Editor: AJ
3.
Từ nghiên cứu sinh năm nhất tới năm hai, thời gian qua hai năm, Thẩm Chi Hòa ngoại trừ bận với việc học của mình, còn giúp đỡ Tống Nghiêm Minh chia sẻ công tác ở công ty, tuy rằng không phải là nhân viên chính thức, nhưng mọi người từ trên xuống dưới ở công ty đều xem cậu là người bên mình, chỉ còn chờ cậu tốt nghiệp là chính thức gia nhập.
Liên quan tới chuyện này Tống Nghiêm Minh cũng không có ý cưỡng cầu, tuy hai năm qua công ty phát triển không tệ, quy mô cũng đã lớn hơn rồi, nhưng đối với Thẩm Chi Hòa, khởi điểm như này hiển nhiên là quá thấp, cậu đáng giá ở những chỗ tốt hơn, không cần phải ở chỗ của anh chịu thiệt, cho nên vẫn luôn đợi đến ngày Thẩm Chi Hòa tốt nghiệp, Tống Nghiêm Minh lần đầu tiên nghiêm túc hỏi đến dự định sau tốt nghiệp của Thẩm Chi Hòa.
“Em còn tưởng học trưởng không chịu nói gì, là không muốn giữ em lại chứ?” Thẩm Chi Hòa mặc lễ phục thạc sĩ ý cười dịu dàng, đôi mắt phát ra vầng sáng rạng ngời, trong dòng người qua qua lại lại là một vệt sáng chói mắt nhất.
Cậu hai năm qua thay đổi rất nhiều, Tống Nghiêm Minh nhìn thấy Thẩm Chi Hòa như vậy, cảm thấy rất vui mừng, chân tình mơ hồ sôi trào trong lòng làm cho anh không thể rời mắt được: “Làm sao vậy được, tôi là sợ cậu ở lại chỗ tôi ít có đất dụng võ, phí tài năng của cậu.”
“Có thể làm cộng sự của học trưởng em thật sự rất vui, em không cảm thấy phí gì cả.” Thẩm Chi Hòa nghiêm túc nói.
Cậu nói như vậy, Tống Nghiêm Minh cũng liền không khuyên nữa, anh cũng hi vọng là Thẩm Chi Hòa có thể lưu lại, bất luận nguyên nhân đến từ khía cạnh nào.
Sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Thẩm Chi Hòa và Tống Nghiêm Minh cùng trở về công ty, Tống Nghiêm Minh lấy ra hợp đồng sớm đã chuẩn bị tốt đưa cho cậu: “Lúc trước tôi là muốn tốt, nhưng nếu cậu đồng ý ở lại đây, cái này là thứ tôi muốn đưa cho cậu.”
Thẩm Chi Hòa nhanh chóng xem qua, đây cũng không phải hợp đồng lao động, mà là thỏa thuận đóng góp và chuyển nhượng cổ phần, Tống Nghiêm Minh giải thích: “Tôi hi vọng cậu có thể làm đồng sự của tôi, cậu không cần bỏ tiền, bỏ công là được, chúng ta cùng nhau vận hành công ty này.”
Thẩm Chi Hòa kinh ngạc theo bản năng từ chối: “Em rất nguyện ý giúp học trưởng, thế nhưng anh đưa em cái này, vậy là em chiếm hời của anh quá rồi…”
“Không đâu, cậu giúp tôi rất nhiều, không có sự ủng hộ của cậu, nơi này có lẽ đã sớm đóng cửa rồi, đây là cậu nên được.” Tống Nghiêm Minh kiên trì nói.
Hai người không ai thuyết phục được ai, cuối cùng đều lui một bước, Thẩm Chi Hòa đồng ý làm người hợp tác với Tống Nghiêm Minh, thế nhưng cậu sẽ không ăn không ngồi không, hoa hồng trong ba năm tới toàn bộ đều góp hết vào cổ phần.
Ngày đó Tống Nghiêm Minh mang theo Thẩm Chi Hòa tham gia bữa tiệc rượu do công ty đối tác tổ chức, tình huống như thế này không phải lần đầu tiên Thẩm Chi Hòa tham gia, nhưng là lần đầu tiên dùng thân phân cộng sự của Tống Nghiêm Minh.
Bên trong bữa tiệc lình đình trang phục nước hoa lộng lẫy có người đi đến gần chỗ Thẩm Chi Hòa, là người nước ngoài phong độ nhẹ nhàng cử chỉ tao nhã thân sĩ nâng ly rượu ra hiệu với cậu, Thẩm Chi Hòa cười cùng hắn ta khẽ chạm ly, trao đổi danh thiếp lẫn nhau. Tống Nghiêm Minh mới vừa cùng người khác hàn huyên xong quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông kia trong mắt mang theo vẻ kinh diễm không che giấu, mắt sáng quắc đầy tán thưởng nhìn tiểu học đệ của anh, lòng vừa vui vì đứa em trong nhà nay trưởng thành rồi, nhưng cũng lần đầu tiên trong lòng anh sinh ra cảm giác nguy hiểm.
Thời gian hai năm qua không biết từ lúc nào tình ý lấp ló trong lòng anh bắt đầu mọc rễ nẩy mầm, năm đó anh cho rằng anh sẽ không thích Thẩm Chi Hòa, hiện tại lại cảm thấy sao anh có thể không thích Thẩm Chi Hòa được chứ, là tự tay anh khai quật ra viên ngọc thô chưa mài dũa này, chưa tận lực điêu khắc mà hào quang đã phát khắp bốn phía rồi nè.
Trên xe taxi lúc trở về Thẩm Chi Hòa tựa hồ đã có hơi say rồi, vô ý thức dựa lên bả vai Tống Nghiêm Minh, Tống Nghiêm Minh cúi đầu nhìn hai gò má cậu ửng đỏ như hoa đào xán lạn, nhẹ nhàng cầm tay cậu.
Từ sau khi tốt nghiệp Thẩm Chi Hòa vẫn ở nhờ tại nhà Tống Nghiêm Minh, chỗ Tống Nghiêm Minh thuê là căn hộ hai phòng ngủ, cách công ty rất gần, đi làm khá thuận tiện, bất quá cũng không định ở lại lâu, anh đã tích được một khoản tiền kha khá, chính là đang đi xem nhà khắp nơi muốn vay mua một căn trong thành phố này chân chính an gia. Thời điểm đỡ Thẩm Chi Hòa đi vào thang máy, Tống Nghiêm Minh âm thầm nghĩ Thẩm Chi Hòa thích những nơi đón nhiều ánh sáng để vẽ tranh, anh nhất định sẽ mua một căn nhà có hướng tốt đem căn phòng ngon lành nhất làm thành thư phòng, để cậu có thể ở nơi vừa thư thái lại an tâm.
Thẩm Chi Hòa đã từng không tồn tại trong kế hoạch cuộc sống của anh, đợi tới khi ý nghĩ trong tiềm thức này bật ra phản ứng của Tống Nghiêm Minh là không nhịn được kéo khóe môi vểnh lên, anh lần nữa cúi đầu, nhìn Thẩm Chi Hòa đang mơ mơ màng màng dựa vào bên cạnh mình, siết chặt tay đang để bên hông cậu.
Sau khi vào cửa Tống Nghiêm Minh đi pha ly nước mật ong giải rượu tới cho Thẩm Chi Hòa, nhìn Thẩm Chi Hòa nâng ly từng chút từng chút uống vào trong miệng, trong lòng Tống Nghiêm Minh mềm thành một mảnh, anh đưa tay vào trong túi âu phục của Thẩm Chi Hòa mò mẫm lấy ra tấm danh thiếp kia, tiện tay ném vào trong thùng rác, Thẩm Chi Hòa không rõ vì sao nhìn về phía anh, nhắc nhở anh: “Anh ta là khách hàng lớn, sau này có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác.”
“Không cần, không thiếu một hai khách hàng kiểu này,” Tống Nghiêm Minh cười cười, “Thêm cái này cũng không thành công ty lớn, trong tay chúng ta bây giờ dự án đã đủ nhiều rồi.”
Vậy cũng đâu cần thiết ném luôn danh thiếp người khác đưa chứ, Thẩm Chi Hòa lúc này trong đầu không tỉnh táo lắm, cũng không suy nghĩ nhiều ý nghĩa đằng sau hành động của Tống Nghiêm Minh là gì.
Tống Nghiêm Minh đến ngồi bên cạnh cậu, thấp giọng hỏi cậu: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Thẩm Chi Hòa gật gật đầu rồi lại lắc đầu: “Có hơi đau đầu.”
“Em nằm xuống đây, anh giúp em xoa một chút.”
Thẩm Chi Hòa không nghĩ nhiều, nghe lời nằm xuống gối đầu lên chân anh, nhắm hai mắt lại, Tống Nghiêm Minh ôn nhu giúp cậu xoa ấn huyệt thái dương, Thẩm Chi Hòa vô ý thức hơi cong môi lên, ngoan y như con mèo đang làm nũng ấy.
Tống Nghiêm Minh cúi đầu, không chớp mắt nhìn khuôn mặt ôn nhu của cậu, nỗ lực hồi tưởng lại xem lần đầu anh nhìn thấy Thẩm Chi Hòa là có dáng vẻ thế nào, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đành ảo não, trong trí nhớ chỉ có một cái bóng mơ mơ hồ hồ, vào lúc đó tất cả lực chú ý của anh đều đặt hết lên một người khác, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ cảnh đẹp hoàn hảo nhất bên cạnh mình rồi.
“Chi Hòa…”
“Hở?” Thẩm Chi Hòa nhẹ giọng đáp lại anh, phảng phất giống như nói mê.
“Chúng ta thử một lần đi?”
“Thử cái gì?”
Tống Nghiêm Minh nhẹ tay vuốt ve sợi tóc bên thái dương cậu, Thẩm Chi Hòa tựa hồ rốt cuộc đã cảm giác được cái gì rồi, cậu mở mắt ra, đối diện với ánh mắt ẩn tình Tống Nghiêm Minh đang nhìn cậu, hơi ngơ ngác.
“Năm đó em nói thích anh… Bây giờ còn tính hay không?”
Tim đột nhiên hơi nhúc nhích một chút, Thẩm Chi Hòa ngơ ngác nhìn Tống Nghiêm Minh, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Còn.”
“Vậy chúng ta thử một lần nhé?”
Trong hai mắt Tống Nghiêm Minh hiện ra nụ cười ôn nhu, không tiếng động mà đầu độc cậu, phản ứng đầu tiên của cậu lúc này là gật đầu, vốn đã hơi say nay gò má lại còn đỏ thêm chút nữa: “Dạ được… Vậy thì thử xem.”
Cậu thích Tống Nghiêm Minh tới vậy, từ lúc nhất kiến chung tình từ giờ đã qua bảy năm, rốt cục cũng chờ được Tống Nghiêm Minh nói thử một lần, sao lại cự tuyệt được chứ?
–
Lúc tôi edit tới đây, tôi thấy rất thích cách chị Bạch viết ấy, vì phần 1 và 2 đều có nhắc đến tên Tư Kỳ, nhưng nhìn xem, phần này còn dùng từ là ‘người khác’ cơ. Mà thật ra mấy tên thân sĩ lúc yêu mới đáng sợ á =)))) xem anh ta ghen kìa, hí hí…