Tự Độ Bất Đắc

Chương 10

70.

Khó có được một ngày Hạ tiên sinh rảnh rỗi, chúng tôi ra ngoài hẹn hò.

Cùng anh chia ly nửa năm, cảm thấy anh thay đổi rất nhiều. Thái độ lười nhác và thờ ơ trước đây biến mất, bây giờ thường bộc lộ khí thế sắc bén và nghiêm cẩn.

Tôi nói như vậy cho anh nghe, anh cũng có chút bất đắc dĩ mà buông tay: Không có biện pháp a, sinh hoạt bức bách.

Chúng tôi mặc áo T-shirt, áo khoác và quần jean, bước chầm chậm quanh hồ. Không khí buổi sáng mang một chút ẩm ướt, hoa đào và bạch ngọc lan nở rất vui vẻ. Nhất là đào hồng, từng đám từng đám, chen lẫn lá xanh. Khác với vẻ đẹp nhẹ nhàng của cây anh đào, là màu hồng nhạt đầy sức sống.

Người không nhiều lắm.

Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng câu vào tay tôi. Khóe miệng mang theo nụ cười khẽ. Bỏ đi tây trang màu đen, trông anh trẻ hơn vài tuổi.

Đứng, anh chụp ảnh cho em.

Anh dắt tôi đứng dưới một gốc cây hoa đào.

Dưới ống kính, tôi rất xấu hổ và khô cứng đứng ở đó, tay chân không biết để chỗ nào.

Cười một cái.

Cười đẹp chút.

Không được không được, em đừng cười nữa.

Tay đừng để ở phía sau.

Ai nha, thả lỏng chút.

Hạ tiên sinh tựa hồ buông tha, để mặc tôi chụp như đang chụp ảnh tốt nghiệp đứng ở đó, tanh tách một tiếng.

Lập tức tôi kéo một ông đang chạy bộ lại, nhờ ông chụp cho chúng tôi một tấm ảnh.

Dưới tàng cây hoa đào, chúng tôi đứng song song,

Hạ tiên sinh vươn cánh tay phải khoát lên vai tôi.

Tới nhé, ba hai một.

Tôi khẩn trương đến ngừng hẳn hô hấp.

Tanh tách.

71.

Em muốn đến một quán cà phê thư thái, nhà sách hoặc là một quán trà làm nhân viên thu xếp.

Lúc tôi nói như vậy với Hạ tiên sinh, anh cười không ngừng, nói tôi không có tiền đồ.

Tôi không cảm thấy gì. Dù sao tôi cũng chỉ có một thân một mình, có thể nuôi sống chính mình là được. Người có tính cách như tôi không thích hợp ra sức làm việc, không bằng tìm một công việc thanh nhàn, thời gian nhàn hạ thì viết cái gì đó.

Hạ tiên sinh suy nghĩ một chút, đồng ý.

Anh tìm cho em.

72.

Gần công ty Hạ tiên sinh có một cửa hàng. Bán sách, cũng bán cà phê.

Mùi của sách và cà phê rất hợp nhau, có thời gian chạng vạng của mùa hè ngừng lại trong nháy mắt, có mùi vị lười nhác.

Trước khi phỏng vấn tôi tìm hiểu một chút thông tin liên quan về sách và phân loại các loại cà phê.

Tất cả rất thuận lợi, tôi được được lưu lại. Sáng sớm chín rưỡi đến năm rưỡi. Tiền lương một nghìn ba.

Vừa mới đầu phải học về máy pha cà phê, lọc chất lỏng của cây cà phê, lại học khuấy sữa, tạo hoa. Người chuyên pha cà phê là một người lớn hơn tôi vài tuổi, gọi Kiệt.

Hắn thoạt nhìn có rất trẻ, giống như sinh viên, quen mặc áo sơ mi trắng và quần tây. Một người rất có mị lực.

Ở thôn cũng có một người bạn gọi Kiệt, có điều cậu ta mở quán bar.

Tôi cười trêu chọc hắn.

Tay hắn rất dễ nhìn, khớp xương rõ ràng, động tác sinh động như mây bay nước chảy, cốc cà phê màu bạc hà dưới tay hắn giống như có linh tính.

Người uống cà phê không nhiều lắm, đều là thành phần tri thức hoặc người ngoại quốc, một cốc cà phê bán được giá đến hai mươi, ba mươi đồng. Kiệt nói cho tôi biết, ở nước ngoài một cốc cà phê kỳ thực nhiều lắm chỉ bốn, năm đồng.

Công việc mỗi ngày của tôi là quét tước vệ sinh, làm hơn mười cốc cà phê, chăm sóc một chút vài cây bạc hà, tiện thể thu ngân. Một nửa thời gian là không có chuyện gì. Tôi sẽ đọc sách, sẽ viết truyện ngắn, hoặc là nói chuyện phiếm với Kiệt.

Cuộc sống thanh nhàn.

73.

Nghe Kiệt kể về chuyện cũ của hắn.

Kiệt tốt nghiệp cao trung liền tiến vào xã hội. Lăn lộn tám năm, đã làm qua nhân viên phục vụ, chạy qua tiêu thụ, ngẫu nhiên có cơ hội đị theo người khác học cà phê, từ đó về sau yêu cây cà phê.

Hắn có rất nhiều sách liên quan đến cây cà phê, nguyện vọng lớn nhất của hắn là ra nước ngoài đến Mexico học tập.

Hắn nói rất hời hợt, giống như không đáng nhắc đến.

Kiệt là một người rất sạch sẽ lại cố chấp, khác với vị bạn tốt thời cao trung kia.

74.

Tan ca hôm nay tôi đi lấy ảnh chụp.

Vẫn nghĩ phim ảnh là một vật thể rất thần bí, thiết kế của nó giống như đường ray xe hỏa, phim ảnh đen chiếu ra những bóng người kỳ lạ. Phải thật tập trung tinh lực mới có thể miễn cưỡng thấy rõ.

Tiệm chụp ảnh rất cũ, tường ngoài loang lổ, leo khắp toàn là màu xanh của cây thường xuân. Cũ vừa đúng. Không gian trong phòng cũng không lớn, trên tường treo đầy ảnh chụp, giống như vào bảo tàng tham quan.

Tôi không biết rửa ảnh như thế nào, luôn nghĩ đó là một công việc vô cùng thần bí. Bên trong căn phòng tối, ảnh chụp không cần tia sáng, rửa ảnh cũng không cần tia sáng. Chủ quán chụp ảnh mỗi ngày túi bụi quanh cuộn phim, hắn lặng lẽ, không lo lắng đến chuyện bên ngoài phòng, rửa được ảnh chụp, là toàn bộ thế giới của hắn.

Đem hạnh phúc của người khác đến một tấm ảnh, là một loại bằng chứng. Giống như chính mình cũng hạnh phúc.

Nghề nghiệp thanh nhã biết bao.

Chúng tôi chụp không nhiều lắm. Tôi liếc mắt liền thấy được tấm ảnh được ông lão kia chụp hộ.

Trên ảnh chụp rõ ràng tôi rất khẩn trương, con mắt nhìn về phía màn ảnh giống như động vật bị hoảng sợ, trừng đến tròn tròn. Mà anh nhìn về phía tôi, mặt hơi nghiêng, cười khẽ với tôi, ánh mắt dù cách ảnh chụp cũng có thể cảm nhận được sủng nịch trong ấy.

Trái tim của tôi bỗng chốc đập đến lợi hại.

75.

Hạ tiên sinh cầm ảnh chụp như nhặt được chí bảo, một lần lại một lần lật xem. Anh quả nhiên cũng thích tấm dưới cây hoa đào.

Anh lúc đó nhìn em làm gì?

Lúc đó vừa vặn thấy tóc em có chút rối.

Anh nói ông lão kia có phải vừa vặn là một thợ chụp ảnh không.

Vậy ông ấy chính là nhân chứng mà Thượng Đế phái đến cho chúng ta.

Nếu ông ấy biết sự thật, còn chứng kiến, không đem cameras đập vào mặt chúng ta đã là tốt lắm rồi.

Anh dừng lại, dùng ánh mắt phức tạp liếc nhìn tôi.

Làm sao vậy?

Bảo bối, mẹ anh ngày mai muốn đến.

Tôi nghẹn lại. Căn phòng ấm áp trong nháy mắt vỡ tan.

Vậy mai em tránh đi một chút.

Không cần. Anh đã nói qua với mẹ có bạn mình ở đây.

Được.

76.

Anh xuất quỹ (=come out) rồi? Tôi hỏi.

Anh…

Tôi nghĩ đến nửa năm trước, chúng tôi vừa xa nhau, mà lúc đó mẹ bệnh nặng, Hạ tiên sinh lôi kéo tôi muốn xuất quỹ. Tôi cự tuyệt.

Lúc đó có rất nhiều chuyện, mẹ lại không chịu nổi kích thích. Tôi từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến. Mà hiện tại, tôi chỉ có một mình, không có gì quan trọng. Hạ tiên sinh, anh còn dám không.

Cũng không dám. Giống như tôi. Nếu như thế giới này tôi cùng anh không có chút lo lắng nào, chắc là có thể đơn giản mà ở cùng một chỗ.

Người càng đi càng sợ quay đầu lại.

Tôi nở nụ cười.

Nói đùa thôi, em sẽ không ép anh.

Vậy em còn có thể theo anh cùng một chỗ không.

Có thể là không.

Vậy em muốn đi đâu!

Không biết.

77.

Không hề ngoài ý muốn, dì tới. Không khác với lần trước lắm, mang theo vài túi rau dưa thịt cá. Xem tường tận từng góc ngách, đi một vòng quanh phòng, nhanh nhẹn thu dọn mọi thứ. Vào phòng bếp.

Sắc mặt Hạ tiên sinh không tốt lắm.

Dì ngồi đối diện anh, vẫn là bộ dáng xinh đẹp thân thiết đó. Nói chuyện hay làm việc giống như con thoi, không dừng lại được.

Tiểu Tô, đến, ăn chút cá, đây là vị nhà bác làm, nếm thử xem.

Tiểu Tô, cháu nói cho dì biết một chút, hai người chúng nó ở chung thế nào a.

Tôi nuốt vào thịt cá, vị đắng mắc vào, trước đây hỏi thăm còn có thể rời khỏi Hạ tiên sinh, thế nhưng hiện tại lại hỏi trước mặt anh. Vậy sao không trực tiếp hỏi anh chứ.

Rất tốt, rất xứng đôi.

Đúng vậy, cô bé này thực sự là rất tốt. Thái độ làm người hiểu chuyện lại nhu thuận. Bác xem a, phải sớm xác định một chút mới được.

Mẹ!

Cháu xem nói, lại xấu hổ rồi. Con mấy hôm trước không phải nói yêu thích người ta sao.

Con nói lúc nào.

Còn nói không có, chiếc nhẫn trên tay nó không phải là con tặng à.

Đó là quà sinh nhật, dù sao không thể không tặng a.

Cái đó không phải là do thích người ta sao? Không thích thì tặng quà cái gì.

Con…

Thành gia lập nghiệp, trước thành gia sau lập nghiệp. Chờ con ổn định rồi, mẹ liền an tâm.

Mẹ, đừng nói nữa.

Ai, tiểu Tô cháu có bạn hái hay chưa vậy.

Còn chưa có.

Vậy mau mau tìm đi thôi, đều hơn hai mươi mấy rồi. Nếu không dì giới thiệu cho cháu một người?

Không cần, cháu không vội.

Ý nghĩ của mấy đứa thanh niên tụi bay dì không hiểu nổi a.

Đúng vậy, chính chúng tôi cũng chẳng hiểu. Ai có thể hiểu?
Bình Luận (0)
Comment