Tự Độ Bất Đắc

Chương 14

1.

Điên xong, cuồng loạn xong. Lý trí lần nữa khiến tôi bình tĩnh trở lại.

Tôi phải tiếp thu sự thực ấy, dù cho căn bản không kịp phản ứng.

Hạ tiên sinh đè lên người tôi, hôn chóp mũi tôi, một bộ dáng vô cùng thân mật.

Chúng tôi cái gì cũng không nói, thuận theo tự nhiên mà ôm hôn.

Tôi không trách anh, Hạ tiên sinh không phải là người sành đời, ba anh bị tắc động mạch não, cả nhà đều mong muốn anh thật tốt, thật an bình. Muốn anh một đêm lớn lên, để ba anh an tâm. ANh còn có một người mẹ ôn nhu, cả một sự nghiệp như nước lên thì thuyền lên, dù thế nào, cũng không có khả năng theo tôi ở cùng một chỗ.

Nói cho cùng, tất cả mọi người đều mong muốn anh hạnh phúc.

Nếu như anh đi, em yêu người khác thì làm sao giờ?

Anh cứng đờ, vò tóc tôi, lực đạo rất lớn. DÙng giọng điệu vô cùng thảm đạm nói: Vậy em yêu người khác đi. Dù sao thương nhớ anh, cũng không có kết cục.

Tôi cắn vai anh.

2.

Chỗ này không thể ở được nữa. Tôi đã xuất quỹ, dì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Tôi không định liên lụy Hạ tiên sinh, chỉ có thể đi.

Dọn nhà.

Những thứ của tôi rất ít, chủ yếu là quần áo và sách. Hạ tiên sinh nhìn tôi gần như bị chứng cưỡng bách mà gập kỹ từng cái một.

Anh không nói một lời tựa vào khung cửa, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.

Thu dọn một đống giấy vụn và mấy thứ linh tinh không gọi được tên, chồng ở giữa phòng khách, khắp nhà đều là bụi. Tôi kiên trì quét dọn thật sạch hết chúng nó mới thôi.

Lại kéo tất cả trong nhà ra dọn lại lần nữa, mỗi ngóc ngách đều không buông tha. Nhìn quanh bốn phía, nghĩ ngoại trừ rèm cửa không thể giặt ra, đã không còn gì để làm nữa mới hậm hực thu tay lại.

Hạ tiên sinh từ đầu đến cuối đều giống như bức tượng, đứng ở nơi đó hút thuốc, hung hăng dập tắt tàn thuốc nơi tôi vừa mới kéo.

Tôi muốn mang bồn hoa cúc vạn thọ đi, anh nói: Lưu lại cho anh làm tưởng niệm đi.

3.

Tôi vì Hạ tiên sinh nên mới tới thành phố này, ngoại trừ Kiệt, không còn ai khác đón nhận tôi.

Tôi giả vờ thoải mái ôm nhẹ lấy Hạ tiên sinh.

Anh phải hạnh phúc. Tôi nói với anh.

Anh mở miệng, không nói chuyện. Tôi buông tay ra, anh lộ ra biểu tình mất mát, rất giống một chú chó lớn bị vứt bỏ.

Tôi thay anh đóng cửa lại, thanh âm nặng nề khiến lòng tôi run rẩy.

Đầu tựa vào cửa sắt lạnh buốt, nước mắt thuận theo cửa chảy xuống.

Cho dù muôn ngàn yêu thích đều là thật, cũng không chống lại được hiện thực tàn nhẫn.

4.

Ly biệt chỉ trong nháy mắt, chúng tôi giây phút trước còn đang an ủi, cãi nhau, giây tiếp theo liền ngăn cách hai miền.

Kiệt thay tôi tìm một gian nhà trọ không lớn, tiền lương của tôi cũng chỉ có thể vừa đủ trả.

Kiệt không làm phiền tôi, cho tôi đầy đủ không gian. Lúc gần đi, hắn nhẹ nhàng vỗ vai tôi, thở dài.

Đối mặt với gian phòng trống trải, tôi sững sờ rất lâu, mới hậu tri hậu giác mà gào khóc.

Tôi cuối cùng giữ lại được thể diện mà chia tay. Còn những chật vật còn lại không cần để bất kỳ kẻ nào biết.

5.

Kết cục như vậy tôi đã từng nghĩ tới rất nhiều lần, như khi nó thực sự đến, mới biết được cho dù có nghĩ trước bao nhiêu lần đi nữa, cũng chẳng bằng một phần nghìn sự thật.

6.

Không có người kia, ngày vẫn phải tiếp tục. Kiệt tựa hồ có ý định đề bạt tôi lên làm ông chủ. Tôi dường như cũng bỗng chốc bận lên, mỗi ngày tám giờ đến cửa hàng, làm muộn đến mười giờ tối.

Tôi không biết mình có nhiều tinh lực để làm nhiều chuyện như vậy. Rõ ràng trong lòng trống rỗng, thế nhưng cơ thể vẫn chuyển động.

Mệt chết đi, thế nhưng không ngủ được. Thật vất vả ngủ được so với không ngủ còn mệt hơn, giống như có người đang đè nặng lên người, cả người không thể động đậy, hỗn loạn nằm mơ. Bóng người trong mộng chợt lóe qua, tỉnh lại giống như bệnh nặng một hồi, sau lưng tất cả đều là mồ hôi.

7.

Hạ tiên sinh không gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn. Anh giống như trong nháy mắt rời đi, đứng ở nơi tên là ánh sáng, mà tôi lại giống như mơ mãi không tỉnh, đem linh hồn lưu lại nơi đó, chỉ chừa lại thể xác du đãng tại nhân gian.

8.

Hàng Châu có một khối tam sinh thạch, tôi đã từng đến Hàng Châu du lịch, chỉ để nhìn nó.

Rất thất vọng, nó chỉ là một tảng đá rất lớn, tạo hình so le, thường thường không có gì đặc biệt. Cái đẹp chính là cố sự Lý Nguyên Và Viên Tịch hẹn ước tam sinh.

Kiếp này mỗi một cây cỏ, phong cảnh hay người, đều là ba kiếp trước đã định trước nhân duyên, cho nên đừng cô phụ kiếp trước, không nên uổng phí kiếp sau.

Tôi ba kiếp trước cùng Hạ tiên sinh đã có gút mắc thế nào, mới có thể ở kiếp này cùng gối cùng chăn. Tôi có thể dùng toàn bộ tình cảm kiếp này dùng xong, rồi kiếp sau nguyện không gặp phải anh nữa.

Ngẫm lại, nếu như lúc đó tôi không một mình đến đại học, cũng không gặp phải con người này, có đúng hay không tôi vẫn là tôi hoàn chỉnh.

Nhất kiến chung tình với anh có lẽ là muốn tôi cả đời này đến đây báo ân trả nợ.

9.

Thời gian càng dài, tôi càng khó có thể chịu đựng nổi.

Đêm tối tịch mịch quả thực khiến tôi không có chỗ để trốn, loại tâm tình này khiến tôi sẽ đột nhiên hoảng sợ chẳng biết mình đang ở nơi nào.

Đối mặt với gian nhà, tôi không biết phải làm gì, có phải là nên đem từng góc một ra lau dọn, hoặc là đem tất cả thư tín ra chỉnh lý một phen.

Tôi cuối cùng tìm được chút chuyện làm.

10.

Có một câu gọi là tay đứt ruột xót, lại có một từ gọi là mười ngón tay tương giao.

Tay Hạ tiên sinh so với tôi thô ráp hơn, vĩnh viễn đều nóng hổi. Tôi tham luyến ấm áp của anh, lại phải thả anh đứng dưới ánh mặt trời.

Nhớ tới khi còn nhỏ, nửa đêm tỉnh lại có thể nghe được tiếng mẹ thấp giọng khóc nức nở. Tôi lúc đó không hiểu trong lòng bà đang đau khổ, chỉ cảm thấy ban đêm như vậy quá thê lương. Sự thê lương ấy vẫn theo tôi lớn lên, tôi từng cho rằkhoorcuoojc sống chỉ có bộ dáng như vậy.

Mà chờ tôi sau khi lớn lên, thái độ của mẹ với tôi ngày càng cẩn thận, không dám xúc phạm, hết sức lo sợ.

Rõ ràng là mẹ của tôi.

Hiện tại ngẫm lại, bà và tôi giống nhau, đều rất cô đơn. Chồng vô ơn bạc nghĩa, con còn nhỏ, cho dù bề ngoài tỏ ra kiên cường ra sao, cũng không tránh khỏi những đêm dài bốn bề vắng lặng.

Trong tin tức đưa tin mấy đứa trẻ trốn nhà, tự sát.

Mẹ rất sợ tôi rời bỏ bà.

Tôi giống mẹ, luôn luôn hoảng sợ bất lực cả ngày.

11.

Bắt đầu vô duyên vô cớ rụng tóc. Lúc mới đầu chẳng qua chỉ rụng vài sợi, sau đó lại có thể túm được một xấp dầy. Đến lúc quá hao sút rồi, mới đến bệnh viện.

Quá lao lực, giấc ngủ không ổn định, hay lo lắng.

Tôi cười khổ.

Bi thương của một người là có hạn.

Cả đời không tương tư, mới có thể tương tư, liền sợ hãi tương tư.

Chuyện này đã không có thuốc nào có thể cứu được.

Dưới ánh đèn mờ nhạt nhìn lấy tóc quấn trên tay, tôi đột nhiên nhớ tới Hạ tiên sinh thích bộ dáng tôi để tóc dài, không bằng lấy chỗ tóc này gửi cho anh. Tưởng tượng đến biểu tình không biết nên làm thế nào của anh.

Kết tóc là vợ chồng, ân ái không nghi ngờ lẫn nhau.

Cổ nhân nói, thân thể, da, tóc là của cha mẹ. Cho nên vợ chồng kết tóc, đại biểu cho việc trở thành một bộ phận của đối phương.

Vành tai tóc mai chạm vào nhau, tương cứu trong cơn hoạn nạn.

Sẽ có người ở bên cạnh anh, nhưng đó không phải tôi. Sự thực ấy khiến tôi có thể ngay cả ở trong mộng cũng hoảng hốt giật mình tỉnh giấc.

12.

Hạ tiên sinh phải kết hôn rồi.

Chúng tôi xa nhau đã hai tháng. Đã từng cho rằng, những ngày như thế này cho dù một ngày tôi cũng không chịu nổi, thế nhưng đã chịu đựng rồi chịu đựng được đến đây. Dù sao không có anh, cũng có thể qua hết đời.

Chỉ là sẽ không nhịn được nghĩ, có anh, chúng tôi sẽ thành bộ dáng gì nữa.

13.

Một ngày đêm tới một một con phố xa lạ, thấy các đôi tình nhân tập trung vào cùng một chỗ. Bởi vì mấy người buôn bán đang thực hiện hoạt động nào đó.

Nhớ đến lần đi du lịch hồi đại học ấy, chúng tôi tại thành phố xa lạ lén lút nắm tay nhau.

Anh uống say dựa vào người tôi, chúng tôi thắm thiết hôn môi, gạt tất cả mọi người mà yêu nhau.

Biển người mênh mông như nước thủy triều, thế nhưng lại không có nơi nào có thể cho phép chúng tôi dắt tay.
Bình Luận (0)
Comment