Tu Dưỡng Đạo Đức Nghề Nghiệp Của Thế Thân

Chương 19

Mẹ Tạ thế nào cũng không ngờ được một trận ầm ĩ của bà lại khiến Lâm Miên nhận ra tình cảm của mình.
Mặc dù sự nghiệp nhà họ Tạ rất lớn, nhưng Tạ Đình lại tự mình lập công ty riêng ở bên ngoài, cho nên dù có là người nhà họ Tạ cũng không thê can thiệp vào chuyện của hắn, hai mẹ con ồn ào tan rã trong không vui, Tạ Đình chính là không chịu nhượng bộ chia tay với Lâm Miên, nhìn thấy hai mẹ con bắt đầu muốn làm ầm ĩ, Lâm Miên nhanh chóng bảo nhân viên rót cốc nước đá, cười hì hì đưa cho Tạ Đình :" Uống ngụm nước thông cổ họng."
Mẹ Tạ nhìn bọn họ chán ngán không còn chút sức lực, không chịu nổi nữa, Lâm Miên thành công khiến bà tức giận bỏ đi. Tạ Đình chỉ bất đắc dĩ day day trán, kéo dài giọng nói:" Em đó."
Tạ Đình không uống nước, Lâm Miên lại tự mừng ừng ực nuốt vào trong bụng, nụ cười trên mặt càng thêm tùy ý :" Cũng là do anh nói muốn ở bên em, những chuyện này chính là anh quyết định."
Thấy Tạ Đình một mặt ai oán nhìn mình, Lâm Miên vội vàng bổ sung:" Anh cũng đừng mong em sẽ cùng anh quỳ gối ngoài cửa nhà mong ba mẹ anh tác thành cho chúng ta, việc này em không làm."
Tạ Đình dở khóc dở cười :" Ai muốn em quỳ chứ, em cứ yên tâm ở đây làm ông chủ của em đi, chuyện trong nhà để anh giải quyết. "
Lâm Miên hài lòng gật đầu, mặc kệ có đang ở trong quán hay không, tiến đến hôn lên hai má Tạ Đình mấy cái, giảo hoạt như con thỏ nhỏ:" Thưởng cho anh."
Nhân viên dùng vẻ mặt hóng hớt xem chuyện vui nhìn bọn họ.
Tạ Đình không nặng không nhẹ mà xoa nắn mặt cậu, tiến lên ghé sát vào tai Lâm Miên nói:" Anh muốn mua chút đồ chơi mới, muốn thưởng cho anh rất đơn giản."
Tai Lâm Miên lập tức đỏ bừng, trừng mắt liếc nhìn Tạ Đình, chọc chọc lồng ngực hắn, cực kỳ xấu hổ, đúng là rất có bộ đàm của nam hồ ly tinh :" Vậy phải xem Tạ tổng biểu hiện thế nào."
Tạ Đình cười cười, dù sao cũng đang ở ngoài, lời ám muội không thể nói nhiều.
Hắn tới đây cũng vì sợ mẹ mình bắt nạt Lâm Miên, chuyện trước mắt đã giải quyết xong, tất nhiên phải trở về.
Hai người lằng nhà lằng nhằng trong cửa hàng hồi lâu, Tạ Đình mới lưu luyến rời đi, trước khi đi, hắn cũng không quên bảo đảm với Lâm Miên, tuyệt đối sẽ không để chỗ làm của cậu bị quấy nhiễu. Lâm Miên dù có vô tâm hơn đi chăng nữa hiện tại cũng có cảm giác cả người như đang ngâm trong nước ấm.
Cậu đưa mắt nhìn Tạ Đình rời đi, trở lại cửa hàng bị nhân viên chế nhạo:" Ông chủ, miệng của anh kéo đến tận mang tai rồi."
Lâm Miên sờ sờ mặt mình:" Em nói gì dọa người quá vậy, làm việc của mình đi."
Cậu khẽ lẩm nhẩm hát, ngồi về chỗ của mình, khóe miệng nhếch lên nửa ngày cũng không cam lòng trở về chỗ cũ.
Mấy ngày sau, ngược lại biển êm sóng lặng, giống như Tạ Đình đã nói, Lâm Miên muốn làm gì thì làm, không ai tìm cậu gây sự, cũng không cần nặng lòng bị người ta mắng là nam hồ ly tinh.
Nhưng Tạ Đình vì chuyện của hai người mà bận đến tối tăm mặt mày, liên tiếp năm ngày, hai người chỉ gặp nhau được hai lần, đồ chơi nọ kia cũng chưa kịp sử dụng, xếp chồng chất trong góc phòng Lâm Miên, cùng đợi chủ nhân lâm hạnh.
Lại qua hai ngày nữa, Tạ Đình nói hắn phải đi công tác, sự việc xảy ra hơi bất ngờ, không kịp gặp mặt Lâm Miên. Lâm Miên nằm úp sấp trên ghế salon, vừa uống trà sữa vừa làm nũng với Tạ Đình, gần đây cậu dính Tạ Đình vô cùng, bây giờ chia xa một tuần cũng came thấy lâu thật là lâu.
Nếu có thể, cậu muốn xin Tạ Đình dẫn cậu đi theo, nhưng Tạ Đình đang đi công tác, Lâm Miên sẽ không nói ý nghĩ này ra khỏi miệng.
Cậu còn đang băn khoăn chuyện của nhà họ Tạ :" Ba mẹ anh bên kia nói thế nào?"
Tạ Đình trả lời rất tự nhiên:" Không có chuyện gì, người lớn tuổi rồi không dễ chấp nhận chuyện như vậy, anh sẽ thuyết phục bọn họ, em đừng vì chuyện này mà phiền lòng."
Lâm Miên thật muốn khen Tạ Đình một câu bạn trai ba tốt.
Cúp điện thoại, Lâm Miên liền đi ngủ trưa, khi đầu óc đang mơ mơ màng màng, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng trọ bị người khác điên cuồng đập rầm rầm, Lâm Miên thức tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là Tạ gia sai người đến lột da hồ ly tinh của cậu, Lâm Miên cẩn thận nghe ngóng một lượt, phát hiện ra giọng nói quen thuộc, là Lý Viên.
Lâm Miên còn đang buồn ngủ mở cửa, Lý Viên bên ngoài thở hồng hộc, hiển nhiên là chạy bộ tới.
"Có chuyện gì..."
Lâm Miên còn chưa nói xong đã bị Lý Viên nắm lấy cánh tay:" Đi theo tôi."
Cậu nhớ tới vại giấm chua tên Tạ Đình, vội bán lấy tay nắm cửa:" Đi đâu."
Lý Viên hít sâu một hơi:" Đến thăm tiểu tình nhan còn sót lại nửa cái mạng của cậu."
Đầu Lâm Miên ầm ầm một tiếng, nước mắt đã sắp chảy dài trên khuôn mặt :" Có phải Tạ Đình xảy ra chuyện rồi không, tai nạn xe cộ, hay là máy bay rơi, hay là bị kẻ thù truy sát?"
Đáng thương cho cậu tuổi còn trẻ đã trở thành một tiểu quả phu, Lâm Miên ngây ngốc, vừa nghĩ tới Tạ Đình có thể đã chết rồi hô hấp cũng rối loạn.
Lý Viên bị cậu chọc cho tức cười:" Cậu đang ước Tạ Đình chết đấy à, không chết, còn chưa chết."
Lâm Miên run run chân, bị Lý Viên lôi vào thang máy, âm thanh rất yếu:" Vậy là chuyện gì?"
Thang máy ting ting mở ra, Lý Viên đẩy mạnh cậu vào trong, nhìn cậu hồi lâu, như là mọi chuyện quá hoang đường khi nói vẻ mặt vẫn còn vê không thể tin được:" Tạ làm ầm ĩ với người trong nhà, nói muốn cùng cậu ra nước ngoài kết hôn, ba hắn tức giận trực tiếp đánh hắn đến nhập viện, gãy mất một cái xương sườn. "
Lâm Miên nức nở:" Nhưng, nhưng anh ấy nói là đi công tác."
"Thôi đi, hắn nói cái gì cậu tin cái đó à, hắn sợ cậu, muốn tự mình gánh vác mọi chuyện."
Trong lòng Lâm Miên ngổn ngang nhớ tới giọng điệu thoải mái của Tạ Đình, lại nghĩ đến hắn gãy một cái xương sườn còn phải gạt cậu, trong ngày mắt vừa đau lòng vừa áy náy, cậu nghĩ, nếu thật sự có một ngày phải quỳ gối trước cửa Tạ gia cầu xin ba mẹ hắn, cậu cũng sẽ không từ chối.
Hai người đi thẳng một mạch đến bệnh viện.
Lâm Miên ghé vào bên ngoài phòng bệnh, thấy Tạ Đình đang nằm trên giường, một người hăng hái như vậy bây giờ sắc mặt lại tái nhợt, chau mày, cậu đau không chịu nổi, cũng chẳng thèm quan tâm người nhà họ Tạ còn ở bên trong, liều mạng mở cửa xông vào.
Cha Tạ còn đang răn dạy Tạ Đình, bị Lâm Miên xông tới làm cho hết hồn, Lâm Miên dưới con mắt kinh ngạc của Tạ Đình nức nở nhào tới bên người hắn khóc lớn nói:" Lý Viên nói anh bị gãy xương sườn, có đau không, hức hức..."
Tạ Đình vốn cũng không đau lắm, bị Lâm Miên va phải sắc mặt cũng vặn vẹo theo, hít sâu mấy hơi mới nói:" Miên Miên, em đè lên anh rồi, buông ra trước đã."
Lâm Miên vừa nghe vậy, chân tay luống cuống đứng lên, nhìn Tạ Đình khóc cứ như bệnh của hắn không thể chữa khỏi được vậy. Mặt cậu đầy nước mắt, thút tha thít thít không nói ra được một câu đầy đủ.
Cha Tạ vẫn còn ở trong phòng bệnh, cũng bị Lâm Miên hù sợ, ông đang muốn mở miệng, Lâm Miên rốt cuộc cũng ý thức được ông còn ở đây, cậu xoay người, khuôn mặt mang theo biểu tình anh dũng hi sinh, phịch một cái quỳ xuống trước mặt cha Tạ:" Chú, cháu là Lâm Miên, người yêu của Tạ Đình, xin ngài yên tâm giao Tạ Đình cho cháu, tuy cháu không giỏi kiếm tiền, đầu óc có chút ngu dốt, nhưng mà... Nhưng mà cháu rất yêu Tạ Đình, cháu sẽ đối xử tốt với anh ấy, mong ngài tác thành cho chúng cháu. Người xưa có câu, đàn ông dưới gối có vàng, cháu đã quỳ trước mặt ngài rồi, xin ngài đừng ngăn cản chúng cháu nữa."
Đầu óc Tạ Đình tê rần, chịu đựng vết thương kéo tay Lâm Miên :" Đừng như vậy, em đứng lên trươc đi."
Lâm Miên không chịu, tiếp tục nhìn chằm chằm gương mặt uy nghiêm của cha Tạ, học lời thoại trong mấy bộ phim trên ti vi khóc đến rối tinh rối mù :" Em không đứng, nếu chú chưa đồng ý em sẽ không đứng lên."
Cha Tạ giống như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó, nửa ngày sau mới chỉ vào Tạ Đình :" Con giỏi lắm."
Sau đó nổi giận đùng đùng rời đi.
Tạ Đình lắc đầu một cái, định an ủi Lâm Miên lại phát hiện cậu đang giơ tay lau đi vệt nước mắt trên mặt, tự giác đứng lên, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn Tạ Đình :" Thế nào, kĩ năng diễn xuất của em không tệ chứ, có đủ thành khẩn không, có đủ khổ tình không?"
Tạ Đình không ngờ vừa rồi đều là cậu giả vờ, không nhịn được cười nói:" Tôi muốn nói cho em biết, ba mẹ đã đồng ý chuyện của chúng ta, em không cần phải quỳ."
Mắc công Lâm Miên vừa diễn trò hay.
Lý Viên dựa vào cạnh cửa không nhìn nổi nữa, hắng giọng nói:" Tôi ngược lại cảm thấy không khí có chút chua, được rồi, người tôi cũng đã dẫn đến rồi, xong việc thì lui, đi đây."
Tạ Đình nói một câu cảm ơn với y, lại nhìn Lâm Miên nói:" Không phải cố ý giấu em, chỉ là sợ em lo lắng."
Lâm Miên nắm chặt tay hắn, bĩu môi muốn khóc, hít hít mũi nín nước mắt lại, nức nở nói:" Lý Viên nói anh muốn kết hôn với em, có thật không?"
Khuôn mặt tái nhợt chả Tạ Đình vô cùng rõ ràng, lộ ra vẻ ôn nhu:" Thật."
"Nhưng đến một ngày anh không thích m nữa, muốn ly hôn với em thì phải làm sao?"
Tạ Đình cùng Lâm Miên mười ngón đan xen:" Vậy thì phạt anh cả đời này cũng không cương lên được."
Lâm Miên vội vàng che miệng hắn lại:" Cái này không được, không ly hôn được còn có thể làm tình, đổi cái khác đi."
Tiếng trò chuyện của hai người trong phòng bệnh như ngăn cách với thế giới bên ngoài, bầu không khí cực kỳ ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment