Tử Giang Thế Cô

Chương 49

Thật muốn mắng chửi người, Khúc Hồ xoay người định rời khỏi phòng, nhưng cánh tay Trác Nghiêm Đắc Dụ nhanh hơn, hắn vươn ra giữ cô lại và nói :
-Muốn đi đâu khi đã trở thành Vương Phi của ta ?
-Ta không muốn động phòng với kẻ máu lạnh. – Khúc Hồ ngẩng đầu và đáp.
-Chuyện này không đến lượt nàng quyết định. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói và xoay Khúc Hồ đối diện với hắn.
Khoảng cách rất gần, Khúc Hồ nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng của Trác Nghiêm Đắc Dụ, đáy mắt của hắn thật sự đang bị lung lay, không lẽ muốn gây sự với cô giống như lần trước, ngàn vạn lần đừng làm thế nha, lần trước báo hại cô muốn gãy cổ chứ không đùa được. Trác Nghiêm Đắc Dụ cúi đầu định hôn, Khúc Hồ liền nghiêng đầu tránh đi, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền giữ chặt đầu cô lại, ép cô ngẩng đầu. Nhìn tổng thể bên ngoài thì nhất định ai cũng muốn chạm vào đôi môi quyến rũ của Trác Nghiêm Đắc Dụ, có lẽ lúc trước Khúc Hồ cũng từng nghĩ rằng môi của Trác Nghiêm Đắc Dụ cũng như người bình thường, nhưng không, không chỉ tâm tình lạnh đạm, tàn ác mà môi của hắn cũng tàn ác thô bạo như thế. Khúc Hồ cảm thấy trên đầu lưỡi của cô còn nếm được vị tanh của máu, Trác Nghiêm Đắc Dụ cắn vào lưỡi cô, đau điếng. Khúc Hồ bị đau nên cau có ngay, cô không tài nào đẩy người Trác Nghiêm Đắc Dụ rời xa mình một chút.
Cũng khá nhanh thì y phục trên người Khúc Hồ cũng lần lượt rơi xuống nền, ngay cả chiếc yếm màu đỏ thẫm của cô cũng rơi xuống chung, Khúc Hồ hoàn toàn trần trụi nằm dưới thân Trác Nghiêm Đắc Dụ. Cô xấu hổ kháng cự, Trác Nghiêm Đắc Dụ muốn nhẹ nhàng nhưng nhận thấy sự kháng cự của người dưới thân vẫn không chịu dừng lại nên hắn cũng không quan tâm nữa, phải làm cô đau thì cô mới tỉnh ngộ được việc đối chọi hắn là ngu ngốc. Ngay cả khi Khúc Hồ bị đau đớn nhất thì Trác Nghiêm Đắc Dụ vẫn không nhẹ nhàng với cô, Khúc Hồ có khóc có ủy khuất cũng là chuyện của cô, việc duy nhất Trác Nghiêm Đắc Dụ muốn là phát tiết lên thân thể của nữ nhân này.

Tề Quốc … Nội gián gửi mật báo tình hình từ phía Trác Nghiêm Đắc Dụ cho Tăng Ngô Trị, về việc thành thân của Khúc Hồ và Dụ Vương đã diễn ra xuông sẻ, Tăng Ngô Trị giận dữ, đúng là ngày đó y phải nhanh chân hơn chứ. Để Khúc Hồ trốn thoát ngay trước mũi đúng là chuyện làm hắn bực mình suốt thời gian qua, Bá Tuần Chi cũng giật mình khi nghe tin này, không thể tin là Dụ Vương lại quyết định lập chính phi ngay lúc binh chiến loạn thế. Nhưng dù thế nào cũng đáng lo ngại thật, đối phó một mình Trác Nghiêm Đắc Dụ đã khó khăn vô cùng mà nay lại thêm Mạc Khúc Hồ tài trí kết hợp thì làm sao có ai đối đầu mà thắng được chứ. Ngụy Quốc cũng không khá hơn, sau khi Điệp Nhu Nhu giả dạng thành người thường và đến Giang Châu tìm cơ hội hành thích Dụ Vương, tình thế trong hoàng cung cũng vô cùng rối rắm. Vua Ngụy liền đồng ý truyền ngôi lại cho thái tử liền thân chinh ra sa trường củng cố lòng quân.
Về mảnh giấy viết vội của Khúc Hồ gửi, Lư Sư Y như tìm được một đồng minh bên cạnh Trác Nghiêm Đắc Dụ, ra là nữ nhân này muốn rời khỏi Dụ phủ, nhưng tại sao lại muốn quân triều đình khởi binh vào tết nguyên tiêu năm nay. Lư Sư Y có trao đổi cùng Hạ Mãn Bạo Uy nhưng vẫn không tài nào khám phá được nội tình bên trong, có lẽ phải chờ Thụy Vãn và đám người kia vào cung rồi sẽ tiến hành bàn bạc thêm.
Nghê Mật Quân gần như là ghen ghét ra mặt đối với Khúc Hồ, nhưng không biết phải làm thế nào để trả thù. Khúc Hồ cũng chẳng sung sướng gì, ban ngày không phải gặp Trác Nghiêm Đắc Dụ thì lại bị Nhất Tịnh lẽo đẽo đi theo sau giám sát, tối về lại đụng Trác Nghiêm Đắc Dụ ở trong phòng, lại bị hắn ban cho vài ân sủng. Không tài nào tìm ra một lối để thoát, Nghê Mật Quân vô tình biết được việc Khúc Hồ muốn trốn khỏi phủ, nàng ta cũng suy nghĩ giúp Khúc Hồ trốn đi và sau đó độc chiếm ân sủng của Dụ Vương. Nhưng người tính không bằng trời tính, Trác Nghiêm Đắc Dụ bận việc quân binh nên không thể về, Khúc Hồ mừng thầm trong lòng, định đêm nay cho Nhất Tịnh một ít thuốc mê và rời đi.
Ban đêm ở Dụ phủ cũng khá là tĩnh mịch, lúc chiều trời còn đổ mưa cùng với gió, lá cây và cánh hoa rơi khắp nơi, Khúc Hồ vừa đặt vài quyển binh thư lên bàn vừa quay sang hỏi Y Nhi :
-Em đi lấy cho ta một ít mực đi, tối nay ta muốn chép mấy quyển này.
-Phu nhân tại sao lại cứ thích chăm chú vào mấy quyển binh thư đánh trận này chứ, em thấy các phu nhân ở khắp nơi đều luôn chăm chút vào dung hạnh. – Y Nhi tò mò.
-Đi lấy đi, em đừng có tò mò nữa. – Khúc Hồ vừa chăm chú giở giở vài quyển sách đọc lướt qua vừa nói.
-Dạ, phu nhân.
Y Nhi vừa bước ra ngoài thì gặp Khương Phản ngồi trên xe đẩy, vài gia nhân đi theo phía sau y, Khúc Hồ ngẩng đầu lên thì cũng giật mình. Khương Phản lên tiếng ngay :

-Vương phi có thể nói chuyện cùng thần một chút.
-À, được rồi, chờ ta một chút. – Khúc Hồ với tay lấy áo choàng lên vai rồi đi ra ngoài, cô định giúp Khương Phản đẩy xe từ phía sau nhưng y liền gạt ra và cười nhẹ.
-Vừa đi vừa nói thế này thật bất tiện, nhưng đêm tối còn làm phiền Vương phi thật có tội. – Khương Phản nói.
-Không sao, không sao, vậy huynh có gì muốn nói với ta ? – Khúc Hồ hỏi.
-Lần trước tại sao phu nhân đoán được việc quân Ngụy Tề đánh lén, thần luôn tự băn khoăn mỗi đêm. – Khương Phản nói.
-Thật ra thì ta cũng không rõ, nhưng có một vài chuyện quan trọng hoặc là dễ gây ấn tượng thì ta khá nhớ rõ. – Khúc Hồ không giải thích được.

-Nói vậy thì trận chiến sắp đến phu nhân ắt hẳn cũng đã đoán được quân ta thắng bại ra sao ? – Khương Phản hỏi.
-Thắng hay thua cũng không còn quan trọng, việc Dụ Vương tàn sát nhưng người vô tội là điều không đúng, ta không hiểu trong tận tâm tư của hắn là đang xung đột như thế nào, cứ như thể tất cả những người liên quan đến người mà hắn giết đều đáng phải chết. – Khúc Hồ thở nhẹ một hơi dài.
-Phu nhân, Dụ Vương không lớn lên bình thường như những đứa trẻ khác, dù ngài có xem trọng một ai đó thì khi phản bội lại ngài đều sẽ nhận được một kết cục giống nhau. – Khương Phản nói.
-Vậy thì trận chiến vào cuối đông này quân Dụ nhất định bại trận, còn về huynh, hãy đến tìm vị thần y ở sơn trang Mộc Dã, bà ấy tuy mù lòa nhưng có cách cứu chữa đôi chân của huynh. – Khúc Hồ nói.

Bình Luận (0)
Comment