Tư Hiệp Trinh Thám

Chương 4

Editor: Sub

Beta: Đèn

Trác Lân đang dùng ngón trỏ đem một viên ô mai đỏ tươi ướt át đưa vào miệng, nghe thấy Mạt Tây Nam rên rỉ, tròng mắt đen kịt quét tới.

"Lại đang ăn năn hối hận sao?" Y cắn nát ô mai, thuận tiện dùng lưỡi liếm đi chất lỏng tràn ra bên môi. "Tôi chỉ là nhắc nhở cậu không nên đắc ý hí hửng, không hề có ý khác."

"Ô ô..." Mạt Tây Nam ôm đầu không dám ngẩng lên, bằng không khi nhìn thấy động tác liếm môi của Trác Lân, hắn lại muốn phấn khởi.

"Rất đau lòng sao? Lại nói tôi khiến cho cậu kích thích lớn đến vậy?" Trác Lân ngoảnh đầu lại.

"Kỳ thực cũng không có..." Mạt Tây Nam nghẹn ngào.

"Vẫn đúng là đủ tâm tình hóa, thật không cách nào bắt cậu..." Lắc đầu thở dài, Trác Lân vê lại một viên ô mai cắn bên cạnh, đứng lên một cái kéo lấy cổ áo Mạt Tây Nam, đem hắn đẩy ngã trên ghế salon.

Đầu gối chống đỡ, y đem ô mai để sát bên môi Mạt Tây Nam.

(Sub: em cứ thế này thì bố ai sống nổi hả? Dụ như thế thì muốn tụi anh sống sao?)

Đột nhiên bị kéo cổ áo, đầu va vào trên lưng tựa của sô pha, Mạt Tây Nam trước mắt một trận sao Kim. Hắn bị đau xoa đầu, cảm giác môi bị một vật lạnh như băng dán lên.

Hắn khó khăn mở mắt ra.

Tròng mắt đen kịt của Trác Lân, trong khoảng cách chưa đầy một gang, nhìn hắn chòng chọc.

Oanh ——

Trong nửa giây, núi lửa trên đỉnh đầu Mạt Tây Nam bạo phát.

"A... A a a!" Hắn phát ra âm thanh chống cự, hi vọng Trác Lân rời đi nhanh một chút.

Thân thể đã bắt đầu tỏa nhiệt, thế nhưng hắn không dám mở miệng nói chuyện, bởi vì miệng của hai người chỉ cách nhau một viên ô mai ở giữa, chỉ cần hắn há miệng một cái, sẽ bị Trác Lân vững vàng hôn. Thế nhưng Trác Lân căn bản không có ý rời đi, đôi chân thon dài quỳ trên ghế salon, hai tay chống hai bên đầu Mạt Tây Nan, dùng ô mai chặn lại môi dưới của hắn.

Mắt y đen kịt, nháy một cái cũng không nháy mà nhìn Mạt Tây Nam, nhưng trên mặt vẫn như cũ duy trì một vẻ lạnh nhạt.

Mạt Tây Nam không cảm thấy Trác Lân đang câu dẫn hắn, gương mặt như vậy, chỉ khiến hắn cảm thấy ngăn chặn mình chính là một con mèo kiêu ngạo lạnh nhạt. Động vật này thông thường chỉ sống trong thế giới của chính mình, tình cờ nhìn thấy chủ nhân cúi đầu ủ rũ, mới keo kiệt hướng về chủ nhân bố thí một chút cảm thông.

Trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa tuyệt vọng, một trận ảo tưởng như vậy, khiến cho Mạt Tây Nam biết được dâm ý của bản thân đối với Trác Lân , lại được nâng cao thêm một bước.

Cắn vào ô mai môi lại thúc về phía trước vài milimet, Trác Lân giống như có chút thiếu kiên nhẫn, thoáng nhíu mày.

Trong tầm mắt, cái mi tâm rung động kia làm cho Mạt Tây Nam toàn thân nóng lên. Hắn ức chế không được mà há miệng, ô mai liền như vậy thuận thế tiến vào vòm miệng hắn.

Đầu lưỡi truyền đến xúc cảm ngọt ngào chua xót, vô số nhũ đầu (vị giác?!) như là đột nhiên thức tỉnh, Mạt Tây Nam không kìm lòng được mà thở hổn hển ngẩng đầu liền đụng tới đôi môi mềm mại của Trác Lân.

Đụng vào như vậy, liền cũng không còn cách nào tách ra.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm nhau, dừng lại một chút sau đó liền điên cuồng quấn quýt.

Nước bọt trong miệng hòa quyện với nhau, ô mai bên trong nụ hôn sâu dần dần bị chen nát, chất lỏng chảy xuôi mà tràn ra đầy miệng Mạt Tây Nam, lại quấn quanh chảy vào đầu lưỡi trong miệng Trác Lân.

Trong phòng tràn ra tiếng nước dâm mỹ, hoàn toàn lập đi âm thanh tin tức trên TV. Gặm cắn đôi môi mềm mại của Trác Lân, Mạt Tây Nam đã không còn nhận rõ cái nào trong miệng mình ngậm là ô mai, cái nào là lưỡi Trác Lân.

Bụng dưới dần dần vọt lên nhiệt ý, hắn biết thân thể mình đã có phản ứng. Không thể lãng phí cơ hội, hắn đem Trác Lân đẩy ngã trên ghế salon.

"Tây Lan..." Trác Lân thở dốc ôm vai Mạt Tây Nam, thân thể rơi vào đệm dựa mềm mại.

"Trác Lân... Trác Lân...!" Mạt Tây Nam phát ra hô hấp ồ ồ, nếu như Trác Lân bình thường kêu loạn như vậy, hắn đã sớm nổi trận lôi đình. Thế nhứng tình huống t*ng trùng lên não, hắn cũng không để ý những chuyện nhỏ nhặt này, một bên mạnh mẽ hôn môi cổ cùng sau tai Trác Lân, một bên đem bàn tay tiến vào trong vạt áo y.

Áo ngủ rộng thùng thình chỉ dùng một cái đai lưng buộc lên, thoáng dùng sức liền bị xả. Trác Lân bên trong chỉ mặc quần lót, hai khỏa trước ngực liền lập tức bại lộ trong không khí.

Ngực bằng phẳng hơi phập phồng, tô điểm là hai bên lợt lạt nổi lên, xem ra cùng với Mạt Tây Nam gần như. Rõ rang là cảnh tượng bình thản không có gì lạ. lại làm cho Mạt Tây Nam toàn thân đều rối loạn bất an, hắn liếm môi một cái, cúi đầu một hơi cắn vào đầu v* Trác Lân.

"A...!" Thân thể Trác Lân run rẩy một hồi, mười ngón tay vô lực cắm vào tóc Mạt Tây Nam. Tựa như là động tác chống cự lại như mời gọi, khiến cho Mạt Tây Nam toàn bộ đều phấn khởi cả lên, bắt đầu lấy môi cùng lưỡi đùa cái hạt thịt nho nhỏ kia.

"Không..." Trác Lân hổn hển thở, cơ thể hơi cảng thẳng. Đầu gối uốn lượn chếch chặn lại eo Mạt Tây Nam, ở trên người hắn chầm chậm vuốt nhẹ.

Thịt hạt mềm mại như viên kẹo vui tươi, khiến cho Mạt Tây Nam thèm ăn đến nhỏ dãi. Hắn lấy môi ngậm lấy nó, dùng đầu lưỡi liếm láp thậm chí dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn. Thịt hạt dưới sự công kích của hắn rất nhanh trở nên cứng rắn, ở trong miệng hắn chậm rãi đứng thẳng.

Thúc đẩy đầu lưỡi. Mạt Tây Nam đưa nó phun ra ngoài, ngược lại công kích một bên khác. Từ môi dưới tha ra một đạo chỉ bạc thật dài, ở giữa còn mơ hồ có màu phấn hồng của ô mai, đem đầu v* Trác Lân nhiễm một mảnh vệt nước.

"Thích tôi như vậy không?" Gặm cắn một bên ngực khác của Trác Lân. Mạt Tây Nam nhếch miệng cười hỏi. Bụng dưới đã thoáng có cảm giác trướng đau, thế nhưng hắn giả như không thèm để ý.

Hắn phải nhẫn nại, hắn muốn đem chính mình luyện thành nam nhân chân chính!

"Ừm...Không... Sờ tôi..." Trác Lân gấp gáp thở hổn hển, hai gò má đã nổi đỏ ửng mê người. Thân thể hung phấn tựa hồ cũng như Mạt Tây Nam nôn nóng khó nhịn vậy, y tóm lấy tay Mạt Tây Nam, đem hắn hướng dẫn đến giữa hai chân mình.

Chỗ đó, bộ phận no đủ đã trở nên cứng rắn, quần lót từ bên trong chảy ra một chút vệt nước.

"Nhanh như vậy đã không xong rồi?" Đem Trác Lân ôm chặt vào trong ngực, Mạt Tây Nam nhẹ nhàng gặm cắn tai sau của y, " Muốn tôi chạm vào anh, liền đến giúp tôi cởi quần áo đi."

Trác Lân thở gấp không nói gì, hai tay chậm rãi di động đến bên hông Mạt Tây Nam.

Nhất thời, trong lòng Mạt Tây Nam xẹt qua một tia mây đen, Hắn muốn bảo Trác Lân trước tiên cởi nửa người trên, thế nhưng đã không kịp.

Dây lưng bị hai tay Trác Lân linh hoạt cởi ra, quần cùng quần lót đồng thời bị kéo xuống. Bộ phận cứng rắn bộc phát từ bên trong quần lót của Mạt Tây Nam bật ra ngoài, mạnh mẽ đánh vào bên trong bắp đùi Trác Lân.

—— Đùng!

"A!" Đột nhiên kích thích, khiến mắt Mạt Tây Nam tối sầm lại.

Một giây sau, bên trong bắp đùi Trác Lân liền bị ướt.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, hai người giống như đột nhiên quên mất hô hấp.

Mạt Tây Nam cứng ngắc, Trác Lân trầm mặc. Hai người không hẹn mà cùng cúi thấp đầu, nhìn một bãi tinh dịch trên đùi Trác Lân.

Màu máu từ mặt Mạt Tây Nam thối lui, vẻ mặt hắn gần như rút gân nhìn nửa người dưới của mình và Trác Lân.

Cái vật kia của mình đã mềm oặt, nhưng là cái kia của Trác Lân mới vừa ngẩng đầu lên.

Không sai...

Hắn... Lại tiết!

"... Tuổi trẻ thật tốt a." Nhìn côn th*t kia của Mạt Tây Nam xụi lơ, Trác Lân không biết là lần thứ mấy xúc động nói một câu.

"Anh... Anh câm miệng!" Mạt Tây Nam một trận buồn bực.

"Lần này có kiên trì được quá ba phút không?" Trác Lân tựa như cười mà không phải cười nhìn hắn.

Áo ngủ vẫn mở rộng như cũ, ngực lộ ra bên ngoài dính đầy nước miếng của Mạt Tây Nam, hai hạt đầu nhũ vừa cứng rắn vừa sưng đỏ. Nhưng lúc này Trác Lân cũng không để ý đem mình che lại, lập tức tùy cục diện, thấy thế nào thì Mạt Tây Nam đều khá chật vật.

"Chịu... Khẳng định có!" Ngữ khí trào phúng càng khiến Mạt Tây Nam đau đầu*, hắn liều mạng cưỡi trên eo Trác Lân không chịu rời đi, làm ra dáng lại muốn giở trò với y.

(*nguyên văn là não tu)

"Được rồi, một ngày bắn quá nhiều lần, đối với thân thể không tốt." Trác Lân khoát một cái tay áo, ra hiệu cho Mạt Tây Nam từ trên người mình đi xuống, lại tiện tay xả khăn tay lau khô cho mình, "Ngược lại cậu đã sớm không phải lần đầu tiên, cũng không cần để ý lần nữa. Chúng ta còn đủ thời gian, tôi không để ý."

"Coi như anh anh không thèm để ý, tôi cũng để ý a!" Mạt Tây Nam khóc không ra nước mắt, phẫn nộ từ trên người Trác Lân bò xuống, cuộn mình ôm lấy đầu gối đến một góc sô pha, " Tôi không muốn mới hai mươi mấy tuổi liền có tật xấu tiết sớm."

"Cái này không phải tật xấu," Trác Lân chăm chú phủ nhận, "Tây Lan, cậu biết nguyên lý cao trào của đàn ông không?"

"Không muốn biết! Hơn nữa tôi cũng không phải gọi là Tây Lan!" Mạt Tây Nam giận dữ, thế nhưng Trác Lân căn bản không đem kháng nghị của hắn thành vấn đề.

"Cao trào chỉ là sau khi kích thích, thân thể cùng tâm lý sản sinh ra phản ứng sung sướng." Ho nhẹ một tiếng, y bắt đầu thao thao bất tuyệt, "Phản ứng như thế này, là bởi vì bộ phận tuyến sinh dục để bắp thịt co rút mà dẫn đến. Bắn tinh là một quá trình tích lũy năng lượng, trước tiên do trung khu thần kinh phát sinh tín hiệu kích thích, lại do tủy sống lan đến xương sống, cần người tích lũy năng lượng điện (?!). Sau đó..."

"Ô... Anh không thể câm miệng một lúc à!" Mạt Tây Nam cầm lấy tóc liều mình lắc đầu.

"Tôi chỉ muốn nói cho cậu rõ cao trào và phản xạ thần kinh liên quan như thế nào," Trác Lân nghiêm túc nhìn hắn, " Cậu có thể khiến vấn đề tiết sớm của mình đổ cho phản xạ thần kinh quá mức phát đạt."

"Phản xạ thần kinh của tôi quả thực so với người khác lớn hơn một chút, có điều... Anh đây là đang an ủi tôi sao?"

"Coi như là thế đi."

"...Vậy anh không thể trực tiếp một chút sao! Loại phương thức an ủi quanh co uốn lượn này, ai nghe mà hiểu được!" Mạt Tây Nam vừa lúng túng vừa phẫn nộ, quả thực muốn đem dựa đặt lên trên mặt Trác Lân.

"Rất khó hiểu sao?" Trác Lân một bên hỏi ngược lại. một bên vội vàng đem đai lưng thắt thành nơ con bướm phức tạp, "Vậy thì đổi... A. thẳng thắn thay đổi phương thức sống chung của chúng ta đi. Tình nhân có nhiều kiểu nhiều loại, tỷ như chúng ta có thể chuyển đồ..."

"Tuyệt đối không!" Hai cánh tay Mạt Tây Nam lập tức giao nhau.

Đùa, hắn dâm ý nhiều năm như vậy mộng đẹp đột nhiên biến thành sự thật, Người đẹp hắn mong nhớ cả ngày cả đêm đều ở bên người, còn cùng hắn đóng vai tình nhân. Cuộc sống sinh hoạt như vậy lại bảo hắn chuyển đồ đi? Lại bảo hắn luyến ái tinh thần (yêu trên mặt tình thần)?

Nếu như vậy, cứ coi như Trác Lân không cười nhạo hắn, chính hắn cũng sẽ ở trong lòng cười chết chính mình!

"Không muốn sao?... Như vậy, trao đổi vị trí thì sao, vóc người chúng ta ngược lại cũng gần như nhau."

"Càng không được!"

Ông trời, chuyện cười này càng cười càng lớn! Mạt Tây Nam hắn ở trong mơ đều đối với Trác Lân "như vậy", "như vậy", lẽ nào đến thực tế lại bởi vì tiết sớm, kết quả lại ngược lại bị Trác Lân "như vậy", "như vậy"?

Đầu tiên, hắn không dám tưởng tượng cái tên gia hỏa thiếu gân này đẩy ngã người khác xong, sẽ làm ra cái chuyện kinh hãi thế tục gì.

Cái quan trọng, hắn cũng không muốn trình diễn tiết mục " Thanh niên cuồng dâm mộng xuân vô biên, trên thực tế lại chịu khổ bạo cúc"!

"Vì lẽ đó, cậu dù có đụng vào tường (ngõ cụt) cũng không chịu quay đầu lại đi?" Trác Lân nhún vai một cái, tựa hồ đối với Mạt Tây Nam quật cường rất bất đắc dĩ.

"Không sai! Tôi sẽ không quay đầu lại, tôi một ngày nào đó sẽ đem tường đánh ngã!" Mạt Tây Nam tàn bạo mà nắm chặt nắm đấm.

"Nhất định phải thế ư? Dù sao cũng là tôi thỉnh cầu trợ giúp của cậu, cậu hà tất phải khiến mình thê thảm như vậy. Nếu như cậu bởi vì tiết sớm mà có bệnh tâm lý, tôi càng không có khả năng gánh nổi trách nhiệm này..."

"Không cần anh bận tâm, chính tôi sẽ phụ trách bản thân mình!"

"Có thật không?" Trác Lân hoài nghi cau mày.

"Thật! Vì vậy anh chỉ cần ngoan ngoãn nằm xuống là được rồi, còn lại giao cho tôi..." Mạt Tây Nam nói nói, ma trảo lại không kìm được mà hướng tới thân Trác Lân mà tới. Cách thời gian ngủ còn sớm, không bằng hôn lại làm lại? Hơn nữa hắn trẻ tuổi cường tráng, một buổi tối bắn hai, ba lần, cũng không đáng kể...

"Chờ đã!" Trác Lân một chưởng vỗ vào ngực Mạt Tây Nam, ngăn cản động tác muốn bò tới mình của hắn.

"Làm sao?" Mạt Tây Nam cả kinh, còn tưởng rằng Trác Lân lại đụng sai cái gân nào, muốn đổi vị trí hai người.

Thế nhưng sau khi ngăn cản Mạt Tây Nam xong, Trác Lân cũng không có động tác kế tiếp. Y đem đầu lắc qua lắc lại nhìn Mạt Tây Nam, thật giống như nhìn một thứ kỳ trân dị bảo.

"Tôi... Đột nhiên phát hiện ra một chuyện.", y cau mày, "Tây Lan, thỉnh cầu đóng vai tình nhân là tôi đưa ra, tại sao cậu so với tôi còn hăng say hơn vậy?"

"...Dựa vào, tôi còn tưởng anh muốn nói cái gì. Đều qua lâu như vậy anh mới nhớ tới chuyện này? Tôi hang say như vậy, còn không phải là bởi vì...!" Mạt Tây Nam nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, hoảng đến suýt chút nữa cắnphải đầu lưỡi của mình

Hắn suýt nữa nói ra câu "Còn không phải bởi vì tôi có dâm ý với anh mười năm" này.

Mà câu nói như thế này, chết cũng không thể để lộ. Trác Lân cho đến hiện giờ còn chưa biết Mạt Tây Nam đối với y từng có bao nhiêu ý nghĩ hạ lưu xấu xa, Mạt Tây Nam cản bản không bắt được lối suy nghĩ của hắn, tuy rằng Trác Lân xem ra rất hào phóng, thế nhưng nếu như biết mình đã biến thành đối tượng dâm ý của một người đàn ông, ai biết y có phản ứng gì!

Mạt Tây Nam không gánh nổi cái nguy hiểm này, trên thực tế cùng Trác Lân trở thành tình nhân, đã là nhờ phúc khí tích đức tám đời đổi lấy của hắn rồi. Hắn không thể bỏ qua cơ hội này, chân chính đem Trác Lân ăn no căng diều trước, hắn chết cũng muốn bảo vệ bí mật này!

"Vì cái gì?",Trác Lân còn truy hỏi.

"Bởi vì... Bởi vì tôi thích khuôn mặt của anh rồi!" Mạt Tây Nam cắn răng một cái, nói ra một câu nửa giả nửa thật.

Hắn cũng không hoàn toàn là đang nói dối, trong những ngày sống chung Trác Lân quả thực có thể làm người ta tức chết, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt ít ham muốn kia của y, Mạt Tây Nam sẽ không có cách nào khống chế mà cả người phát nhiệt, đem tất cả những chỗ bị Trác Lân làm phiền ra sau đầu mà đi tới.

" Mặt?" Trác Lân có vẻ rất nghi hoặc, hai tay nắm gò má của chính mình, "Mặt tôi bên ngoài cũng có da dẻ phổ thông, độ dày ước chừng năm milimet, phía dưới là mạch máu, bắp thịt và xương, so với người khác có gì khác nhau sao?"

"...Anh là thật sự không rõ hay là giả bộ không hiểu!" Mạt Tây Nam dở khóc dở cười, rốt cuộc không nhịn được mà túm lấy đệm dựa, mạnh mẽ nện vào ngực Trác Lân, "Ai bảo có hứng thú với xương với bắp thịt của anh? Tôi đồng ý cùng anh giả tình nhân, đương nhiên là vì yêu thích một số chỗ của anh! Bằng không ai ăn no không có chuyện gì làm, lại vô duyên vô cớ theo người lạ ở chung, lên giường, giúp hắn làm cơm quét tước, hơn nữa đối phương lại còn là nam nhân!"

" Là như vậy sao?"

" Lại còn không phải như vậy sao? Lẽ nào anh đúng là cho rằng tình nhân là phải lên giường trước mà có? Con người trước tiên phải có tình cảm, sau đó mới SEX chứ không phải SEX trước sau mới có tính cảm, trinh thám đại nhân anh ngay cả cái trình tự này cũng không làm rõ được, còn muốn cùng tôi giả tình nhân? Thực sự là cười chết người!"

"Ừm..." Mạt Tây Nam trào phúng cũng không khiến Trác Lân tức giận, y vuốt cằm, mặt một vẻ đăm chiêu.

Nhìn dáng vẻ y mất công suy nghĩ, Mạt Tây Nam cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười.

Đại não Trác Lân thật không biết là tạo thành từ cái gì, mảng tri thức của y vô cùng rộng, hiểu được rất nhiều học thức ít lưu ý mà ngay cả Mạt Tây Nam nghe cũng chưa từng nghe tới. Nhưng mà trên phương diện đời thường y lại đặc biệt ngớ ngẩn, có lúc ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không bằng.

Đầu óc của y lại hoạt động như một bộ cơ khí tinh vi. Như cái loại "Ái tình" mờ mịt này lại thiên biến vạn hóa, quả thực là một cái chỉ lệnh sai lầm, căn bản không có cách nào thuận lợi vận hành mà!

May mà hắn gặp phải mình "Tâm địa thiện lương", nếu như thay bằng gia hỏa hữu dụng tâm khác, sợ rằng bị ăn ra sao cũng không biết!

Nghĩ tới đây, Mạt Tây Nam không nhịn được xoa xoa cái trán.

"...Vì thế, ngươi rất yêu ta?" Qua rất lâu, Trác Lân mới khó khăn đưa ra một kết luận.

"Vâng,vâng, vâng! Thật rất vất vả mới rõ ràng được, thực sự là làm khó anh rồi, đại trinh thám!" Mạt Tây Nam không nhịn được cười, thật muốn sờ sờ đầu của y tán thưởng y.

"... Cái kia, cậu hận tôi rồi sao?" Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, Trác Lân sau đó lập tức quăng đến một vấn đề ông nói gà bà nói vịt.

"Hơi hơi dùng đại não của người bình thường suy nghĩ, đối với anh khó khăn đến như thế sao (?)!" Mạt Tây Nam một trận táo bạo, " Đúng vậy đúng vậy, tôi yêu cũng hận anh, đối với anh vừa yêu vừa hận, đặc biệt là trong sinh hoạt hằng ngày! Nhìn thấy dáng vẻ anh sinh hoạt thương tàn, tôi quả thực hận đến không nhịn được muốn bóp chết anh!"

"Bóp chết tôi, sau đó sẽ tự sát?"

"...Anh!"

Mạt Tây Nam quả thực không biết nên nói gì, hắn dùng hết sức xoắn lại tóc của mình: "Anh... CMN anh cho rằng tự sát đơn giản như thế à! Tôi mới không thể hạ thủ giết chính mình được, coi như hạ thủ phỏng chừng cũng chỉ có thể biến thành trọng thương thôi!"

"Thì ra là như vậy."

"Lần này anh thỏa mãn chưa? Có thể đừng tiếp tục cái đề tài này được không?"

Trác Lân không thể tưởng tượng nổi phương thức lối về đại não nói chuyện, quả thực muốn bức Mạt Tây Nam phát điên. Nếu còn tiếp tục như vậy, không chừng hắn lại thật sự đột nhiên nổi điên, đem Trác Lân bóp chết ở trong nhà này luôn, sau đó sẽ hủy thi diệt tích (hủy đi xác, xóa đi dấu vết)!

May mà Trác Lân biết điều không tiếp tục cuộc đối thoại, y xoa cằm, lông mày càng nhíu càng sâu.

"Làm sao?" Nhìn dáng vẻ y im lặng không lên tiếng, Mạt Tây Nam dùng sức đẩy y một cái, "Lại nhớ đến kỉ niệm kỳ quái?"

"Tôi đang suy tư," âm thanh Trác Lân có vẻ rất nặng nề ngột ngạt ngạt, "Vừa nãy lời cậu nói, tôi đều nhớ kỹ. Nếu như đem cảm tình của cậu đối với tôi chuyển thành con số, như vậy hận so với yêu chiếm tỉ lệ 50% có khả năng cao hơn một chút, dù sao thời điểm cậu t*ng trùng thượng não mới yêu tôi, nhưng thời gian t*ng trùng không thượng não hiển nhiên càng nhiều hơn."

"Đại... Đại khái là vậy đi." Mạt Tây Nam do dự trả lời, hắn bị Trác Lân đột nhiên nghiêm tức làm cho đầu óc mơ hồ.

"Mà ở cái điều kiện tiên quyết này, cậu bởi vì không kìm chế được nỗi lòng mà muốn bóp chết tôi cũng rất ít khả thi. Cứ coi như thành công bóp chết tôi, cũng rất khó hạ quyết tâm cùng chết theo tôi."

"...Có thể... Có thể nói như vậy..." Bất tri bất giác, sự chú ý của Mạt Tây Nam liền bị câu dẫn tới Trác Lân bên kia, " Dù giết người khác có dễ dàng ra sao, thì giết chính mình rất khó a. Tuy rằng hiện tại tỉ lệ người tự sát ngày càng cao, thế nhưng giết chết tình nhân sau đó tự sát, hơn nữa người tự sát thành công cũng không phải nhiều."

"Không sai, coi như lúc ban đầu ôm quyết tâm đồng sinh cộng tử, sau khi giết chết đối phương cũng sẽ do dự.... Vì vậy đến cùng là do sức mạnh nào, có thể thúc đẩy hắn đốt mình thành một đống than?"

"A?"

"Là đang nói trận hỏa hoạn kia."

"..."

Trác Lân nhảy lên tự hỏi mức độ lớn, suýt chút nữa đem đầu Mạt Tây Nam làm thành một đoàn hồ dán. Hắn khó đoán dừng lại mấy giây, mới miễn cưỡng đem một lượng lớn thông tin trong lời nói của Trác Lân toàn bộ tiêu hóa..

"Anh... Lại đang nhớ đến cái trận hỏa hoạn kia lúc chúng ta gặp nhau sao?" Hắn chần chờ hỏi, "Vụ đó không phải đã kết án rồi sao?"

"Thế nhưng tôi chưa hề quên nó, không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay tại lúc tôi ở hiện trường tôi có loại cảm giác không thoải mái." Trác Lân cúi đầu trầm tư, ngón tay bóng loáng vuốt nhẹ cằm.

"Là bởi vì người đàn ông kia xuống tay với bản thân quá ác?" Mạt Tây Nam hỏi, " Người đàn ông kia trước tiên đâm tình nhân mười mấy dao, sau đó đỏ xăng trong phòng khách, đem mình cùng tình nhân thiêu chết trong đám cháy... Xác thực, người bình thường không thể xuống tay tàn độc như thế..."

(Sub: hơn thế còn có đầy à)

"Không chỉ như vậy, vụ án này cùng với nội dung tôi cắt từ tờ báo đều không giống nhau!" Trác Lân nói, nhảy xuống so pha lấy cái bản cắt từ tờ báo kia, mở ra rồi tiến đến trước mặt Mạt Tây Nam, "Cậu xem, cậu xem, trong những án giết tình nhân, mặc kệ là đối với chuyện khác phái hay hai đôi đồng tính luyến ái kia, hung thủ giết tình nhân xong đều cẩn thận mà sống trên đời, chỉ có người đàn ông phóng hỏa kia là chết rồi. Cái chết của hắn trong bốn vụ án chỉ chiếm vị trí một phần tư, cũng là hai mươi lăm phần trăm."

"Coi như là vậy cũng không nói lên cái gì chứ?" Mạt Tây Nam vò vò đầu, " Có thể là anh sưu tập tình án, đúng dịp hung thủ không chết tương đối nhiều?"

"Không không không, cứ coi như đem số lượng vụ án mở rộng gấp trăm lần thậm chí một ngàn lần, người giết chết tình nhân sau đó tự sát hơn nữa lại tự sát thành công chiếm số rất ít!" giết người khác dễ, giết chính mình khó, cậu vừa nãy cũng nói câu này đúng không?"

"Tôi dúng thật là có nói... Nhưng vậy thì sao? Có thể người đàn ông kia giết người giết tới phát điên cũng khó nói?"

"Phát điên... Đúng vậy, đúng vậy! Không ngoại trừ khả năng này!" Kích động ôm lấy phần cắt từ tờ báo nhảy xuống so pha, Trác Lân bắt đầu hưng phấn đi dạo trong phòng khách, " Đáy lòng con người trời sinh liền ẩn dấu đi bản năng khát máu, bọn họ từ bên trong chết chóc có thể sung sướng đê mê vui vẻ! Căm giận, vu sướng, mừng như điên, bi thống... Cái người yêu nhất hận nhất trên đời cuối cùng cũng biến mất rồi, đây là chuyện tươi đẹp cỡ nào! Thế nhưng..."

Y nói một cái xoay người, ném tờ báo bị cắt nhào tới trước mặt Mạt Tây Nam, hai tay trói lại hai vai của hắn.

"Thế nhưng Tây Lan! Tây Lan! Cậu không nhận ra được một khả năng khác sao? Đơn giản đến không thể đơn giản hơn, ngay cả trẻ con cũng có thể nhìn ra điểm đáng ngờ!"

"Ô... Xin lỗi, tôi thực sự không nhìn ra." Đầy mặt Mạt Tây Nam đều là dấu chấm hỏi.

"Ha ha ha ha! Cậu không hiểu?" Trác Lân như cuồng lắc vai của hắn, đáy mắt đen kịt lập lè như điên cuồng hưng phấn, "Đúng! Một cái án vì tình, nhưng là cùng với các tình án khác không giống. Tại sao? Nguyên nhân rõ ràng, bởi vì nó... Bởi vì nó ---- căn bản không phải là một án mạng vì tình!"

"Anh... Nói cái gì?" đầu Mạt Tây Nam nhất thời trống rỗng.

"Ha ha ha ha! Rất đơn giản đúng không? Ngay cả trẻ con cũng có thể nhìn ra điểm đáng ngờ!" Một bên thả Mạt Tây Nam ra, Trác Lân tiếp tục ở trong phòng khách đi lại, " Đồng loạt vụ án, những hung thủ khác đều không chết, chỉ có hắn chết, tại sao? Đúng, không sai, bởi vì nó và ba vụ án khác căn bản không giống nhau, có thể người đàn ông kia thực sự giết chết tình nhân, nhưng đem mình cùng thi thể đốt thành than không phải hắn. hiện trường có khả năng còn có người thứ ba! Là hắn đưa hung thủ vào địa ngục, là hắn ở trong phòng đổ xăng, là hắn thiêu hủy nhà đôi nam nữ kia, hết thảy đều là hắn... Đúng, tất cả đều là hắn khỏi xướng, đồng thời lại là tất cả Terminator*. Hắn cho đến nay còn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, vụ án căn bản cũng không có hồi kết!"

(* hình ảnh lấy trên wikipedia, tạm gọi là kẻ hủy diệt)

T-800 / T-850 Terminator

"Chú Bob" / Người giám hộ "Pops"Nhân vật

"Phải... Là như vậy phải không?" Mạt Tây Nam ngơ ngác mà hỏi ngược lại.

Hăn sbaay giờ đã đánh mất tất cả năng lực suy nghĩ, chỉ có thể dùng đại não trống rỗng nghe Trác Lân kích động suy lý.

Bình thường Trác Lân vừa ngốc vừa chậm chạp, nhưng mà một khi y mã lực toàn mở, Mạt Tây Nam căn bản không theo kịp tốc đọ tư duy của y.

Lúc này vấn đề duy nhất xoay quanh trong đầu Mạt Tây Nam chính là ------------- bọn họ mười phút trước rõ ràng còn đang ngồi ở trên ghế salon, hưng phấn ở phòng khách đi tới đi lui, trong miệng không biết tự lẩm bẩm cái gì.

Mạt Tây Nam đang muốn kiến nghị y nhanh chóng đem cái suy luận này nói cho Hùng thúc, nhưng hiển nhiên hiện tại Trác Lân cái gì cũng đều không nghe lọt.

Đang lúc này -------

"Keng keng keng!"

Điện thoại di động của Mạt Tây Nam ở trên khay trà vang lên.

"A, đã đến giờ!" Hắn mau mau mở ra di động.

Đây là đồng hồ báo thức mà hắn cài trên điện thoại, đêm nay hắn muốn đi đưa bản thiết kế cho một vị khách hàng. Nhìn Trác Lân một chút hắn lắc đầu thở dài chạy vào phòng ngủ của mình.

Chờ hắn mặc áo khoác xong, cầm túi giấy chuẩn bị bước ra cửa, Trác Lân vẫn còn ở trong phòng khách hưng phấn đi lại.

"Cái kia, Trác Lân, tôi phải đi ra ngoài!" Mạt Tây Nam đứng ở của hô to, "Trong vòng một tiếng tôi sẽ về, anh có thể tiếp tục suy nghĩ, thế nhưng đừng có làm cho nhà thành hỏng bét, có nghe không!"

Trác Lân vẫn còn đang xoay quanh trong phòng khách, ngay cả nhìn cũng không nhìn Mạt Tây Nam một chút.

Nặng nề thở dài, Mạt Tây Nam bước ra khỏi cửa

Theo một tiếng "Ầm" nhỏ, cửa bị đóng lại. Mà âm thanh này lại khiến Trác Lân từ trong trầm tư tỉnh táo lại, y kinh ngạc mà nhìn cửa lớn bị đóng chặt.

Bên trong tròng mắt đen kịt, vẻ mặt điên cuồng trong nháy mắt biến đi hầu như không còn, thay vào đó là một tia nghi hoặc.

"Tây Lan... Cậu tại sao không nói một tiếng nào liền chạy?" Y quấy nhiễu nắm tóc, " Còn muốn cậu giúp tôi đến hiện trường một chuyến... Quên đi, tự mình đi thôi!"

Y nói xong cũng vọt vào phòng ngủ, đổi áo sơ mi, áo khoác, mũ và găng tay.

Mười phút sau, trong tình huống Mạt Tây Nam hoàn toàn không biết, Trác Lân cũng theo đó rời khỏi nhà.

- Hoàn chương 4-

Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ

Sub: Chương sau sẽ đăng trên wattpad và dẫn link. Cảm ơn bạn Đèn đã nhận beta cho bộ này nha~
Bình Luận (0)
Comment