Tư Hiệp Trinh Thám

Chương 7

Edit: Sub

Tính sự kịch liệt qua đi, Trác Lân toàn thân vô lực nằm ngửa ở trên giường, ánh mắt tan rã, hai chân vẫn ở tư thế mở rộng ra, tùy ý để Mạt Tây Nam nhìn khắp toàn thân y.

Miệng huyệt bị đủ chà đạp trở nên vừa đỏ vừa ướt, mỗi một lần co rút lại đều tràn ra một vài tia dịch ruột non trong suốt, đem ga trải giường đã ướt đẫm nay lại ngâm thêm một tầng vệt nước.

Có thể bởi vì trước đó đã bị Mạt Tây Nam dùng ngón tay đùa bỡn đến bắn một lần, Trác Lân không thể cùng lúc đạt tới cao trào cùng hắn, thứ kia vẫn như cũ vểnh cao. Phía trước no đủ tràn ra mật dịch trong suốt một bộ dáng vẻ bất mãn.

Nhìn vẻ đẹp dâm đãng mê người của y, Mạt Tây Nam ngồi xếp bằng trên giường khôi phục thể lực, cảm thấy mãnh liệt khó chịu.

Khó chịu không phải bởi vì hắn lại so với Trác Lân bắn trước, hiện tại hắn rất hưng phấn, chỉ cần nghỉ ngơi lập tức có thể tiếp tục đề thương ra trận lần nữa, đem Trác Lân làm đến cao trào tuyệt đối không thành vấn đề.

Nguyên nhân khó chịu là, hắn cảm thấy thiếu mất chút gì đó.

Tuy rằng thành công đem Trác Lân chiếm thành của riêng, nhưng thật giống như có chỗ nào đó không đúng.

Hắn có chút nôn nóng đem Trác Lân từ trên xuống dưới nhìn một lượt, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên áo mưa chứa đầy tinh dịch trên giường kia. Nhìn bãi chất lỏng như rác rưởi chứa bên trong, Mạt Tây Nam rõ ràng cảm giác khó chịu là từ đâu đến.

Là chưa hề đem một giọt "Tinh hoa" nào bắn ở bên trong cơ thể Trác Lân, này thật là quá tiếc nuối!

Không làm được tới bước này liền không được tính là nước sữa hòa nhau, liền không triệt để tính giữ lấy, hắn vừa nãy tại sao không nghĩ tới điểm này?

Thực sự ngớ ngẩn a.

Mạnh mẽ đem bao ném xuống đất, Mạt Tây Nam đem Trác Lân lăn, để cho y nằm lỳ trên giường mà quỳ. Đầu gối chống đỡ hạ thấp xuống, bắp đùi trong của Trác Lân chếch lên, hắn ép buộc Trác Lân bày ra tư thế xấu hổ nhổng mông lên thật cao, dùng sức tách mông y ra.

Miệng huyệt sưng đỏ lập tức giống như ngượng ngùng mà co rúm lại, nhưng rất nhanh lại từ từ thả lỏng, trong tầm mắt của Mạt Tây Nam mà ngượng ngùng khép mở.

Từ bên trong phảng phất chảy ra chất lỏng vô cùng tận, bụng dưới của Mạt Tây Nam nóng lên, dùng đầu ngón tay vạch ra nơi mềm mại của Trác Lân, đem đầu lưỡi đi vào.

"A!..." Trác Lân phát ra một tiếng kêu sợ hãi, thân thể hơi mềm vặn vẹo, "Không...Không được!"

Mới không để ý tới ngươi.

Mạt Tây Nam nói trong lòng.

Lối vào từ lâu đã thả lỏng làm cho hắn hầu như không chịu lực cản nào, dễ dàng đem đầu lưỡi linh hoạt tiến vào bên trong ướt át của Trác Lân. Mềm mại mà mạnh mẽ bắt đầu liếp láp thịt non bên trong, Trác Lân nhất thời gào khóc giống như rên rỉ.

"Không... Không muốn như vậy... A A A ──" tiếng rên rỉ mê người, tràng thịt nhuyễn hoạt liều mình co rút lại, Mạt Tây Nam dây dưa đầu lưỡi dụ dỗ y tiến vào nơi càng sâu hơn.

Mạt Tây Nam vẫn là lần đầu tiên biết được hóa ra Trác Lân khi ở trên giường sẽ rên rỉ mê người như vậy, cũng là lần đầu tiên biết mình hóa ra đã hạ lưu đến mức độ hết thuốc chữa, thời điểm t*ng trùng thượng não lại... Đi liếm mông một người đàn ông.

Nhất định là do yêu thương thắm thiết làm cho đầu óc của hắn không còn bình thường! Tình huống bây giờ, đừng nói là hắn liếm mông Trác Lân, kể cả liếm... Quên đi, dâm ý không biết liêm sỉ hay là trước tiên vẫn nên dừng lại đi.

Ép buộc chính mình bỏ dở ảo tưởng gay go, hắn đem đầu lưỡi từ trong cơ thể Trác Lân lui ra.

Đầu lưỡi tha ra một sợi bạc thật dài, miệng huyệt mềm xốp cũng theo động tác lui ra của hắn mà một lần nữa khép kín lại. Miệng huyệt nhăn nhúm ánh lên ánh nước đã không biết là dịch của Trác Lân hay là nước miếng của Mạt Tây Nam, ngay cả trên mông thịt trắng cũng đều ướt một đám lớn.

Thở hổn hển bật người dậy, Mạt Tây Nam dùng hai ngón tay nhanh chóng trói eo Trác Lân lại, lần thứ hai đem thứ kia của mình nhét vào. Trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi cùng liếm láp tình thú, nó đã một lần nữa trở nên cứng rắn.

Tư thế giao hợp của hai nười từ chính diện biến thành vị trí sau lưng, như hai con thú đực quấn quýt lấy nhau. Trác Lân tựa như đã mệt đến kêu không ra tiếng, chỉ có thể phát ra tiếng tương tự khóc, tay run rẩy nhanh bám lấy gối.

Sau lưng trắng nõn chảy ra mồ hôi tinh mịn, ở dưới ngọn đèn tỏa ra vầng sáng mê người.

Mạt Tây Nam cúi đầu, một bên tàn bạo mà tiếp tục va chạm trong cơ thể y, một bên thô lỗ liếm láp phía sau lưng y. Phần eo tựa hồ là nơi mẫn cảm nhất của Trác Lân, khi lưỡi lưu luyến liếm chỗ đó, thân thể y đột nhiên run rẩy kịch liệt một trận.

"A a! ——"

Phía sau lưng cực kỳ cong lên, y phát ra tiếng khóc nức nở, đem một lượng lớn tinh dịch phun ra trên giường.

Mãnh liệt co rút bên trong khiến cho Mạt Tây Nam không hề phòng bị, hắn kinh hách thở hổn hển một hơi, không cách nào khống chế mà cũng lập tức đến cao trào. Tiếng thở dốc ồ ồ, vang vọng khắp gian phòng, chóp mũi Mạt Tây Nam tràn ngập mùi vị mồ hôi cùng tinh dịch nam tính. Toàn thân hắn đều là mồ hôi, vất vả há mồm thở dốc, mà Trác Lân đã quả thực không bò lên được, vẫn duy trì tư thế quỳ* như cũ, bắt đùi và đầu gối hơi run rẩy.

(*nguyên văn là quỳ bát: quỳ hình chữ bát?!)

Một dòng tinh dịch, theo bắp đùi trong của y chảy xuống, hình ảnh như vậy làm cho Mạt Tây Nam cảm thấy một trận thỏa mãn.

Hắn thăm dò đưa ngón tay luồn vào trong cơ thể Trác Lân, dựa vào ánh đèn mờ nhạt, nhìn thấy tràng đạo no đủ đã ngâm đầy "Tinh hoa" của chính mình kia.

Tràng bích tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, khiến cho Trác Lân cảm nhận được bên trong mình đang bị người dò xét, lập tức bất an mà giãy dụa.

"Không..." Y cố sức quay đầu lại.

"Đừng lộn xộn, để tôi nhìn đi mà." Dễ dàng khống chế y, Mạt Tây Nam đem càng nhiều ngón tay xen vào trong cơ thể y, vẫn cứ đem miệng huyệt vạch ra. Miệng huyệt nhận đủ chà đạp đã gần như không đóng lại được, nhưng bên trong vẫn chặt chẽ mê người như cũ, ngượng ngùng mà co rút một hồi.

Một luồng bạch trọc* hỗn hợp với dịch ruột non, theo động tác co rút mà không ngừng chảy ra, đem ga trải giường làm cho bừa bộn khắp nơi.

(* tinh dịch)

Trác Lân xấu hổ đỏ mặt, mà Mạt Tây Nam lại khắc chế không được hưng phấn. Hắn như tìm được thứu đồ chơi mới, kéo dài thời gian dùng ngón tay đùa bỡn bên trongTrác Lân, đôi khi còn dùng lưỡi liếm vài lần.

Đã qua hai lần phát tiết, dục vọng lần nữa có dấu hiệu ngẩng đầu.

Xem ra, đêm nay nhất định sẽ điên cuồng mà dâm loạn......

Lúc Mạt Tây Nam tỉnh lại, trời cũng đã sáng.

Trong phòng yên tĩnh, thân thể che phía dưới chăn mang theo vẻ uể oải cùng lười biếng*, còn có thảo mãn khi phát tiết qua đi. Tối hôm qua sau lần thứu hai, hắn đặt Trác Lân dưới thân mà càng mạnh mẽ "Thương yêu" rất lâu, cuối cùng đợi đến lúc thể lực không chống đỡ nổi nữa, ngào cửa sổ cũng đã tờ mờ sáng.

(*nguyên văn: dong)

Hắn xoa xoa con mắt, nhìn thấy Trác Lân ngồi bên giường.

Chăn lông trắng như tuyết quấn trên bả vai, y đang lẳng lặng chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Một đêm qua đi, vẻ mặt của y lại khôi phục vẻ cấm dục cùng lạnh nhạt bình thường, đường nét gò má đẹp đến khiến người ta say mê.

Đêm qua rên rỉ, thở dốc, vặn vẹo cùng kêu khóc lại như một mộng xuân hoang dâm vô độ, chỉ có đệm giường ngổn ngang che kín dấu vết nói cho Mạt Tây Nam biết, tất cả những thứ này đều là sự thật.

"Trác Lân..." Hắn nhẹ giọng mở miệng, trong thanh âm mang theo chút khàn khàn. Sống nhiều năm như vậy, chưa có tối nào điên cuồng như hôm qua, hắn đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn khôi phục lại được tinh lực.

Nghe thấy tiếng của hắn, Trác Lân chậm rãi quay đầu lại tròng mắt đen kịt mê người kia tựa hồ muốn nuốt chửng linh hồn Mạt Tây Nam.

Hắn kinh ngạc nhìn Trác Lân mấy giây, quỷ thần xui khiến mà bò lên, chậm rãi kề sát vào Trác Lân.

Cùng lúc đôi môi kề sát, sau đó là nụ hôn sâu nhẵn nhụi.

Cũng không biết là ai chủ động trước, hai người rất nhanh ôm hôn nhau. Cánh tay ôm ấp của Trác Lân thoáng dùng sức, Mạt Tây Nam lập tức đem y đẩy ngã trên giường, đem bàn tay tiến vào bên trong chăn lông mà xoa xoa thân thể y.

Trác Lân không từ chối, ngửa đầu thở dốc, eo hơi vặn vẹo. Hậu đình bị chà đạp cả một đêm vẫn duy trì trạng thái ướt át mềm mại như cũ, Mạt Tây Nam chen vào giữa hai chân y, hầu như không có tác dụng lực, liền thuận lợi tiến vào trong cơ thể y.

So với điên cuồng của tối qua, tình ái buổi sáng xem như là tương đối ôn nhu*. Hai người hồng hộc thở dốc mà quấn quýt cùng nhau, hôn nhau, rất nhanh liền đến đỉnh cao khoái hoạt.

(*nhẹ nhàng)

Hôn thái dương Trác Lân, Mạt Tây Nam trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Có thể đem Trác Lân chiếm cho riêng mình, hắn đã cảm thấy đời này không còn tiếc nuối rồi.

Thế nhưng so với thỏa mãn của hắn, thái độ của Trác Lân lại có chút kỳ quái. Y cũng không từ chối Mạt Tây Nam hôn cùng cầu hoan*, cũng không biểu hiện oán giận đối với chuyện tối qua, một bộ tâm tình không tốt lắm.

(*đòi hỏi make love)

Mạt Tây Nam đem cái này lý giải thành ngượng ngùng do đêm đầu, dù sao thì tối hôm qua hắn xác thực làm quá nhiều việc quá đáng với Trác Lân. Thần kinh Trác Lân lại không phải là làm bằng sắt, bị một người đàn ông "Như vậy", "Như vậy" xong, đương nhiên không thể dùng thái độ như trước mà đối xử với hắn. Còn chưa đè hắn xuống đất mà hành hung, đã xem như là khách khí rồi.

"Trác Lân, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh..." Kề sát bên người Trác Lân thì thầm, Mạt Tây Nam cảm giác bên tai mình hơi nóng lên. Hắn đời này chưa bao giờ nói qua lời tâm tình nào buồn nôn như vậy, thế nhưng nếu có thể khiến cho tâm tình Trác Lân tốt lên thì mặc kệ có buồn nôn hơn nữa cũng không đáng kể.

Thế nhưng Trác Lân cũng không có cảm kích, trái lại lại nhẹ nhàng đẩy hắn ra.

"Tôi có một ít công việc phải giả quyết, cậu tắm trước đi." Tiếng nói của y tràn đầy mệt mỏi, nói xong liền lần nữa phủ thảm lông lên người, đi đến một góc phòng.

Chỗ đó bày một bộ máy tính, khách sạn cao cấp quả nhiên tốt.

Mạt Tây Nam nhìn bước chân khập khiễng* của y, rất muốn dìu y một chút, hoặc là trực tiếp đem y kéo lên giường mà nghỉ ngơi. Thế nhưng Trác Lân trên phương diện làm việc rất cố chấp, một khi y đã vào trạng thái muốn làm việc, chín con trâu cũng không kéo lại được.

(*nguyên văn: phù phiếm)

Vì vậy Mạt Tây Nam chỉ có thể biết điều mà đi vào phòng tắm.

Chờ tới lúc toàn thân hắn bốc hơi nóng đi ra, Trác Lân đã gọi bữa sáng đồng thời ăn đúng một nửa. Y ra hiệu ánh mắt cho Mạt Tây Nam ăn phần còn lại, sau đó bọc thảm lông tiến vào phòng tắm.

Trong khoảng thời gian này hai người vẫn không nói lời nào, ngay cả ánh mắt cũng đều là ngay khi giao nhau sẽ liền lập tức tách ra. Nhìn Trác Lân yên lặng đóng cửa phòng tắm, Mạt Tây Nam có chút lúng túng.

Hắn đem bánh mì nhét vào trong miệng, bắt đầu tự mình cân nhắc lại liệu tối qua có phải mình làm điều quá phận thật hay không.

Trác Lân xác thực là không hề tức giận, nhưng đầu thật sự giống như có chút không kịp thời. Sẽ không phải là tiêu chuẩn SEX vượt qua khỏi phạm trù lý giải của y đó chứ, kích động khiến đại não của y gặp sự cố?

Không thể nào?

Hắn nhất thời một trận hoảng loạn, nghĩ một hồi, quyết định lén lút nhìn máy tính Trác Lân dùng vừa nãy đến cùng là đang làm cái gì một chút.

Mở máy* lên, xem lướt qua website ghi chép chỉ có một page bên trong, đây là trang web Link-Join của Trác Lân. Mặt giấy xanh đậm là thứ Mạt Tây Nam không thể quen thuộc hơn được, trong từng ấy năm yêu thầm Trác Lân, hắn mỗi ngày đều lướt trên trang web này ít nhất bảy tiếng.

(*nguyên văn: lưu lãm khí)

Nhanh chóng dùng chuột kích hoạt website, hắn phát hiện Trác Lân vừa nãy chỉ là trả lời lại chút tin nhắn của nhân viên quản lý đăng ký. Nội dung nhắn lại cũng không có gì lạ, ngữ khí so với bình thường cũng không có gì khác biệt.

Thoáng thả lỏng ra một hơi, Mạt Tây Nam vui mừng vì năng lực tổ chức ngôn ngữ của Trác Lân không xảy ra vấn đề gì. Nhưng ngay lúc hắn muốn đóng lại mặt tin kia, hắn đột nhiên chú ý tới phong thư phía góc bên phải.

Tệp tin ghi tên " Hồ sơ tuyển người"

Thời còn làm hội viên đăng ký phổ thông, hắn khảng định chưa từng thấy thứ này.

Tò mò mở tệp tin ra, hắn nhìn thấy mười mấy cái ID bên trong, mà một trong số những ID đó là mình. Hơi nghi hoặc mở ra cái ID này, trong nháy mắt khi nhìn thấy nội dung bên trong, hắn nhăn chặt lông mày lại.

Hiện lên trước mặt hắn, là một phần hồ sơ cá nhân.

Người ứng tuyển NO.3

ID trang web: XXX

Tên thật: Mạt Tây Nam

Quốc tịch: Trung Quốc

Tuổi tác: 27

Giới tính: Nam

Xu hướng tính dục: Không rõ

...

Trong hồ sơ ghi chép tỉ mỉ tư liệu về hắn, bao quát chiều cao, cân nặng, nhóm máu, ngày sinh, quê quán, nghề nghiệp, tính cách, sở thích... Còn có trường hắn tốt nghiệp và chính xác địa chỉ. Trong hồ sơ thậm chí còn có tư liệu về mấy lần giao du với các bạn gái thời hắn học đại học. mà các nàng ngay cả bạn bè tốt nhất của hắn cũng chưa chắc có thể tường thuật rõ ràng!

Tiếp tục cau mày xem tiếp, hắn cảm thấy sau lưng dần dần lan tới một chút hơi lạnh.

—— năm XXXX tháng X ngày X, cùng NO.3 tại vụ án XX lần đầu gặp gỡ.

—— tháng X ngày X, cố định địa chỉ No.3 là XXXXX

—— tháng X ngày X, cố định địa chỉ thực tế của No.3

—— tháng X ngày X, cố định quy luật hành động cơ bản của No.3, khả năng qua lại địa phương trở xuống: XXXXX...

—— tháng X ngày X, hành trình biểu của No.3 hôm nay: XXXXXXXX....

Phần hồ sơ này có tới hơn trăm trang, phía dưới tài liệu cá nhân, tất cả đều là ghi chép lại sinh hoạt hàng ngày của Mạt Tây Nam. Lớn là khách hàng cùng hắn hợp tác qua, nhỏ à cửa hàng vật phẩm hắn một ngày nào đó đi qua mua thứ gì, đều được ghi chép rất tỉ mỉ.

Bỗng nhiên đóng tập tin lại, Mạt Tây Nam nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính há mồm thở dốc.

Nỗ lực bình ổn hô hấp, hắn lại mở mấy cái ID khác.

Đập vào mắt cũng là văn kiện tỉ mỉ khiến người ta sởn cả tóc gáy, tuổi tác của những người này, giới tính cùng quốc tịch đều không giống nhau, lý lịch cũng một trời một vực. Lượng lớn quy luật sinh hoạt và hành trình biểu mỗi ngày của họ đều hoàn toàn không có điểm trùng hợp, điều duy nhất giống nhàu chính là, ghi chép hành trình biểu đều dừng vào đúng một ngày,

Đều là —— ngày Mạt Tây Nam ở trên đường đụng vào Trác Lân.

Yên lặng mà tắt máy tính, Mạt Tây Nam ngồi ở bên cạnh bàn đờ ra, hắn không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Tài liệu hồ sơ khổng lồ này, thật giống như Trác Lân đã như hình với bóng theo sát hành tung của họ mấy năm rồi, mà hắn đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả!

Đúng lúc đó, hắn chú ý tới, thời gian gặp mặt trong hồ sơ nói tới, chính là ở hiện trường án mạng vụn thi thể mười năm trước lần đầu tiên hắn nhìn thấy Trác Lân.

Nói cách khác, ngày ấy Trác Lân cũng đã biết tới sự tồn tại của hắn rồi, đồng thời mười năm qua không biết y thông qua phương thức gì, nắm giữ nhất cử nhất động của Mạt Tây Nam cùng mười mấy người.

Nhưng theo dõi và giám thị như vậy, không biết tại sao tại ngày hai người bọn hắn gặp nhau trên đường, lại ngừng lại.

Chuyện này... Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

Mạt Tây Nam trầm mặc, cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh lẽo theo sống lưng chậm rãi chảy xuôi xuống.

Ngay lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra.

Ngẩng đầu lên, Mạt Tây Nam giật mình nhìn thấy, một người đàn ông xa lạ đi vào, phía sau là hai vệ sĩ tây trang đen đeo kính râm.

Người đàn ông thân hình cao lớn khôi ngô, mái tóc đen kịt dùng keo xịt tóc cố định sau tai, nhưng vẫn có vài sợi tóc kiêu căng khó thuần phục*. Trên người hắn mặc âu phục màu xám, trong miệng ngậm một điếu xì gà, con ngươi dài nhỏ sắc bén lại lãnh khốc. Đối với hành vi không gõ cửa liền xông vào phòng của người khác kia, hắn thật giống như một chút để ý cũng đều không có, chỉ dùng vẻ mặt thiếu kiên nhẫn nhìn khắp bốn phía.

(* nguyên văn: khó thuần địa kiều)

Tên thanh niên thư ký tóc màu trà kia, cũng theo người đàn ông mà tiến vào.

Nhìn thấy tận* mặt, Mạt Tây Nam mới rốt cuộc lấy lại được tinh thần, lập tức tức giận đứng lên: "Này, CMN các ngươi tiến vào phòng người khác tại sao lại không gõ cửa!?"

(*nguyên văn: thục)

Không có một người để ý tới hắn.

Người đàn ông đứng trong gian phòng, vệ sĩ canh giữ hai bên trái phải hắn. Mà thư ký thì lại từa bên cạnh bàn lấy ghế tựa đặt phía sau người đàn ông, cung kính mà hướng hắn hành lễ.

Người đàn ông không thèm nhìn thư ký một chút, an vị, lười biếng khiêu lên hai chân.

Hai tên vệ sĩ canh giữ phía sau ghế, thư ký thì lại đứng bên người đàn ông, bốn người tỏa ra khí thế hung hăng một cõi. Trong nháy mắt, Mạt Tây Nam thật sự nghĩ mình đang nhìn thấy hắc bang trong TV.

Hướng về phía Mạt Tây Nam lộ ra một nụ cười ôn nhu, thư ký dùng ngữ khí vô cùng lễ phép giới thiệu: "Mạc tiên sinh, vị này chính là ông chủ của tôi, Vệ tiên sinh."

Người đàn ông âu phục hoa râm cũng không nói lời nào, gỡ xuống điếu xì gà cắn ở trong miệng xuống, tiện tay gạt* tàn bụi đi.

Trên thảm lập tức bị thiêu thành mấy cái lỗ nhỏ.

Mạt Tây Nam muốn nói: Ngươi CMN tính giới thiệu rách nát cái gì hả? Ngay cả cái tên đầy đủ cũng không thèm nói cho ta? —— nhưng điều này hiển nhiên là phong cách hành sự của bọn họ, hơn nữa người đàn ông âu phục hoa râm trên mặt tràn ngập đều là vẻ "Ngươi cái loại tiện nhân không xứng được biết tên của ta".

Hắn thật sự muốn một cước đá lăn bốn tên gia hỏa này, nhưng cục diện hiển nhiên không cho phép hắn làm như vậy. Hai tên vệ sĩ phía sau, bắp thịt nhô lên như núi nhỏ. Nếu như hắn dám manh động, bọn họ nhất định sẽ đem hắn từ cửa sổ ném xuống, trực tiếp thành một đám bầy nhầy*.

(*nguyên văn: suất thành tám biện)

Hắn suy nghĩ phải mở miệng như thế nào mới cứu vãn được thế yếu, vẫn chưa suy nghĩ kỹ, bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm thấp.

"Hừ, thật không dám tin, trên thế giới này lại thật sự có người yêu thích Trác Lân."

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông được gọi là Vệ tiên sinh đang hướng hắn cười gằn. Con ngươi dài nhỏ hơi nheo lại, vẻ mặt hắn tràn ngập tính xâm lược, lại như một con hổ* kiêu căng.

(*nguyên văn: dã sư)

Trong lòng ngờ ngợ xẹt qua một tia cảm giác quen thuộc, Mạt Tây Nam cảm giác như mình đã gặp tên này ở nơi nào đó.

Hình như là tin tức trên TV, hình như là tạp chí* gì đó. Nói chung, cái tên này tuyệt đối không phải giai cấp phát tiền lương* thông thường, hắn rất khó đối phó.

(* nguyên văn: tài kinh tạp chí thăm hỏi lục- phổ thông tiên lương giai tầng)

"Mặc kệ anh có tin hay không, trái lại cũng đã thấy qua, không phải sao?" Châm chước từ ngữ, Mạt Tây Nam tận lực làm cho âm thanh của mình nghe tỉnh táo một chút. Kỳ thực trái tim đang cuồng loạn, ngay cả đầu gối cũng sắp run lên rồi, thế nhưng trước mặt đám người này hắn cũng không muốn chịu thua.

" Anh là gì của Trác Lân?" Hắn thăm dò hỏi —— không sai, người đàn ông này mới là người đứng sau hạ thủ. Quan hệ mật thiết với Trác Lân không phải thư ký, mà là tên Vệ tiên sinh này!

"Tôi là anh họ của Trác Lân, cũng là người giám hộ của y. Cha mẹ Trác Lân là nhà khảo cổ học đi vòng quanh thế giới, quanh năm không ở quốc nội, bởi vậy có thể nói Trác Lân là do một tay tôi nuôi nấng," Nằm ngoài sự dự liệu của hắn, Vệ tiên sinh lại rất thoải máu mà nói ra thân phận của mình, hơn nữa đem phân nửa sự tình Mạt Tây Nam muốn biết, một hơi nói ra.

Hóa ra Trác Lân không phải do cha mẹ nuôi lớn, chả trách tính khí lại kỳ quái như vậy.

Mạt Tây Nam cuối cùng cũng rõ ràng.

"Thế nhưng không có cách nào tưởng tượng được, thực sự không thể nào tưởng tượng được!" Giới thiệu thân phận xong, giọng nói Vệ tiên sinh đột nhiên chuyển, dùng sức lắc đầu, "Thật khó để tin! Trên thế gian làm sao có khả năng có người yêu thích Trác Lân! Y kỳ quái như vậy, tiểu tử thúi cậu lại đến tột cùng là thích hắn ở điểm nào!"

Nói tới chỗ này, hắn đột nhiên từ trên ghế nhảy đến.

Mạt Tây Nam cả kinh, còn tưởng rằng hắn muốn xông lên đánh đập mình.

Thế nhưng cũng không có, Vệ tiên sinh chỉ đi dạo quanh phòng một vài vòng. Vẻ mặt hắn táo bạo, trong miệng tàn bạo mà cắn xì gà, ở trong phòng nhịn không được đi tới đi lui, vệ sĩ cùng thư ký đều một mặt bất đắc dĩ nhìn hắn, nhưng cũng không tiến lên ngăn cản.

Xem ra bọn họ đã rất quen việc đột nhiên nổi khùng của ông chủ.

Có điều, thời điểm kích động sẽ đi quanh vòng nhiều vòng, đặc điểm này Vệ tiên sinh và Trác Lân đúng là giống nhau.

Mạt Tây Nam tin rằng, bọn họ quả nhiên là anh em họ.

"Ta CMN chính là không tin!" Sau khi xoay vài vòng, Vệ tiên sinh đột nhiên gầm lên một tiếng. Mạt Tây Nam chưa kịp phản ứng lại, hắn liền hung bạo vọt tới, một phát tóm chặt lấy cổ áo Mạt Tây Nam liều mình lay động, "Nói, Mạt Tây Nam, CMN ngươi đến tột cùng là làm như thế nào bị Trác Lân thu mua! Y cho ngươi thứ gì tốt? Khiến ngươi đem thứ kia cắm vào trong mông y, y cho ngươi bao nhiêu tiền! CMN nói rõ cho ta a!"

"Tôi cũng không phải bị thu mua..." Mạt Tây Nam suy nhược nói.

Vệ tiên sinh lực tay lớn vô cùng, hắn bị lay đến mắt sáng sao Kim, đứng cũng đều không vững. Thế nhưng cục diện bị bốn người vây quanh, hơn nữa còn bị anh họ Trác Lân thô bạo chất vấn cũng không khiến hắn hoảng sợ.

Hắn chẳng qua chỉ cảm thấy một cái đầu trở thành hai cái đại.*

(*Ý chỉ phiền phức nhân đôi, một cái đầu mà phải xử lý hai việc lớn)

Bởi vì dáng vẻ nổi nóng của Vệ tiên sinh, thực sự quá giống Trác Lân.

Đối mặt với tình cảnh hắn tóm chặt mình chất vấn, Mạt Tây Nam chỉ cảm thấy đứng trước mắt mình là Trác Lân bệnh điên tái phát. Vừa nghĩ tới tính khí Trác Lân có khả năng là do di truyền, hơn nữa người điên trên thế gian này lại có cả một đại gia đình, Mạt Tây Nam cảm thấy sự tồn tại của họ đối với Trái Đất là một tai nạn.

"Ta không tin! Lẽ nào CMN ngươi muốn nói với ta, ngươi và Trác Lân là thật lòng yêu nhau? Ta CMN một từ cũng không tin!" Giống như phát rồ mà lay động cổ áo Mạt Tây Nam, Vệ tiên sinh một mặt muốn hất bàn.

"Kể cả anh có nói vậy, tôi cũng không có biện pháp nào a..." Mạt Tây Nam dở khóc dở cười, "Ngay cả hiện trường SEX anh cũng đều đã được thưởng thức qua, còn muốn tôi phải thế nào đây..."

Hắn đã sớm dự liệu được, mình nhất định sẽ gặp mặt kẻ đứng sau, đồng thời sẽ thảo luận một phen việc dâm loạn tối qua.

Vốn cho rằng kia là một chuyện vô cùng xấu hổ để nói, hắn và Trác Lân đều sẽ ở trước mặt BOSS không đất dung thân. Nhưng mà hiện thực lại hoàn toàn không để hắn lo lắng ở điểm này, hơn nữa sự tình hiển nhiên lại phát triển theo hướng kỳ quái.

"Cái kia nhất định là ảo giác! Ảo giác!" Mạt Tây Nam khiến Vệ tiên sinh càng thêm giận không nhịn nổi, " Ta không tin trên thế giới này lại có người yêu thích cái tên quái thai kia! Lẽ nào yở trên giường không đánh hoàng, trịnh trọng phân tích cùng ngươi "người trưởng thành thời gian cởi sạch quần áo bình quân là XX giây, hoặc là " nam tính cao trào là bởi bộ phận tuyến sinh dục và bồn khiến bắp thịt co rút lại mà dẫn đến" như thế à!?"

"Sau câu nói kia, y đúng là đã nói..." Mạt Tây Nam trợn mắt ngoác mồm, Vệ tiên sinh quả nhiên đối với tính khí của Trác Lân rõ như lòng bàn tay.

"Mẹ nó! Nếu như y đều đã phát điên qua rồi, ngươi tại sao còn chưa cút?" Vệ tiên sinh nói rồi lại lắc* hắn mấy lần, "Lẽ nào đến khi ngươi đè y sẽ không nổi điên sao? Sẽ không bị liệt dương sao? Sẽ không phải muons trược tiếp bóp chết y à?!"

(*nguyên văn: diêu)

"Cái đó..." Mạt Tây Nam cười làm lành, thẹn thùng gãi đầu, "Tuy rằng đúng thật là có lúc tức giận, có điều tôi cảm giác mình và Trác Lân tính cách rất hợp..."

Thấy dáng dấp muốn đem mình lột da của Vệ tiên sinh, hắn vừa bất đắc dĩ vừa nghi hoặc. Từ khi biết được thân phận của Vệ tiên sinh, hắn còn tưởng rằng anh họ tót bụng vì đang giữ gìn đường đệ thân yêu, muốn đích thân kiểm tra mình có thật lòng với Trác Lân không.

Nhưng tình huống hiện tại, tựa hồ như Vệ tiên sinh căn bản không hề hy vọng hắn và Trác Lân bên nhau.

Đã như vậy, còn muốn vất vả đem bọn họ trói tới khách sạn, nhìn bọn họ thân thiết làm gì?

Đầu óc hắn mơ hồ.

Kỳ thực, hắn cảm giác tính cách mình với Trác Lân là kẻ tám lạng người nửa cân. Trác Lân vừa thông minh* vừa thần kinh, mà chính mình lại là tên hạ lưu cuồng dâm, đầu hai người cũng không qua bình thường, hợp lại là vừa đẹp.

(*nguyên văn: thoát tuyến)

Đương nhiên, bộ mặt cuồng dâm của mình tạm thời vẫn chưa thể để Vệ tiên sinh biết, vì vậy Mạt Tây Nam lựa chọn ăn nói tương đối uyển chuyển" Tính cách hợ nhau". Dù có thể kết quả chính là, Vệ tiên sinh căn bản là không nghe lọt.

"Hợp cái rắm!" Hắn tiếp tục mãnh liệt mà lay Mạt Tây Nam," CMN đầu ngươi nhẽ nào cũng không bình thường như Trác Lân? Thích một bên thân thiết với hắn, một bên nghiêm túc thảo luận "tinh dịch được tạo hoặc là đề tài khoa học nam nhân có thể mang thai hay không!?"

"Cũng không phải như vậy..." Mạt Tây Nam càng ngày càng thoát lực, hắn không biết phải làm như thế nào thì vị tiên sinh này mới tỉnh táo lại.

Nhưng đúng lúc này, thư ký trầm mặc một bên đột nhiên lẳng lặng mà mở miệng: "Ông chủ, cử chỉ và từ ngữ của ngài đều quá thô lỗ, thật làm cho người khác không nhìn nổi."

Mạt Tây Nam cả kinh, ngữ khí của thư ký có vẻ rất không vui, dùng loại thái độ này nói chuyện cùng ông chủ thật sự không thành vấn đề sao?

Thế nhưng Vệ tiên sinh không hề tứ giận, tay trái lay động Mạt Tây Nam một hồi tạm dừng.

Hắn khó chịu nhìn thư ký một chút, sau đó liền đem Mạt Tây Nam tàn nhẫn mà vứt trở về bên trong cái ghế.

Phía sau đập vào trên lưng ghế dựa, truyền đến một trận đau đớn. Nhưng không sánh được với kinh ngạc của Mạt Tây Nam, tên ông chủ này, lại rất nghe lời thư ký nói? Sẽ không phải thư ký mới là cánh tay phía sau màn đen đó chứ?

Nhưng, quả nhiên không phải. Bởi vì sau khi hắn thả Mạt Tây Nam ra, Vệ tiên sinh khó chịu ngồi trở lại trên ghế dựa có tay vịn, bắt đầu đàm phán với hắn.

"Tiểu tử, nếu như cậu thật sự yêu thích Trác Lân, liền thật tốt mà gánh trách nhiệm của thằng đàn ông!" Hắn lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Mạt Tây Nam, "Tôi sẽ dựa theo ước định trước đây, cho y tự do. Nhưng nếu sau đó y ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, kết cục của cậu cũng sẽ giống như nó!"

Hắn nói, cầm trong tay điếu xì gà mà mạnh mẽ bóp thành hai đoạn, vứt trên thảm.

- Hoàn chương 7-

Sub: Có ai thích cp thư ký ông chủ kia không? Thực sự ta rất thích cp ấy. Kiểu thụ ngoài cường bạo, hung hăng nhưng gặp phải bạn công ngoài mềm trong cứng cái là nhuyễn thành một bãi nước luôn, đáng yêu chết mất~

Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ
Bình Luận (0)
Comment