Tu La Giới Chí Tôn

Chương 142.1 - Chương 142.143

Chương 142

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!


Chương 143: Thanh Long Sứ Giả


Tinh Gia phát biểu xong lấy tay sờ mủi khiến cho Độc Thiên Lão Quỷ cùng Hồ Nguyệt Nương có xúc động muốn nhảy lên tát cho hắn vài cái.
Võ Thừa ngửa cổ nhìn bầu trời âm thanh la hét chưởi bới của Tư Mã Cố Bằng vang vọng khắp cả chiến địa, thế nhưng hắn nào có quan tâm.

Thực lực cơ thể hắn bây giờ hoàn toàn có thể đánh một trận với Tư Mã Cố Bằng nhưng trong cảm giác của hắn lại có một loại vô cùng khó hiểu.
- Bài Xích...!Vô Thượng của thế giới này vậy mà muốn bài xích lực lượng của ta.
Võ Thừa cảm giác linh lực bên trong cơ thể không tiếp tục kéo lên mà đang có xu hướng rút đi.

Chỉ còn lại loại lực lượng thuần tí mà hắn trước nay tu luyện có được, một phần nhờ đan dược Tinh Gia một phần nhờ cắn nuốt năng lượng linh lực của của vài người ở thế giới này.
Võ Thừa nhíu mài càng chặc.

Nếu tiếp tục đà này hắn không những không thể đột phá Kim Cang cảnh mà còn có khả năng bị tuột tu vi hiện có của mình.
- Ngươi muốn bài xích ta vậy ta sẽ hấp thụ hết những gì ngươi có để chuyển hóa thành năng lượng của ta.
Võ Thừa trong lòng hét lớn.

Tu La Quyết Thần Quyển vận chuyển cực hạn vùng thế giới bên trong thần thức hắn bắt đầu vận động giống như một bàn xoay khổng lồ giữa không trung ẩn ẩn hình thành nên quy luật chuyển động theo cùng chiều kim đồng hồ.

Ở trung tâm cái hồ nước xuất hiện một cái vòng xoáy chuyển động mỗi lúc một nhanh nếu nhìn kỉ có thể thấy một quyển trục màu vàng kim ẩn hiện lơ lững trong đó.

Thế giới này bắt đầu vận hành theo một quy luật.
Gió đã bắt đầu thổi khiến cho những đồng cỏ nơi đây có sự chuyển động nhẹ nhàn.


Tuy chưa xuất hiện của dấu hiệu nào khác ngoài gió thổi nhưng quang cảnh đã có một mùi vị sinh cơ.
Bên trong cơ thể Thần Thức Võ Thừa đang biến động dữ dội thì bên ngoài cơ thể hắn mây vân 7 màu cũng mỗi lúc một khủng bố hơn, uy áp càng làm cho người ta ở xa hơn 100km có thể cảm nhận được chứ đừng nói đội quân của Tư Mã Cố Bằng đang chật vật chóng trội phía dưới.
- Quá Quá rồi.

Tên này điên rồi.
Tư Mã Cố Bằng dừng lại không tiếp tục truy kích nửa bởi vì hắn có một loại cảm giác nếu còn tiếp tục truy đuổi thì hắn cũng sẽ bị sét đánh cho hóa thành tro bụi.

Mặc dù không muốn nhưng Hắn vẩn cắn răng hét lớn.
- Lui quân..
Màng Linh trận phòng hộ của Tinh Gia vẩn chưa có dấu hiệu sụp đổ nhưng hắn khi thấy lôi vân trên bầu trời cũng ngẩn ngơ miệng lẩm bẩm.
- Bài xích mạnh vậy? Thiên Nguyên Giới Vực chẳng lẻ có người đã đột phá tới bước kia?
- Tinh Gia ngài nói gì vậy..?
Hồ Nguyệt Nương nghe Tinh Gia lẩm bẩm nàng hoàng toàn không hiểu gì nên dò hỏi.
- Không ổn rồi..
Đột nhiên Đột Thiên Lão Quỷ hét lớn ánh mắt lão châm châm nhìn lên trung tâm mây vân cuồn cuồn.
- Đó là...
Đó là....!Lôi Long trong truyền thuyết.

Lại tổ tiên 18 đời ta vậy mà có thể nhìn thấy thứ sinh vật này, nó có thật....!
Tương truyền khi một vực giới được hình thành tất cả những dãy thiên hà trong đó đều sẽ được thiên đạo bao phủ, ngoài che trở sinh linh trong giới vực đó khỏi bị các giới vực khác sâm lấn thì Thiên Đạo cũng tự có quy luật vận hành riêng mà không ai có thể can thiệt, nếu nó phát hiện bên trong giới vực được nó bao phủ có ẩn chứa một quy luật vận hành khác hay nói đúng hơn là một thiên đạo khác thì sự bài xích sẽ xuất hiện.

Mà trực tiếp nhất cho sự bài xích đó chính là xứ giả thiên đạo xuất hiện.
Lôi Long..

nếu ở một cấp bậc khác sẻ có người hiểu rỏ hơn ví như Tinh Gia hắn biết ý nghĩa Lôi Long trên bầu trời kia là gì.
- Xứ Giả Thiên Đạo.

Thanh Long...
Có thể mơ hồ nhìn thấy một con Thanh Long chiều dài như một dãy núi ẩn ẩn bên trong các tầng mây tuy không thực sự trông thấy rỏ nhưng chỉ cái bóng của nó thôi cũng khiến cho người ta có cảm giác đối diện với thần linh không thể nào chống lại được.
Võ Thừa lúc này cũng cảm nhận được một loại chói buộc nhấm vào hắn, cảm giác nói cho hắn biết bản thân không thể nào trốn chạy, dù có chân trời gốc bể cũng không thoát khỏi cái loại bao phủ này.

Mồ hôi trên tráng hắn đã lắm tấm xuất hiện.

Y phục rách nát trên người phần phật lung lai bởi gió lớn.
Ong......
Yên Tỉnh cả thế giới giống như dừng lại bởi vì hắn nhìn thấy một đôi con ngươi to như một mặt hồ rộng lớn từ trong đám mây kia đang nhìn thẳng vào hắn.

Khoảng khắc này hắn lại có cảm giác nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn.
Một âm thanh già nua khàn khàn như từ vạn cổ tuế nguyệt vọng vào tai hắn.

- Ngoại lai thiên vận,Giới vực bất dung,Thanh Long gián kiếp,Sinh Tử nhân trung.
- Xứ Giả thiên Đạo, Thanh Long ư? lại muốn gián kiếp vào ta? Ngoại lai?, Giới vực, tất cả những thứ này đều là ngôn từ xa lạ đối với Võ Thừa hắn, nhưng hắn cũng hiểu con rồng to lớn như một dãy núi trên kia là nhầm vào hắn mà tới.
Võ Thừa nắm chặc đôi bàn tay lại gân xanh ngoằn ngèo nổi lên hắn dùng âm thanh chỉ có mổi mình hắn nghe được đáp lại lời nói già nua kia.
- Ta ở đây để lặp nên một trận tự mới.

không người nào có thể ngăn cảng, ngay cả là Thiên Đạo cũng không thể.
Goẹt goẹt....
bên trong thức hãi hắn quyển trục màu vàng như đang cộng minh với ý nghĩ của hắn, trên bìa không có chử gì đột nhiên trang đầu tiên được mở ra bên trên goẹt goẹt nặng nề như có âm thanh đục khoét một loại kim thiết cứng nhất trên trời đất vang lên.

một chử rồi hai chử được hình thành.
- Lặp Đạo.
Ong....! bên trong thức hải Võ thừa gió mổi lúc một lớn hơn lướt ngan các bình nguyên phủ đầy cỏ dại, một loại âm thanh mỹ diệu làm cho bất kì ai có thể nghe được đều muốn trầm luân vào nó.
Cửu cung điệp khúc.
- Hắn đã bắt đầu rồi,
Tinh Gia đôi mắt trở nên sáng như đuốc thần thức của hắn đặt thù mới có thể nghe thấy loại nhạc khúc du dương bên trong thức hải Võ Thừa.
- bắt đầu chuyện gì hả Tinh Gia ta thấy Võ Thừa đạo hữu hắn lành ích dữ nhiều a.
Độc Thiên Lão Quỹ trong lòng cũng không yên, cho tới bước này hắn thật sự thấy bản thân nợ người thanh niên kia quá nhiều.
- Truyên tống người tới đâu rồi?
Tinh Gia quay sang hỏi Độc Thiên.
- khoảng nửa nén nhan nửa tất cả có thể an toàn truyền tống qua tới Huyền Linh Đại lục.
- Đẩy nhanh tốc độ lên con rồng kia mà gian lôi xuống thì cả vùng thiên địa này coi như cả 18 mét đất cũng sẽ bị nó lật lên đó.
- Thật.....!thật sao?
Nguyệt Nương cũng mở to tròng mắt phải biết vùng đất này rộng lớn thế nào chứ? nhưng nàng củng không nghĩ Tinh Gia hắn nói đêu bởi vì uy áp từ trên bầu trời phủ xuống khiến cho nàng ngay cả hít thở cũng có loại cảm giác khó khăn.

giống như phải đối diện với một cường giả có thực lực đánh vở cả trời đất này vậy, cảm giác đó làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác yếu đuối bất lực không thể nào chóng lại.
Quân của Tư Mã Cố Bằng đang dần lui đi, chỉ còn lại lại khồn hơn 7 chiếc chuyến thuyền mặt dù trong lòng không cam nhưng hắn phải làm như vậy.
- Khốn khiếp, khốn khiếp.
Hắn chưởi bới không ngừng không giống với vẻ uy nghiêm thường ngày của bản thân, bao nhiêu tính toán hằng ấy năm, kế hoạch hoàng mỹ hơn cả mong đợi cuối cùng lại bị một tên điên gọi Thiên Kiếp ra đánh cho đội quân của hắn tiêu hao thất bát, đúng như lời Tinh Gia nói, hắn thật sự tự lấy đá đập vào chân mình.
Đứng trên chuyến thuyền cấp Thiên Sỹ của mình hắn nghiến răng nhếch miệng.
- Đại nhân chúng ta có hay không nên xin một lần trợ giúp của Thái Thượng Trưởng Lão?
Một trung niên phía sau Tư Mã Cố Bằng người này gương mặt nhìn có phần nham hiểm, đôi mắt láo liên còn có một chòm râu dê dưới càm.tay cầm một chiếc quạt que quẩy.

Hiển nhiên là một quân sư chuyên cố vấn cho một đại nhân vật.
Tư Mã cố Bằng hít xâu một hơi lấy lại vẻ trầm ổn hằng ngày, Nhướn mài nói.
- Ý ngươi là mời vi sư của ta ra tay để giải quyết một tên còn chưa chân chính đột phá cảnh giới Kim Cang cảnh?
- Đại Nhân người củng thấy đó.

Người này hoàng toàn không đơn giản là Võ Giả, hắn cơ thể cường hản cơ hồ đã đạt cực hạn của Thái ất cảnh.

Chỉ thiếu bước nửa hắn đã có lực lượng kia..

Tư Mã Cố Bằng hiếp đôi mắt lại đầy thâm ý nói.
- Vô Thượng Thể..
- Đại nhân người cũng nhìn ra.

Người này nếu không diệt tương lai sẽ là một mầm họa lớn.

Vô Thượng thân thể có thể sở hửu Vĩ Lực một cách tự nhiên, mà người có thể dẩn phát đánh ra Vĩ Lực xưa nay nếu không chết từ trong trứng nước một khi trưởng thành đều là những loại người rất kho triêu vào.
Người này ánh mắt hiện lên vẻ cơ trí nhắc nhở Tư Mã Cố Bằng.
- Tìm lực người này không thể nghi ngờ.

Thế nhưng ngươi không cảm nhận được uy áp từ lôi vân kia phát ra sau? Hừ...!luyện thể thì thế nào.

Một khi Thanh Long gián kiếp thế gian này còn có người có thể thoát khỏi án tử sao? Nếu hắn có thể thoát một ải này Cố Bằng ta củng không cần day dưa với loại quái thai như vậy làm gì.
Trung niên nghe Tư Mã Cố Bằng nói gương mặt hắn trở nên âm trầm bất định, không biết đang nghĩ đều gì.
Cũng trong lúc Thanh Long vừa xuất hiện ở vài nơi trên Thâm Uyên Đại Lục.
Trong một lầu cát vô cùng trang nhã trên một ngọn cô phong mây mù lượn lờ, một trung niên nhân gương mặt vô cùng anh tuấn vóc người cao gầy, mài kiếm đôi mắt như ẩn chứa tinh tú thiên không.

Trên thân một bộ thanh sam rất đơn giản mộc mạc.

Phía sau hắn có hai người một nử tử vô cùng tú lệ cùng một thanh niên cũng rất khôi ngô nhưng trên mặt lại mang theo một vết sẹo làm cho người này càng đậm chất gian hồ.

Hắn nân một bầu rượu uốn cạn một ngụm rồi ngã lưng vào ghế lên tiếng.
- Nam Thương Huynh...!chẳng lẻ Thăm Uyên có người đột phá bước kia rồi sao? Uy áp này là Thanh Long Xứ Giả.
Trung niên vận Thanh Sam kia chấp tay sau lưng nhìn ra xa xa hồi lâu hắn mới lên tiếng.
- Thật kì lạ, nếu có người đột phá bước kia, lôi kiếp sẻ không yếu đến vậy, nhưng lôi kiếp không mạnh lại có thể dẩn phát ra hư ảnh Thanh Long Xứ Giả.

Ta nghỉ chúng ta nên đến đó một chuyến.
- Ý hay.

Sẳn tiện đến giao lưu một chút với mấy tên bên Thâm Uyên kia đã lâu rồi để ta xem bọn chúng đã tiến bộ thế nào.
Nử Tử xinh đẹp nghe hai người nói chuyện thì mài liểu nhíu lại nàng lặp tức cất giọng trong veo.
- Phong Tử bá người đưa ta đi cùng với được không?.


Bình Luận (0)
Comment