Tu La Giới Chí Tôn

Chương 42

- Tốt.. ngươi đọc đi.

Võ thừa đã hiểu người nầy có phần hơi ngu ngốc nên cũng không trách.

Trung niên lại cười chất phát võ thừa thầm nghĩ không ổn. Trung niên lại mở miệng.

- Thật ngại quá ta nói cho ngươi cũng không kịp nữa rồi. Ta sấp hóa đạo rồi.

- hóa đạo..? Là sao.

- ta cũng chỉ nghe người khác nói đại khái ta sẽ tan thành mây khói ngươi nhìn xem nó giống vầy nè.

Hắn vừa nói vừa giơ cánh tay lên lúc này tay hắn đã dần dần hóa thành từng nguyên điểm tiêu thất.

Võ thừa có chút bất đắc dĩ, hắn thở dài một hơi.

- sao lúc nãy ngươi không nói lại vận dụng thần hồn truyền khẩu quyết cho ta làm gì..?

Chỉ thấy A dốt cười cười.

- haha hồi đó ta cũng được người ta truyền như vậy. Ta tưỡng thế là ngầu.

Võ thừa cũng gật gù. Uhm.. trong cũng ngầu thật. Hắn lại nhìn về A dốt mở miệng.

- Ngươi đi thong thả. Một ngày nào đó ta sẽ giúp ngươi giải thoát cho tộc quần của mình.

Trung niên nghe vậy gương mặt đầy cảm kích. Hắn là một người tuy có ngu ngốc nhưng trọng nghĩa tình lúc này thân hình hắn đã tiêu tan gần một nữa nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười tràn đầy niềm tin nhìn võ thừa gật gật đầu. Rồi hắn chợt nhớ ra cái gì hắn bổng phất tay thân hình hắn lại tan biến nhanh hơn nhưng trước mặt võ thừa xuất hiện một quan đoàn nhìn kỷ bên trong có một con vật nhỏ bằng nắm tay đang nằm ngủ con vật này đầu rồng nhưng chỉ một sừng toàn thân màu đỏ tím thân hình sư tử nhưng lại có nhiều phiến vẩy rỏ ràng một con kì lân.lúc này có vẻ đang ngủ say.

- Đây là khí linh của cái rìu ngươi đem thần thức dung hợp nó vào ngươi sẽ điều khiển được cái rìu kia dễ dàng. Nhưng khí linh đã bị thương nặng ngươi nên tìm cách trị cho nó a.

Nói xong thân ảnh hắn tan biến không còn gì chỉ còn quanh quẩn lời nói đầy chất phát vang lên.

- Huynh đệ hẹn gặp ở thế giới bên kia nha..

Võ thừa cười cười lắc đầu sau đó hắn nhìn về phía con kì lân nhỏ trong tay.

- Cái này là khí linh sao..? Trông cũng thật đáng yêu a. Dường như khí linh nghe hiểu võ thừa nó động đậy nhẹ nhàng một cái.

Cuộc nói chuyện của hai tên đại ngốc diễn ra trong không gian của chiếc rìu theo tia thần hồn của A Dốt tan biến cảnh vật cũng nứt vỡ võ thừa lại chao đảo rơi rớt vô định trong không gian không biết qua bao lâu hắn mở mắt.

Nếu có người thứ ba trong cuộc nói chuyện của hai tên này chắc chắn ói máu mà chết. Một người định đem truyền thừa của mình cho người khác lại không đâu vào đâu một tên ngu ngơ lại nhận lời giải thoát cho một tộc quần khỏi kiếp nô lệ. Nhưng khi biết được cuộc nói chuyện của hai người này trong vũ trụ tranh đoạt khốc liệt kia lại có cảm giác một vùng trời tươi đẹp hiện ra. Một khung cảnh không có dối trá không có mưu mô không có tính toán.. có chăng là sự chân thành giữa người với người vô cùng bình dị.

Lại nói đến việc sau khi võ thừa mở mắt. Hắn thấy mình đang nằm trong một gian phòng tràn ngập hương thơm thoan thoảng của trầm hương hắn bật dậy nhìn quanh chỉ thấy vài người đang nhìn hắn ánh mắt trừng lớn trong đó có tinh gia một thiếu nữ gần hắn nhất nàng này không ai xa lạ chính là Hạ mẫn.

Tinh gia nhìn hắn ánh mắt có chút quái dị mở miệng trước hết thẩy.

- Lại không bị đoạt xá.

Tinh gia nhíu mài rồi quét thần thức một vòng võ thừa. Quả nhiên không có vấn đề gì. Xem ra trong họa lại được phúc rồi. Tên ngu ngốc này có lẽ nhận truyền thừa của một cường giả nào đó.

Tinh gia thở phào một hơi mở miệng.

- Ngươi không có chuyện gì là tốt rồi.

Hắn thật sự có xúc động muốn khóc. Thằng oắt này mà có chuyện gì lão già kia không nhốt hắn vài vạn năm cũng vài nghìn năm là ích.

Võ thừa nhìn tinh gia một cái cũng thầm cảm kích, từ lúc hắn tỉnh dậy trong rừng đến nay chưa lần nào thấy tinh gia tiều tị đến vậy hắn nghĩ tinh gia vì lo cho mình nên ăn ngủ không yên. Chợt hắn thấy trong lòng dâng lên một loại tình cảm ấm áp của gia đình. Hắn thở dài một hơi rồi chuyển ánh mắt đầy cảm kích về phía Hạ mẫn.

Nàng lúc này cũng có bộ dạng hơi xanh sao. Thấy võ thừa nhìn nàng đột nhiên nước mắt chảy dài không kiềm nổi xúc động nàng lao vào lòng ôm hắn. Võ thừa vẫn còn ngơ ngác. Hắn vuốt ve mái tóc thiếu nữ trong lòng mình khẻ nói.

- Hạ mẫn a. Ta nghẹt thở a.

Hạ mẫn giật mình vội buông hắn ra đứng dậy gục đầu thẹn thùng.

Võ thừa cười cười nhìn nàng hắn nói thế mục đích cũng chỉ muốn hạ mẫn buông mình ra. Ở đây có vài người làm vậy cũng hơi khó coi.

Tinh gia thấy một màn cũng lắc đầu cảm khái.

- Quả nhiên thiếu nữ mới lớn a. Gập ai đô con chút xíu lại không kìm lòng được haizz.

Thật sự hắn rất có hảo cảm với Hạ mẫn này từ lúc bắt đầu gập nàng hắn đã cảm nhận linh hồn lực của nàng có chút đặc biệt nên hắn muốn dạy thành một linh giả. Sau khi vào mật thất Hạ gia lão giả đem quyển công pháp tu luyện linh hồn ra hắn chợt hiểu hóa ra nàng có thiên phú linh giả vì Hạ gia có công pháp khá huyền diệu. Nhưng so sánh với công pháp võ thừa tu luyện thì cũng không đáng là gì.

- keng két.

Cửa phòng mở ra. Đồ lão thần sắc khẩn trương đi đến. Nhìn võ thừa không có chuyện gì lão muốn thé lên thật lớn tạ ơn lão thiên. Lão ánh mắt đỏ hồng có xúc động muốn khóc không thua kém gì Hạ mẫn. Lão đi đến giường võ thừa càm tay hắn run rẩy nói chuyện.

- Tiểu hữu không sao rồi.. không sao rồi...

Võ thừa nhìn hết thấy cõi lòng lại lân lân ấm áp. Hắn thầm nghĩ.

- Hạ gia thật là một gia tộc tốt a.

Lúc này tinh gia cũng khục khục ho khan rồi lên tiếng.

- Được rồi, hắn không có chuyện gì đâu. Đồ lão ta muốn nói chuyện riêng với hắn một lát.

Đồ lão hiểu ý gật đầu nắm tay Hạ mẫn cùng vài người hầu rời khỏi phòng.

Võ thừa lúc này đứng dậy uốn éo thân mình tinh gia nhìn hắn một lát rồi nói.

- Ngươi thật sự không sao chứ.?

Võ thừa nhìn tinh gia có chút cổ quái nói.

- Tinh gia a. Ta thực sự không sao. Ngươi nhìn ta có giống sẽ liệt giường không..?

Tinh gia tiến lên đi quanh võ thừa một vòng rồi hắn nắm cái áo ngủ trên người võ thừa xuống lộ ra thân hình cường tráng của hắn võ thừa ánh mắt càng thêm cổ quái nhìn tinh gia.

Lúc này tinh gia chăm chú nhìn về phía tay trái võ thừa trên bắp tay lúc này lại xuất hiện hình một cái rìu hình bán nguyệt. Tinh gia híp cập mắt lại đánh giá chiếc rìu này rồi lên tiếng hỏi.

- Đầu đất ngươi thấy cái gì khi chạm vào cái búa kia.

Võ thừa đem chuyện hắn gặp A Dốt kể qua một lượt cho tinh gia nghe xong hắn chợt phun ngụm máu tại chỗ. Tinh gia hét lớn.

- Mẹ kiếp công pháp cũng không truyền xong ngươi còn hứa với người ta giúp tộc nhân giải thoát kiếp nô lệ. Ngươi có biết trong vũ trụ bao la này bao nhiêu tộc quần đang làm nô lệ không.? Còn đến Thánh Quang Đại Lục? Mẹ kiếp nơi đó lão tử có bị nhốt vạn năm cũng không đi. Toàn những thế lực khủng bố tùy tiện một cái hắc hơi cũng giết hết người trên đại lục nầy. À ờ... hủm. Ngươi nói tên kia là A Tu La tộc sao.

Tinh gia nhìn võ thừa đầy thâm ý. Hắn thằm nghĩ. Lão già kia lại để công pháp Tu La Quyết Thần Quyển lại ta đã đưa cho tên này. Hắn lại được người tên A Dốt kia. Nhân quả ở đó, đầu đất hắn tu luyện công pháp tộc người ta lại nhận lời giải thoát cho họ kiếp nô lệ. Không nghi ngờ gì nữa nhân quả rành rành. Tinh gia thở dài một hơi xoa xoa trán. Mẹ kiếp lão bất tử kia lại muốn làm gì..?

Võ thừa thấy tinh gia trầm ngâm không nói trong lòng cũng có chút chột dạ thế nên hắn mở lời an ủi.

- Tinh gia đừng xúc động tuy ta đã hứa với A Dốt huynh đệ sẽ giúp tộc nhân hắn. Nhưng ta cũng nói rõ là khi ta siêu việt Tinh Tông Cảnh kia. Tinh gia yên tâm đến khi đó ta sẽ một mình đến Thánh Quang Đại Lục đập phá một hồi rồi cứu người.
Bình Luận (0)
Comment