Tu La Giới Chí Tôn

Chương 54

Nàng âm thanh nghe không rõ vui buồn...

- Võ Thừa..

Tinh gia khỏi nói lúc này cũng biết hắn tuy nhìn không trực diện ba cô gái kia nhưng tâm thần tất nhiên tập trung hết trên người ba nàng. Khoảng khắc nhìn đến Mị Nhi hắn không khỏi hít sâu mấy lần để kìm chế cập mắt của hắn để cố tỏ ra là một hảo hán đội trời đạp đất.

Trung niên kia là một chi của Đông gia trong thành Ngan Bạc tên là Đông Sang nghe tinh gia nói chuyện hắn híp cặp mắt hắn lại nhìn về phía năm người tinh gia. Khoảng khắc đưa linh thức dò xét đến tinh gia hắn cảm giác như rơi vào vực thẩm. Hắn tuy người có dáng vẻ thô kệt nhưng hành sự tương đối cẩn thận ánh mắt Lưu mị nhi cho hắn biết những người này có sâu xa với nàng. Một chi của Lưu gia hắn có tự tin chiến một trận dù sao Lưu Gia cùng Quách Gia trước nay cũng không mấy hòa thuận. Hắn bên ngoài là gia tộc liên minh với Quách gia nhưng thực chất đã phụ thuộc từ trên xuống dưới cho nên đối với Lưu gia hiển nhiên đối địch. Lúc này lại có thêm năm người đến thanh niên vừa mở miệng kia cho hắn một loại cảm giác sợ hãi khó tả.

Ánh mắt Đông Sang chuyển một vòng rồi hắn chấp tay về phía đám người tinh gia mở miệng.

- Các vị. Nếu thích các cô gái này ta cũng không làm phiền đến các vị. Chẳng biết các vị là người gia tộc nào..?

Võ thừa thấy bộ dạng người này như vậy hắn nhíu mài. Hắn chỉ liếc nhìn Đông Sang một cái rồi nói.

- Cút trước khi ta đổi ý.

Đông sang nghe võ thừa nói thì sắc mặt âm trầm. Tinh gia cho hắn cảm giác sâu không lường được còn người trước mặt lại có cảm giác áp bách khó tả. Nhưng hắn có thể cảm nhận được tu vi người này không cách hắn quá xa cho nên hắn cũng có chút khó chịu.

Nghĩ vậy hắn cắng răng định mở miệng chỉ thấy võ thừa lúc này tay phải đưa lên tay trái hư không kéo hình xâm một cây búa ra khỏi cánh tay lại mở miệng

- Ta đếm đến 3.

- một....

Khí tức cái búa phá ra khiến tất cả 8 đội ngủ có mặt tại đương trường thần sắc vô cùng ngưng trọng. Những ai có linh hồn hơi yếu nhược chỉ thấy thân thể lung lay sấp đổ đặc biệt hơn 15 người Đông gia trược tiếp nhận áp bách như vậy có vài người đã ngã xuống đất thất khiếu ra máu mũi lẫn máu mắt.

- Hai...

Âm thanh như đến từ tu la luyện ngục lúc này Đông Sang đã biết mình trêu vào người hắn không nên trêu. Không nói một lời trực tiếp phất tay tất cả đám người Đông gia đều kéo nhau rời đi.

Võ thừa cũng không truy kích vài tháng qua trong chiến địa. Hắn biết đến cuối cùng cũng sẽ lại gập nhau trên võ đài cho nên cũng không cần mất thời gian đánh tiếp. Mà hiện tại Hạ mẫn còn đang hôn mê nên hắn rất quý thời gian của mình để về đến xem nàng thế nào.

Hạ chính đám người cũng không ngừng hít sâu vài hơi. Họ biết cái búa kia của võ thừa từ đâu mà có nhưng họ hoàng toàn không chút đố kị ngược lại càng cảm thấy hương phấn.

- Có nhân vật như vậy trong Hạ gia thì còn cố kị ai nữa.

Hạ chính trong lòng thầm nhủ. Giống như nhìn thấy một Hạ gia đứng trên đỉnh phong.

- Hừ một đám chuột bọ cũng ở đây dương oai. Khục khục. Đầu đất, cất hàng nóng đi.

Tinh gia giả khục một tiếng gương mặt rất ung dung giống như chuyện xảy ra không ngoài dự đoán của hắn. Nhưng trong lòng không ngừng chưởi bới. Mẹ kiếp đầu đất này ngày càng ngầu lòi như vậy tinh gia ta làm sao ra oai với nữ nhân được nữa. Không được không được mĩ nử trước mặt kia.. aizzz.

Võ thừa nghe tinh gia nói thì gật đầu sau đó cây búa hóa thành một đạo hồng quan dán lên bắp tay hắn. Tiếp tục bước về phía sơn cốc những đội ngủ còn lại đa phần là các chi nhánh của các gia tộc thực lực không sai biệt lắm với Đông Sang. Họ chứng kiến một màng hết thẩy vừa rồi tâm thần chấn động không ai dám tiến lên ngăn cảng mà chủ động nhườn đường.

Lưu Mị Nhi thấy thái độ có chút lạnh nhạt của võ thừa cũng có chút khó chịu. Nàng là người thông minh hiển nhiên biết võ thừa này rõ ràng rất vội vã nhưng nàng cũng biết năng lực của đám người này. Kết giới trước sơn cốc về độ phức tạp và mạnh mẽ không bì được so với kết giới của vạn thú tông khi trước nhưng muốn tiến vào cần phải có thủ đoạn đặt biệt.

Lúc trước kết giới bên ngoài vạn thú tông. Hạng ba trưởng lão từng nói có khí tức của pháp bảo không gian. Nhưng không có phần chắc chắn nếu hôm nay đám người tinh gia thi triển thủ đoạn kia thì sẽ biết được hết thẩy.

Nghĩ đến đây nàng cắn răng hạ thấp mình nhẹ giọng mở miệng.

- Chào Võ Thừa đại ca chào tinh gia và các vị trưởng lão Hạ gia.

Âm thanh êm tay cùng lời nói uyển chuyển của nàng khiến những đội ngủ còn lại cũng có chút ngạc nhiên.

Thân là tiểu nử của tộc trưởng Lưu Gia Lưu mị nhi này nổi tiếng xinh đẹp cùng kêu ngạo giống như con phượng hoàng cao cao tại thượng. Cộng với thiên tư của nàng cũng rất cao tuổi hơn 20 là đã đạt cảnh giới trúc cơ tứ trọng. Thiên tư như vậy cũng là long phụng trong thành Ngan Bạc rồi.

Bộ dạng thùy mị hạ mình của nàng nhất thời khiến tất cả các nam nhân ở đây hít thở phì phò ánh mắt rực cháy nhìn về đám người Hạ gia. Đặt biệt là võ thừa rất nhiều ánh mắt đặt lên người hắn họ rõ ràng cảm nhận được ý tứ của nàng có phàn thân thiết với người này. Trong lời nói nàng chào hắn còn trước cả trưởng lão Hạ gia.Lập tức những ánh mắt đó có xúc động, có cảm khái, có hâm mộ, nhưng phần nhiều nhất là địch ý cùng chiến ý với võ thừa.

Tinh gia cảm nhận được các ánh mắt xung quanh hắn lại cười cười táng dương Mị Nhi.

- Tiểu nử này tâm tư thật không tệ.

Võ thừa nhìn tinh gia hắn cũng không hề để ý ánh mắt của người khác. Những người này nếu động thủ thì một mình hắn. Chấp hết..

- Tinh gia tình hình này..

- thôi người ta đã chào hỏi thì chúng ta cũng nên nhận người quen một chút. Phía trong kia cũng có khá nhiều đồ chia cho họ một ích xem như là quà ta tặng cho người đẹp a.

Tinh gia tỏa thái độ rất hào sảng.vừa nói vừa nhìn về đám người Lưu gia làm cho hai cô gái phía sao Mị Nhi các nàng không khỏi gương mặt có chút ửng đỏ. Dẫu sao Tinh gia hắn vẻ tiêu soái và phong lưu cũng là thộc dạng đứng đầu trong hàng nam nhân. Chỉ là các nàng không biết hắn là lão yêu quái râu xanh đã thành tinh lâu năm mà thôi.

Võ thừa gật đầu sau đó hướng về lưu gia đám người chấp tay rồi cũng lên tiếng.

- Lưu cô nương nếu đã quen biết cũng không cần khách sáo làm gì cùng chúng ta tiếng vào tầm bảo thôi.

Mị Nhi nàng có chút kinh ngạt nhìn võ thừa. Thiên tài địa bảo ai có năng lực thì chiếm đoạt nhưng đối với người này tài phú trong mắt hắn có vẻ như cỏ cây bên đường,bứt thì có không bứt thì thôi đều này khiến nàng càng lúc càng hiếu kì đối với tên này.

Nàng nhẹ gật đầu.

- Đa tạ các vị nhưng chẳng biết chúng ta có nên đuổi những người không liên quan ở đây đi không..?

Nàng tròng mắt khẻ chuyển muốn xem xem liệu tinh gia đám người thật sự có pháp bảo không gian hay không. Không thể không nói Lưu Mị Nhi mưu trí của nàng còn hơn cả vẻ đẹp của nàng. Tâm cơ rất nhại bén. Nếu đám người này có pháp bảo phá vở được kết giới này thì không cần động thủ đánh cho những đội ngủ khác rời đi. Nhưng nếu phải chờ kết giới yếu đi rồi tiến vào thì có nghĩa là phải trải qua một hồi chém giết tiến vào.

Một câu nói của nàng có thể vừa tìm hiểu được thực lực đám người tinh gia lại vừa có thể biết được nghi vấn pháp bảo không gian của nàng. Nhưng rất tiếc nàng lại chọn thăm dò nhầm đối tượng.

Tinh gia gương mặt cười cười có chút thâm ý cùng thưởng thức nhìn Mị Nhi khiến nàng có chút chột dạ,thì âm thanh của võ thừa vang lên.

- Ai muốn vào cũng được nhưng tốt nhất tránh xa đội ngủ ta một tí

Nói xong hắn tiếng từng bước đến kết giới thần thức linh sư tản ra lập tức ánh mắt hắn lóe lên gương mặt nghiêm túc linh lực toàn thân vận chuyển.

- Đại Kình Quyền.

- ----- haiz... ta vốn dĩ sẽ đăng chương sớm. Nhưng các ngươi biết đó laptop ta vừa bị cháy nguồn. Huhuhu ta thật muốn khóc nhưng ta biết có khóc cũng không giải quyết được vấn đề nhưng ta vẫn ngồi đó khóc.----- chúc các ngươi ngày mới vui vẻ đừng trách ta. Đừng trách ta..
Bình Luận (0)
Comment