Sáng hôm đấy có một đoàn bình lính 10 mặc giáp phục ánh kim cực kỳ lộng lẫy còn có phần uy nghiêm, ở đây họ được gọi là quân đội hoàng tộc, đi cùng là sứ giả dẫn đường. Bọn người của các bang hội còn lại cũng như thế. Suốt đoạn đường đi, Thiên Vũ và Tử Nguyệt như đại minh tinh, đi đến đâu trầm trồ đến đấy, người đi cùng vừa hãnh diện vừa ngại ngùng.
Đặc biệt là sự chuẩn bị từ đầu của Tiểu Nguyệt làm hào quang của cậu lấn áp cả Thiên Vũ, y phục sa hoa như tinh tế, thân hình mãnh mai mà linh hoạt. mái tóc đen tuyền được cố định trên đỉnh đầu bằng Hựu nhất trâm có một không hai, hai bên đỉnh trán cậu còn cố ý để lại hai mái tóc nhỏ dài đến vai, gương mặt hình trái xoan, có xương quai hàm ẩn hiện sau mái tóc, trán không quá cao. Lông mài nhếch theo hình chữ V, đôi mắt hạnh nhân không quá to chỉ 1,5 mí (cách gọi khác là mí lót) để lộ bộ lông mi vừa dài, dày mà còn có độ cong đầy hấp dẫn nổi bật nhất chính là đôi đồng tử màu tím mang một vẻ đẹp uỹ mị chưa mà hầu như chưa ai có được. Chiếc mũi cao thẳng lại thon từ góc mũi đến đỉnh mũi, đôi môi hình trái tim ửng đỏ có nhân trung rõ rệt, tạo độ uốn lượng mềm mại, nước da trắng hồng được tôn lên hết mức với bộ y phục đen.
Sáu đoàn người khí thế cùng quy tụ đến một nơi, đó chính là đại sảnh của cung điện hoàng tộc. Tại đây các cụm từ sa hoa tráng lệ dường dương chỉ dùng để miên tả nơi này, cấu trúc của đại sảnh so với trí sự hiểu biết thông qua phim truyền hình cổ trang mà cậu từng xem so ra có chút bất ngờ. Nơi đây rộng lơn hơn hẳn, lấp lánh hơn, vàng và kỳ trân dị bảo cũng nhiều hơn, chỉ cách sấp xếp đồ vật có chút tương tự.
Quốc Vương toạ vị cao nhất lớn nhất nhiều vàng nhất, cùng phía dưới là các gương mặt quen thuộc đến từ hoàng tộc và ban giám khảo cuộc thi vừa rồi, tất nhiên là thêm vài gương mặt khác nhưng không thiếu y, Vĩnh Thế Ỷ Thiên. Khi sáu bang hội chạm mặt nhau là lúc những biểu cảm trên gương mặt của từng người liên tục thay đổi. Nhất là Bang Báo Đen, y mắt đi một người tuy thực lực không quá đổi bá đạo nhưng lại mang họ Liêu, Liêu Khánh Ly.
Phần Nam Cung Hoa khi phát hiện diện mạo thật của cậu, cô ta như người thất hồn, không thể khai khẩu. Diện mạo cậu cũng đã sớm bị nhiều người nhìn ra thân phận. Ánh mắt từ tứ phương tám hướng đổ ập vào người với những cung bậc cảm xúc khác nhau say đấm có, xấu hổ có, ngưỡng mộ có, ganh tỵ có, ganh ghét có,.v.v. Có cả sự câm phẩn và thù hận.
Với thực lực và kinh nghiệm hiện có, cậu thừa sức người khác đây cảm nhận gì về mình. Đủ để hiểu con người qua từng đôi mắt. “Đôi mắt không biết nói dối! Hmm!!! Đại mỹ nhân ở đây! Các người trang thủ chiêm ngưỡng ta đi!!!!”
(Ad dùng từ đại mỹ nhân cho nhân vật vì theo ad: Đại là lớn là một phân bậc cao hơn so với bình thường, mỹ là cái đẹp hay là sự hoàn mỹ, nhân là NGƯỜI! Nên từ đại mỹ nhân sẽ là người vô cùng đẹp, không chỉ đối tượng nam giới hay nữ giới. Nếu mọi người cảm thấy không hợp lý, ta có thể tự nghỉ ra đoạn thoại nào đấy hay hơn để tăng sức hấp dẫn nhé!!)
- Chào mừng mọi người đến với Hoàng cung của Vạn Thạch Đế quốc, chúng ta hiện tại đang ở cung Thông Thiên. Thay mặt Quốc Vương cùng toàn thể hoàng cung ta... Nhạt Thuỷ quốc sư của Vạn Thạch, tại đây đa tạ sự có mặt của các vị. -quốc sư này trong khá trẻ, từ cách ăn nói đến cử chỉ cũng vô cùng khiêm nhường, sau khi cúi người cảm tạ hắn nhìn về phía Trưởng Tôn Quyền, quốc vương nhanh chóng hiểu ý tiếp lời.
- Ban ngồi! -Với bộ y phục không thể nặng hơn, y phát tay vừa nói vưa ra hiệu.
- Đa tạ Quốc Vương! -Đồng loạt cả sáu bang hội cùng lên tiếng, kính cẩn cúi người.
Bọn quan long thế tộc thì ngồi theo lệnh cũng chỉ cần hành lễ theo phản ứng rồi chễm chệ trên đệm êm bàn đẹp.
Phía ngoài cùng của cung điện, cũng là nơi cách xa Quốc vương nhất so với bọn quan long thế tộc là hai bên của đại điện đã được sấp xếp đầy đủ bàn cho từng bang hội, chia làm hai hàng và sáu cụm mỗi cụm đều có một bàn riêng dành cho bang chủ nhưng phải ngồi quỳ và không có đệm.
- Bắt đầu đi! -Trưởng Tôn Quyền nhìn về phía Nhạt Thuỷ ra hiệu.
‘Bốp, bốp’ -Hai tiếng vỗ tay của quốc sư vừa kết thúc, một đoàn người cung nữ ăn mặc chỉnh chu tác phong nhanh nhẹn mang thức ăn và rượu ra cho từng bàn, đối với phần thức ăn cũng có chút phân cấp nhưng không đáng kể. Thức ăn đồ uống vừa lên bàn thì một nhóm nữ tử ăn mặc lộng lẫy tiến lên trước điện, nhạc cất lên bọn họ bắt đầu nhảy múa, vô cùng điêu luyện và mê hoặc, bọn họ điều là những người tuyệt sắc đặc biệt là người ở trung tâm, chính là Dương Ngọc Hoàng tuyệt sắc mỹ nhân, Nữ hoàng sắc đẹp. Cô ta nhảy múa mà nhìn sang từ quốc vương đến những gã nam nhân quan long thế tộc cả những thành viên trong bang hội khác sớm đã bị cướp mất linh hồn, trái tim cũng nhảu theo nhịp múa của nàng ta.
- Người nhìn xem! Đấy có phải là kẻ đã đánh bại Hà Hưng (chiến sư tinh sứ cấp bậc) của Báo Đen không? -Bàn luận.
- Ai??? Là ai?? -Bàn luận.
- Đấy! Là tên tiểu tử dung mạo bất phần đấy! -Bàn luận, chỉ trỏ về hướng cậu.
- Ngươi đang nói ai?? -Hắn ta vẫn chưa nhận ra.
- Là đứa trẻ ngồi cạnh phó hội trưởng và sau hội trưởng của Nhật Nguyệt Thần hội đấy!! Ah! Đúng rồi bên cạnh cậu ta còn là Vĩnh Thế Quận vương đấy! -Hắn không kiềm chế được âm lượng.
Câu nói của hắn ta vô tình lọt vào tai nhiều người của quan long thế tộc, cả quốc sư và cả người đang múa.
- Hoàng Huynh, ta không muốn múa nữa!! -Người đang nói, Dương Ngọc Hoàng, câu nói của nàng nhanh chóng được nhiều người chú ý, di dời ánh mắt từ Tiểu Nguyệt sang nàng.
- Ngọc Hoàng, muội như vậy là không được! Tất cả lui xuống đi. -Nhanh chóng bọn người đánh đàn, nhảy múa rời đi.
Thứ người khác quan tâm ở đây không phải là gì khác mà chính là quan hệ của hai người kia. Dương Ngọc Hoàng, nữ hoàng sắc đẹp như người ta thường biết. Nhưng sự thật nàng chính là biểu muội của Quốc vương-Hoàng Đế, cháu gái của Hoàng Thái Hậu. Việc nàng là biểu muội của Hoàng Đế dường như chỉ có người hoàng tộc biết được và tất nhiên cũng không ai nhiều lời. Hoàng Đế trong vẻ ngoài lại lớn tuổi hơn hẳn nàng ta. Và sao khi biết được cũng chẳng ai khai khẩu, mà câm nín quan sát tình hình, cũng chỉ có người hoàng tộc ung dung dùng rượu.
- Hoàng huynh, ta... -Vừa nói nàng cố ý làm nũng nhưng lại nhìn về phía Tiểu Nguyệt trong phút chốc chỉ có mình quốc vương nhìn thấy và hiểu được.
- Ngọc Hoàng! Thôi nào! Người đâu đưa muội về Vân Phong điện! -Ông ta cười nhẹ nhàng nhưng lại mang hàm ý.
Nhận biết tình hình, nàng cũng mặt lạnh rời khỏi. Trong lúc mọi người đang xem màng đối thoại của cập đôi huynh muội thì phía này Ỷ Thiên cũng nhanh chóng nắm bắt cơ hội. Được ngồi cạnh cậu, y vui như được trẻ được tặng quà, nhưng lại phải kiềm nén đến mức khổ sở trước mặt bọn người y sớm chán ghét kia. Y giả vờ nghiên người để tiếp cạnh cậu.
- Đệ đệ bảo bối... chúng ta rất có duyên nha! -Miệng y cười đến tận mang tai, dung mạo anh tú phi phàm kết hợp với nụ cười má lúng đồng tiền của y thì chỉ có là thuốc gây nghiện cho người nhìn.
Nhưng đổi lại là sự thờ ơ của đối phương, hay đúng hơn là giả vờ ngu ngơ của tiểu Nguyệt. Chuyện đêm qua hai người rượu say, quần ái phong phanh lên chung giường đấp chung chăn... nghỉ đến thôi cũng đủ làm cậu mất kiểm soát mà ngượng đỏ cả mặt.
- Đệ không đối hoài ta sao?? Hay là đệ thấy không ổn?? Ta sẽ... giúp đệ cảm thấy... thoải mái hơn nha!!!! -Lời nói đầy vẻ ngây thơ nhưng y lại có tình cho vào thêm ẩn ý.