Một năm trôi qua, Diên Hy trấn có nhiều thay đổi. Tiệm dược phẩm của Văn thúc thu hút rất nhiều khách hàng một phần cũng nhờ Nam Cung Nguyệt. Cậu đã chế tạo được rất nhiều lọai dược phẩm có giá trị, chất lượng khá cao. Giờ căn nhà đã được tu sửa lại, rộng lớn hơn rất nhiều,có thể đem so với 1 căn biệt thự loại vừa. Văn thúc phải nói là rất tự hào vì có được sự giúp đỡ của Nguyệt, ông cũng đã nhận cậu làm nghĩa tử, cậu cũng không có lí do để từ chối nên vui vẻ nhận lời. Bấy giờ Diên hy trấn cũng chú trọng Văn gia hơn, dần dần Văn gia có thêm nhiều người, ngày càng có ảnh hưởng đến Diên Hy trấn bằng những hành động cứu tế, phát lương thực và đề nghị giảm thuế. Mẫu thân của cậu bắt đầu có dấu hiệu hồi phục làm cậu cùng mẫu tử Văn thúc thấy rất phấn khởi. Còn cậu cùng Kỳ Thuẫn đã trở nên thân thiết.
Yên bình cũng chỉ được một thời gian, khi sự xuất hiện của một gia đình nhỏ lại làm ảnh hưởng đến chỗ đứng của gia tộc mình thì tất nhiên đấy là cái đinh muốn nhổ bỏ. Tại một trạch viện nơi có vài người đang ngồi cùng nhau thương lượng, một tội ác sắp được thực hiện.
- Lý gia chủ, ông thấy thế nào? –Lâm gia chủ.
- Các ông cũng thấy rồi đấy Diên Hy trấn vốn là nơi cách xa kinh thành, nhưng là nơi trọng điểm của các ma thuật sư cùng chiến sư hay lui đến, chưa nói đến là một vùng rộng lớn. Từ đầu mọi chuyện đều do chúng ta 4 người 4 gia tộc quyết định, người dân không có ý kiến gì? Ấy vậy mà…haizzz –Lý gia chủ.
- Vậy mà chỉ là Văn gia, một nhà lại đứng ra chống đối các quyết định của chúng ta. Đáng hận hơn người dân hoàn tòan ủng hộ, làm chúng ta thất thu ngân khố. –Hòa gia chủ.
- Ta thấy không cần giữ lại cái đó Văn gia.-Lâm gia chủ-
- Ta cũng cho rằng nên làm vậy, nhân lúc nó chưa trở thành 1 đại gia tộc, nên gọn lẹ dọn sạch một lượt. –Lý gia chủ.
- Ta không có ý kiến, cứ theo các người mà làm, ta sẽ cho người hỗ trợ.-Hòa gia chủ.
- Kỳ gia chủ, ông chưa nói lời nào. Sao? Không đồng ý à? –Lâm gia chủ.
- Các người vội vàng như vậy sao? – Kỳ gia chủ.
- Rất vội!! – Lý gia chủ.
- Các ngươi cứ việc làm, ta không tham gia. Ta sẽ không dính dáng đến chuyện này. -Kỳ gia chủ.
- Kỳ gia chủ, chúng ta muốn cùng nhau làm… Ông hiểu chứ?-Lâm gia chủ.
- Ngươi… -Kỳ gia chủ.
- Ông không đồng ý giúp tức là muốn bảo vệ cái đó Văn gia, bởi cháu ông cùng cái đó Văn gia nghĩa tử Tử Nguyệt là huynh đệ thân thiết mà. – Lý gia chủ.
- Các ngươi… -Kỳ gia chủ nóng giận.
- Được rồi, cái đó Tử Nguyệt giao cho ông xử trí. Nhưng nhớ không được sống!!!. –Lâm gia chủ nhẫn tâm nhấn mạnh.
- … -Kỳ gia chủ chỉ có thể làm theo số đông-
Tại Kỳ gia trong chính điện có 2 người một ngồi chính tọa, 1 đứng hầu chuyện. Đấy là Kỳ gia chủ và Kỳ Thuẫn.
- Gia gia như vậy không được, con không muốn, con có người thích rồi.-Kỳ Thuẫn ngập ngừng không muốn.
- Là đứa bé Tử Nguyệt ấy sao? Nó là nam nhân –Kỳ gia chủ không kiên nhẫn. Ta đã quyết rồi, người cùng ngươi định hôn ước sẽ là Hoà An Ninh của Hòa gia.
- Gia gia người đừng làm vậy!!!
- Ngươi không muốn thì rời khỏi Kỳ gia?, cha mẹ ngươi, ngay cả nhà đứa bé đó ta sẽ cùng trị đồng loạt –Ông giận dữ bỏ lại câu nói rồi rời đi. Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng ngươi được gập thằng bé đó.
Cũng như mọi ngày nhưng cậu đã không còn phụ bán tiệm dược phẩm nữa mà giờ là tiểu thiếu gia. Cậu đi vòng quanh cửa tiệm vốn đã được xây lại lớn hơn rồi qua bên phòng của bà bà, người đang tính toán sổ sách và cậu giúp bà chuyện vật rồi qua thăm Văn thúc đang quản lý cửa tiệm rất bận cậu cũng không tiện làm phiền. Cuối cùng là vào phòng mẫu thân, nơi đây luôn được lau chùi sạch sẽ, cậu ngồi bên giường xoa bóp tay chân cho mẫu thân cậu.
- Mẫu thân, người nhanh khỏe lại nha. Nhi tử rất muốn người nói chuyện với ta. Ta rất nhớ người đấy!!! Mẫu thân biết không Văn thúc cùng bà bà giờ làm ăn rất tốt nha, một phần cũng nhờ con đó, mẫu thân người mau tỉnh lại nhìn con đi.
Cậu rời Văn gia định đến Phù Lâm Sơn tìm thêm linh thú để liên kết thì Kỳ Thuẫn xuất hiện muốn đi cùng cậu, cậu không nói gì để hắn ta đi cùng. Đế bìa rừng cậu muốn đi vào tìm vài con quái thú để thử sức, rồi tiến sâu hơn tìm linh hay ma thú để liên kết. Nhưng Kỳ Thuẫn sợ nguy hiểm không muốn để cậu đi.
- Nguyệt Nguyệt không nên vào.
- Ta không sao đâu, huynh đừng lo.
- Ta… có chuyện… muốn…muốn nói.
- Huynh sao vậy? có chuyện gì huynh nói đi.
- Được rồi… Ta có hôn thê rồi.
- …. –Tim cậu ngừng 1 nhịp, cơ thể cậu đứng đơ, sắc mặt thay đổi.
- Nhưng ta không muốn. Nguyệt Nguyệt đệ biết không, dù sao đệ vẫn sẽ là đệ đệ mà ta yêu quý nhất.
- Huynh sắp lấy vợ hả? Tỷ ấy có đẹp không. –Cậu giả vời ngu ngơ trong thể xác của đứa bé lên 7.
- Tỷ… tỷ ấy, là Hòa An Ninh.
- Đệ biết tỷ ấy. Tỷ ấy rất hiền.
- Đúng vậy.
Cậu không nói gì nữa, bước vào Phù Lâm Sơn. Kỳ Thuẫn muốn ngăn cản nhưng cũng vô ích.
- Huynh về đi, ta hôm nay muốn một mình tập luyện.
- Không được ta sẽ luôn bảo vệ đệ.
- Ngươi về đi!! -Cậu đổi giọng.
- Nguyệt… đệ…
- Ta muốn một mình tập luyện, ngươi về đi.
- Nguyệt, ta…-Kỳ Thuẫn chưa thấy cậu như vậy bao giờ trừ lần đầu gặp cậu.
- Ngươi còn ở đó làm gì? Còn không đi?
- Ta… ta, được rồi đệ nhớ cẩn thận ta sẽ đến gặp đệ khi trở về.
- ….
Sắc mặt khó coi, cậu tiến thẳng vào bên trong. Càng vào sâu thì bỏng xuất hiện một quái thú nhào ra tiến về phía cậu, không cẩn thận làm bị thương nơi cánh tay.
Là thủy nguyên tố cấp 7, trước mặt cậu là một hắc thiềm (con cóc đen) bề ngoài xấu xí tanh hôi thân hình to lớn. Cậu không ngần ngại vận kim hỏa nguyên tố tấn công thẳng vào con Hắc Thiềm làm nó đau đớn tức giận. Nó oán hận bật nhảy tiến về phía cậu, trong lòng vốn khó chịu lại thêm 1 con cóc thối là cậu thêm ngàn phần điên loạn. Cậu tiếp tục vận thêm tinh thủy nguyên tố đóng băng đòn tấn công của đối phương, làm nó giật mình, vốn dĩ con người có kim hỏa đã là hiếm thấy giờ lại thêm tinh thủy lại là điều không thể ngờ. Con vật thận trọng quan sát, chỉ là đứa trẻ có phải nó đã quá đề cao hay mắt nó có vấn đề, nhưng rõ ràng vết bỏng vẫn còn và ở đó thủy dịch độc của nó đã bị đóng băng. Giờ thì nó đã hiểu đây vốn không phải người bình thường và quyết không để cậu sống.