Tu La Thần Công

Chương 24

Lăng Trung Ngọc cười nói :

- Ta đã nói sao là làm y như vậy. Chỉ cần các ngươi hết dạ trung thành lúc ta về Trung Nguyên sẽ đưa các ngươi đi theo.

Chàng cùng Giang Mỹ Linh lên thuyền kiểm tra cẩn thận lại một lượt, thấy các chỗ thủng đều đã vá kín.

Giang Mỹ Linh nói :

- Kể ra bọn họ cũng tốn nhiều tâm lực đấy.

Lăng Trung Ngọc cười nói :

- Tâm lý của họ cũng giống như cô. Họ đều mong sớm đến ngày rời khỏi nơi đây, nên bảo họ sửa sang thuyền bè, dĩ nhiên họ vui lòng làm cho đến nơi.

Chàng kiểm tra xong, rời thuyền lên bảo bọn Tứ ma :

- Công tác chữa thuyền các ngươi làm cẩn thận lắm. Nhưng còn mấy thứ công tác nữa, các ngươi hoàn thành được hết là chúng ta xuống thuyền đi ngay.

Bốn tên ma đầu nghe nói vậy biết là phải một thời gian khá lâu nữa mới trở về Trung Nguyên được, đều thất vọng vô cùng. Tên nào cũng lộ vẻ oán hận ra khóe mắt mà không dám phản kháng.

Lăng Trung Ngọc nói :

- Bữa nay khí trời rất đẹp, các ngươi có thể đi hái tập thạch niên được đấy.

Tập Thạch Miên là một thứ rêu mộc trên bãi khoáng vật, mình nhỏ mà dài, hình cong queo màu quá chám to, nó bóng nhoáng nên tập thạch miên chịu được sức nóng của lửa, có thể đan làm thứ vải tuồn dùng để thay cho bức tường phòng hỏa.

Kim Xà tôn giả ở trên đảo mấy chục năm dần dần phát giác ra công dụng của tập thạch miên, mới nghĩ đến sau này dùng nó che thân để đào đường hầm vào núi lửa.

Bọn ma đầu đi kiếm tập thạch miên mấy bữa liền. Trong thời gian này, Lăng Trung Ngọc dạy Giang Mỹ Linh đan vải tuồn, lại dạy cô tập bơi lội trong hồ nước.

Giang Mỹ Linh muốn tập cho quen sống gió ngoài biển nên cô học bơi rất mau. Mới vài ngày đã ra bơi thử chỗ vũng biển nông cạn.

Trời nắng ráo mây hôm rồi đến ngày đổ mưa rào. Hồ nước đầy rẫy. Hiện thời tập thạc miên đã lấy về được khá nhiều. Lăng Trung Ngọc bảo bọn Tứ ma khai một đường mương cho nước hồ chảy vào thạch động chân núi trọc.

Dưới đáy thạch động là miệng núi lửa. Tuy miệng núi chưa nứt ra mà chung quanh đã không một ngọn cỏ nào mọc được vì khí hậu nóng khủng khiếp.

Bốn tên ma đầu ở vùng núi tuyết đất Tây Tạng, khí hậu miền nhiệt đới đối với họ khó chịu lắm rồi, bây giờ họ làm công tác bên núi lửa cơ hồ chết đi sống lại.

Mấy lần họ toan bãi công để liều mạng với Lăng Trung Ngọc, nhưng nghĩ tới thảm trạng rắn độc cắn chết và ngủ độc tán của Giang Mỹ Linh đến thời kỳ phát tác sẽ làm chúng cực kỳ đau khổ nên chúng đành nhẫn nại.

Trong thời kỳ công tác, Tang Mộc Thanh và Linh Sơn mỗ mỗ mấy lần ngất đi. Lăng Trung Ngọc phải hái những thứ thuốc giải thử nấu nước cho họ uống và chàng cùng làm công tác với họ, lòng họ mới bớt phần oán hận.

Lăng Trung Ngọc cũng biết họ căm hận mình đến cực điểm, nhưng nghĩ đến mối tai nạn hỏa sơn phun lửa chàng đành phải bức bách họ làm việc. Chàng vẫn ngấm ngầm lo âu trong dạ có một ngày họ sẽ nổi hung chẳng khác gì hỏa diêm sơn phun lửa.

Sau mấy ngày công việc khai cừ tới cửa động đã hoàn thành. Nước hồ chảy vào hang rắn, bao nhiêu xác rắn dính trên vách đá đều rớt xuống cả.

Lăng Trung Ngọc đã chuẩn bị những thư hương hoa để trừ mùi hôi thối của loài rắn độc chia cho mỗi người hai bông để đeo vào mình. Thế là Tang Mộc Thanh lúc làm công tác thỉnh thoảng lại nôn ọe thì đủ biết bọn chúng oán hận Lăng Trung Ngọc đến chừng nào.

Lăng Trung Ngọc lại ra lệnh cho bốn tên ma đầu mở rộng cửa động. Ánh dương quang lọt vào. Những vách đá màu hồng phản chiếu thành một màu máu tươi đáng sợ. Đồng thời khí nhiệt trong động xông ra ngoài khiến cho người ta cực kỳ khó chịu. May mà bốn tên ma đầu đã ở đảo Kim Xà được quá nửa tháng.

Chúng làm công tác ngay bên cạnh thạch động được bảy, tám ngày rồi nên dần dần quen với khí nóng, cố gắng chịu đựng không đến nỗi ngất xỉu.

Lăng Trung Ngọc lấy thứ vải tuồn mà Giang Mỹ Linh đã đan xong đưa ra bảo bốn tên ma đầu quấn khắp vào mình mẩy cùng tứ chi chỉ để hở hai con mắt.

Chàng lại đưa thuốc giải độc để họ chuẩn bị sẵn sàng rồi ra lệnh cho họ tiến vào thạch động đặng khoét vách đá làm một đường hầm.

Vân Nghệ Tử tức giận đùng đùng. Hắn liệng cuốc đi xẵng giọng nói :

- Lăng Trung Ngọc! Ngươi kêu bọn rắn độc ra đây mà cắn ta đi!

Lăng Trung Ngọc hỏi :

- Sao thế?

Vân Nghệ Tử đáp :

- Ta là tôn sư một phái mà ngươi dày xéo ta đến thế ư?

Cả bốn tên trợn mắt lên nhìn Lăng Trung Ngọc ra vẻ cực kỳ phẫn nộ, tưởng chừng chúng sắp liều mạng đến nơi.

Lăng Trung Ngọc vẫn thản nhiên không thay đổi sắc mặt bình tĩnh nói :

- Ta bảo các vị làm công tác này là một điều lợi chung cho hết thảy. Các vị có biết rằng dưới đáy hòn đảo này là một trái núi lửa?

Liệt Hỏa tán nhân la lên :

- Sao? Có núi lửa ư?

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Đúng thế! Miệng núi lửa ở ngay dưới thạch động này. Vì vậy mà chúng ta phải khoét một đường giao thông cho lửa trong lòng núi dần dần tiết ra ngoài.

Đồng thời nước bể chảy vào thì mới khỏi gây nên đại họa.

Chàng hít một hơi chân khí rồi nói tiếp :

- Nếu không thế thì lúc núi lửa này nổ tung chúng ta sẽ thảy thành tro than hết.

Bọn Tứ ma đều thất sắc. Chúng thấy khí nóng bốc lên ngùn ngụt, vách động cũng đỏ như than hồng thì chẳng thể không tin được.

Liệt Hỏa tán nhân la lên :

- Đã vậy sao ngươi không rút lui sớm đi?

Lăng Trung Ngọc đáp :

- Vì ta quyết chi tiêu kiếp nạn này, ta cùng vào trong huyệt để làm việc với các vị. Nếu chết thì cùng chết với nhau.

Bốn tên ma đầu ngơ ngác nhìn nhau. Lăng Trung Ngọc lại nói tiếp :

- Tuy trong huyệt động nóng ghê người thiệt, nhưng chẳng phải chúng ta không có biện pháp chống chế. Cứ công lực của các vị thì ai cũng có thể phong bế đường hô hấp nửa giờ...

Chàng đảo mắt nhìn bốn người từ từ nói tiếp :

- Không bít nhiệt khí vào chỉ để ngoài da phải chịu đựng sức nóng là có thể chống được. Sau nửa giờ chúng ta lại ra ngoài động nghỉ ngơi một lúc. Chúng ta mà làm tiêu tan được kiếp nạn này há chẳng phải là một đại công đức của các vị ư?

Bốn tên ma đầu ngơ ngác nhìn nhau lặng lẽ không nói gì, nhưng chúng đã bớt phần phẫn nộ.

Lăng Trung Ngọc lại nói :

- Nếu các vị không muốn làm, ta cũng không dám miễn cưỡng nhưng loài rắn độc trong đảo này không buông tha các vị đâu.

Giang Mỹ Linh cũng lạnh lùng nói xen vào :

- Các ngươi không làm thì đừng hòng lấy thuốc giải của ta.

Bốn tên ma đầu ngẫm nghĩ thấy biện pháp của Lăng Trung Ngọc nói đúng.

Làm như vậy thì chỉ khó chịu là cùng chứ không chết được. Một đàng không nghe lời chàng là bị rắn độc cắn ngay lập tức.

Liệt Hỏa tán nhân là người đầu tiên lượm cuốc lên. Ba tên kia cũng lượm theo rồi cùng Lăng Trung Ngọc tiến vào thạch động.

Công tác trong thạch động mấy ngày đã đào đường địa đạo sâu xuống bảy trượng. Nước biển bên ngoài dần dần chảy vào và khoét đường hầm rộng mãi ra.

Tuy nhiên hãy còn cách trung tâm núi lửa rất xa. Nhiệt khí trong núi tiết ra khác nào lò lửa đỏ. Mấy tên ma đầu tuy đã phong tỏa hô hấp, người quấn vải tuồn, miệng ngậm thuốc giải thử, mà cũng còn khó chịu vô cùng.

Sau mấy ngày công tác người nào cũng biến thành đen như cục than, tưởng chừng da thịt bị nướng chín.

Ban đầu cứ cách nửa giờ phải nghỉ một lần. Về sau cứ tàn nén hương là lại phải nghỉ một lần.

Mấy tên ma đầu không ngớt hỏi bao giờ công việc mới xong? Lăng Trung Ngọc cũng không hiểu chỉ trả lời họ là khi nào nước biển thông vào tới nơi, công việc sẽ hoàn tất.

Bốn tên ma đầu thấy vách đá vừa dầy vừa kiên cố dị thường, không biết phải đào đến mấy trăm trượng mới giao thông với nước biển được thì trong lòng nóng nảy vô cùng.

Bọn chúng bàn ngầm với nhau nếu ba ngày nữa mà không thấy nước biển chảy vào thì liều chết với Lăng Trung Ngọc.

Hôm ấy gần đến giờ Ngọ, mọi người ra ngoài huyệt động nghỉ ngơi, múc nước trong giải khát chờ Giang Mỹ Linh đem cơm đến.

Bọn chúng đang nóng ruột bỗng thấy cô vẻ mặt cực kỳ hoang mang, hai tay không hốt hoảng chạy tới.

Lăng Trung Ngọc vội hỏi ngay :

- Có sự gì vậy?

Giang Mỹ Linh đáp :

- Bốn người và một chiếc thuyền mới đến.

Cô nhưng nói dứt thì bỗng nghe một tiếng hú vang động cả núi rừng.

Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi vội phát tín hiệu cho rắn độc. Chàng nghe tiếng hú biết chừng nội công người mới đến cực kỳ thâm hậu. Chàng đang đứng ngoài cửa động, chưa hiểu đối phương là bạn hay thù, nên phải gia tâm đề phòng.

Tiếng hú mỗi lúc một gần. Chớp mắt đã thấy trong rừng mấy bóng người xuất hiện. Lăng Trung Ngọc vừa nhìn rõ liền giật mình kinh hãi. Hai người này nào phải ai đâu xa lạ. Chính là Đào Vĩnh Trạch và một nhà sư thân thể cao lớn.

Nguyên Đào Vĩnh Trạch phát giác Lăng Trung Ngọc cùng Giang Mỹ Linh ra biển. Bọn chúng chờ hai ngày thì cướp được một chiếc hải thuyền liền rượt theo.

Đào Vĩnh Trạch cũng hiểu lái thuyền nhưng không thuộc đường, cứ loanh quanh mãi trong vùng Hoàng hải. Lăng Trung Ngọc tới đảo Kim Xà đã gần một tháng, bọn họ mới phát giác ra hòn đảo này. Họ thấy trên đảo có khói bốc lên liền biết là có người, vội vàng bơi thuyền thẳng tới nơi.

Đào Vĩnh Trạch đột nhiên phát giác bọn người đen sì thì không khỏi sửng sốt. Mặt mũi Lăng Trung Ngọc đen như mực nên hắn chưa nhận ra ngay.

Vân Nghệ Tử bỗng la lên :

- Lão Đào đấy ư?

Đào Vĩnh Trạch cả mừng bật tiếng reo :

- Vân Nghệ Tử đấy ư? Ha ha! Sao lão lại đến đây và biến thành bộ dạng thế này?

Bát Tý Thần Long Đào Vĩnh Trạch năm trước đã đến Tây Tạng tìm kiếm võ công của phe Mật tông về Hồng giáo nên quen biết vợ chồng Vân Nghệ Tử, Chưởng môn phái Linh Sơn. Hai lão ý hợp tâm đầu ở với nhau rất vui vẻ trong mấy tháng rồi mới chia tay. Lão không ngờ cách biệt gần hai mươi năm, nay lại gặp Vân Nghệ Tử trên hoang đảo này và biến thành bộ dạng quái dị.

Lão đảo mắt nhìn khắp một lượt thấy Giang Mỹ Linh đứng nấp đàng sau Lăng Trung Ngọc liền nhận ra chàng. Hắn cười ha hả nói :

- Đi rách đế giày tìm chẳng thấy, thấy ra chẳng mất công phu. Ha ha! Lăng Trung Ngọc! Nay ta gặp ngươi trên hòn đảo này liệu ngươi còn trốn được chăng?

Vân Nghệ Tử lẩm bẩm :

- Té ra Đào Vĩnh Trạch có thù với Lăng Trung Ngọc.

Cuộc diện biến diễn một cách đột ngột. Trong lúc hoang mang, bốn tên ma đầu chưa quyết định chủ ý thì Đào Vĩnh Trạch lại la lên :

- Vân Nghệ Tử! Các vị làm trò gì mà đến ở với Lăng Trung Ngọc? Các vị còn chưa biết gã là kẻ thù hay sao? Chính gã đã giết Linh Trí thượng nhân đó.

Vân Nghệ Tử đưa đi đưa lại cặp mắt không biết ngã theo ai. Trước tình hình này hắn có thể quay lại làm khó dễ Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc vẻ mặt vẫn thản nhiên, chàng nói :

- Đào lão tặc! Ngươi nói thế mà đúng? Trên hòn hoang đảo này ta e rằng ngươi không trốn thoát được.

Bỗng nghe những tiếng sột soạt từ trong rừng vang lên. Bốn con rắn lớn dẫn mười mấy con rắn dài vọt đến nhanh như tên bắn.

Bốn tên ma đầu toàn thân run bần bật, mặt tái mét không còn hạt máu.

Song Lăng Trung Ngọc rất đỗi kinh nghi vì chàng phát tín hiệu đã lâu mà đến bây giờ mấy con rắn lớn mới xuất hiện đã là một chuyện lạ. Hơn nữa chỉ có mười mấy con theo ra, chẳng lẽ bao nhiêu rắn độc khác không chịu nghe mệnh lệnh của chàng nữa.

May mà mười mấy con rắn độc này toàn là những con rất hung mãnh nên chàng cũng yên tâm được một phần, bụng bảo dạ :

- “Dù cho Đào Vĩnh Trạch võ công cái thế mà bị đàn rắn độc vây đánh, thì ít ra mình có chết hắn cũng phải bỏ mạng chứ không toàn được”.

Ngờ đâu Đào Vĩnh Trạch lại buông tiếng cười rội nói :

- Lăng Trung Ngọc! Ngươi ỷ vào đám rắn độc này trợ lực cho ngươi mà không biết thẹn mặt ư? Hà hà! Bữa nay ngươi nhận lầm người rồi! Bọn ta không sợ đâu!

Lão ngừng tiếng cười quay lại bảo Tất Thông :

- Bây giờ đến việc của lão Tất đối phó với chúng.

Nhà sư đứng bên Đào Vĩnh Trạch nở một nụ cười nham hiểm phưỡn ngực đi về phía bốn con rắn lớn. Miệng hắn lẩm nhẩm niệm mấy câu gì quái lạ. Bỗng thấy mười mấy con trăng quay đầu trốn chạy. Cả bốn con rắn lớn cũng lùi hoài, lộ vẻ khiếp sợ vô cùng.

Lăng Trung Ngọc ngấm ngầm kinh hãi tự hỏi :

- “Lão thầy chùa này là ai?”

Bỗng nghe nhà sư tức giận lớn tiếng quát :

- Loài nghiệt súc kia! Bọn mi còn chưa chạy ư?

Hắn vỗ bụng một cái rồi chúm môi huýt còi. Một con rắn xanh biếc nhỏ từ trong bọc chui ra.

Lăng Trung Ngọc đưa mục quang lấp loáng ngó con rắn xanh này thấy trán nó có mấy vằn sắc vàng thì kinh hãi biến sắc la lên :

- Kim giáp vương xà!

Nhà sư cười ha hả nói :

- À ra ngươi cũng có biết vương xà của ta!

Lăng Trung Ngọc tái mặt hỏi :

- Phải chăng ngươi là Xà Thần Tất Thông?

Xà Thần Tất Thông cười ha hả đáp :

- Chắc ngươi đã biết lão tăng có tài hàng phục độc xà thiên hạ vô song rồi chứ?

Con rắn xanh biếc từ từ ngoằn ngoèo bò về phía bốn con rắn lớn. Lạ thay!

Bốn con rắn lớn bằng hủ đựng nước vừa thấy con rắn nhỏ kia đã lộ vẻ kinh hãi đứng lại dàn trận để chờ.

Lăng Trung Ngọc thấy tình hình này biết là nguy rồi, liền nhảy vọt tới đứng chắn trước mặt bốn con rắn lớn. Cặp mắt chàng loang loáng nhìn chằm chặp vào Kim giáp vương xà.

Thực tình chàng không nở để bốn con rắn đã sinh trưởng với chàng lâu ngày phải bỏ mạng bữa nay. Chàng liền phát tín hiệu cho chúng rút lui.

Xà Thần Tất Thông cười ha hả nói :

- Lăng Trung Ngọc! Trong thiên hạ ngoài ta ra không còn người thứ hai nào hàng phục được Kim giáp vương xà đâu. Nếu ngươi không chịu đầu hàng lẹ đi để chất độc của nó tấn công vào phủ tạng thì có hối cũng không kịp nữa.

Lăng Trung Ngọc lặng lẽ không nói gì. Đột nhiên chàng vung thiết trượng lên đánh tới Kim giáp vương xà nhanh như điện chớp.

Vươn xà rít lên một tiếng quái gở rồi tựa hồ như mọc cánh bay vọt lên xổ tới cổ họng Lăng Trung Ngọc.

Lăng Trung Ngọc giật mình kinh hãi quanh đi một bước vung thiết trượng đánh xéo lại nhằm đập vào lưng con rắn xanh kia. Kể về nội lực và thủ pháp chàng thì ngay một tay cao thủ võ lâm cũng khó lòng chống nổi một đòn này, nhưng con rắn xanh ưỡn mình ra tựa hồ một cây bổng.

Bỗng nghe một tiếng “choang” vang lên. Chẳng những nó không chạy đi mà còn quấn lấy chặt đầu trượng.

Xà Thần Tất Thông lại chúm môi thổi còi nổi hiệu dường như để chỉ huy con rắn công kích.

Con rắn xanh nghểnh đầu lên thè lưỡi từ từ quấn lấy thiết trượng.

Dưới ánh dương quang những vần sắc vàng trên đầu nó phát ra ánh sáng lập lòe mà phát khiếp.

Lăng Trung Ngọc vẻ mặt nghiêm nghị phi thường. Ai cũng hiểu chàng không thể bỏ được cây thiết trượng. Nếu bỏ thiết trượng thì rắn xanh còn bay tới nhanh hơn mà chàng tay không binh khí càng khó bề phòng ngự.

Giữa lúc người và rắn lâm vào tình trạng đối lập chưa xung kích đột nhiên ven rừng có tiếng kêu quái gở vọng lại. Một con rắn sắc vàng vọt tới nhanh như bay.

Xà Thần Tất Thông liếc mắt nhìn ra thấy đây là con Kim Xà dài năm thước.

Mặt hắn tái đi chưa kịp lên tiếng gọi con Kim giáp vương xà về thì đã thấy nó vừa nghe tiếng gọi của con Kim Xà liền bỏ ngay thiết trượng nhảy xuống đi theo đối phương liền.

Lăng Trung Ngọc thở phào một cái vừa lạng người tránh ra, đã thấy con Kim Xà ở phía trước cõng con thanh xà chuồn vào rừng.

Giang Mỹ Linh trợn mắt há miệng hỏi :

- Vụ này là thế nào?

Lăng Trung Ngọc cũng chẳng hiểu ra sao, chàng đáp :

- Con kim xà kia tên gọi Tiểu Kim được sư phụ ta ngày trước cưng lắm. Từ ngày sư phụ chết rồi nó cũng mất biến. Không biết tạo sao bây giờ lại xuất hiện?

Xà Thần Tất Thông nuôi con rắn xanh từ thuở nhỏ rất công phu, bây giờ nó đi mất, hắn tiếc chẳng khác gì người mất vợ con, không ngớt lớn tiếng la :

- Thanh nhi! Thanh nhi! Về đây! Về đây!

Nhưng con Thanh xà cứ theo con Kim Xà đi, không ngoảnh cổ lại.

Giang Mỹ Linh nói :

- Lạ nhỉ! Sao con thanh xà lại để con kim xà cõng đi?

Lăng Trung Ngọc ngẫm nghĩ một chút rồi đáp :

- Ồ! Ta hiểu rồi! Con rắn xanh kia là thư xà mà tiểu kim xà là hùng xà...

Giang Mỹ Linh nghe nói thẹn đỏ mặt lên không hỏi gì nữa.

Đào Vĩnh Trạch kéo tay Tất Thông nói :

- Lão Tất! Hy bình tĩnh lại một chút!

Rồi lão lớn tiếng :

- Lăng Trung Ngọc! Ngươi còn ngón gì giở hết ra đi rồi mà chịu chết.

Giang Mỹ Linh lanh trí vội la lên bảo bọn Tứ ma :

- Các ngươi đuổi hai tên này ra khỏi Xà đảo là ta cho thuốc giải liền.

Lăng Trung Ngọc động tâm biết cô dụ bọn Tứ ma về phe với mìn, cũng lập tức hô to :

- Các vị đuổi hai tên này đi, ta sẽ đưa về lập tức.

Bốn tên ma đầu đưa mắt nhìn nhau.

Liệt Hỏa tán nhân lên tiếng trước :

- Được lắm! Bậc đại trượng phu nhất ngôn ký xuất...

Lăng Trung Ngọc nói theo :

- Dĩ nhiên! Tứ mã nan truy!

Liệt Hỏa tán nhân rút trường kiếm ra cùng ba tên kia nhảy ra vây lấy Đào Vĩnh Trạch và Tất Thông.

Đào Vĩnh Trạch cả giận hỏi :

- Các vị là hảo hữu của ta sao lại về phe với địch?

Lăng Trung Ngọc nổi lên tràng cười rộ. Chàng vung trượng bổ xuống.

Đào Vĩnh Trạch phóng chưởng chống lại, bỗng sau gáy có luồng gió mát lạnh thổi tới, Linh Sơn mỗ mỗ đã xòe hai bàn tay ra chụp tới.

Đào Vĩnh Trạch phất tay áo một cái khiến cho Linh Sơn mỗ mỗ lộn đi mấy vòng, nhưng tay áo lão cũng bị Linh Sơn mỗ mỗ móc rách một đoạn dài.

Lăng Trung Ngọc thừa cơ rút thiết kiếm trong thiết trượng ra. Tay kiếm tay trượng, chàng tấn công mãnh liệt như gió táp mưa sa.

Tuy võ công Đào Vĩnh Trạch có cao thâm hơn Lăng Trung Ngọc một bậc, song lúc này bốn mặt thụ địch, lại bị Lăng Trung Ngọc tấn công ráo riết luống cuống chân tay. Lão muốn hỏi Vân Nghệ Tử cho vỡ lẽ mà không rảnh một giây nào để lên tiếng.

Liệt Hỏa tán nhân vung trường kiếm quét tới đụng vào thiền trượng Tất Thông đánh choang một tiếng. Tia lửa bắn ra tung tóe.

Tất Thông công lực cao hơn, hắn chỉ lùi lại một bước rồi đứng vững được ngay. Còn Liệt Hỏa tán nhân thì người lảo đảo mấy cái rồi mới chống được sức phản kích của đối phương.

Vân Nghệ Tử không muốn gây thù với Đào Vĩnh Trạch. Hắn vung cặp bút đâm vào hai bên tả hữu huyệt Kiên Tỉnh trên vai Tất Thông. Hắn cũng là Chưởng môn một phái, thủ pháp điểm huyệt có chỗ độc dị khác với lối điểm huyệt thông thường của những môn phái lớn Trung Nguyên.

Tất Thông sợ run, vội thu trượng về giữ mình. Hắn khoa cây trượng thành đường vòng tròn phong tỏa cặp bút của Vân Nghệ Tử không lọt vào được.

Liệt Hỏa tán nhân hết cơn thở hồng hộc lại tiến ra tấn công tiếp cả kiếm lẫn chưởng. Hắn vừa bị kémt hế, lần này vận dụng toàn lực, chưởng dường sét đánh, kiếm tựa chớp nhoáng.

Tất Thông sợ Vân Nghệ Tử thừa cơ mình sơ hở để điểm huyệt, hắn liền huy động Phong Ma trượng pháp sở trường về cương mãnh để tự vệ chứ không dám đánh ra.

Cây thiền trượng của hắn huy động mỗi lúc một hẹp vòng lại vì bị Liệt Hỏa tán nhân tấn công mãnh liệt, bức bách hắn phải lui dần.

Đào Vĩnh Trạch chuyển động thần oai nhằm hạ Tang Mộc Thanh vì công lực mụ sút kém. Đột nhiên lão quát lên một tiếng thật to phóng song chưởng đánh tới, khiến cho người mụ phải bắn đi. Sợi dây điều cũng bị đứt tung.

May mà khinh công của mụ tuyệt cao, vả Lăng Trung Ngọc quét thiết trượng tấn công kịp thời nên Đào Vĩnh Trạch không kịp hạ thủ đả thương mụ nữa. Có điều mụ đã bị một phen bở vía, bật tiếng la thất thanh.

Vân Nghệ Tử thấy vợ lâm nguy vội bỏ Xà Thần Tất Thông chạy lại cứu viện.

Đào Vĩnh Trạch đang mong hắn lại. Lão hú lên một tiếng dài rồi phóng chưởng chỉ đâm tới tấp. Hai tiếng “choang choang” vang lên. Cặp bút của Vân Nghệ Tử bị lão hất ra.

Tiếp theo cây thiết trượng của Lăng Trung Ngọc cũng bị gạt xéo sang một bên.

Đào Vĩnh Trạch lùi lại một bước, lớn tiếng quát :

- Vân Nghệ Tử! Ngươi trở mặt gây thù với ta thì đừng trách ta không biết điều.

Vân Nghệ Tử vội đáp :

- Đào tiên sinh! Ta chỉ yêu cầu tiên sinh rời khỏi đảo này là không tổn thương gì đến hòa khí. Ta... ta...

Hắn muốn nói: Ta ở vào tình trạng bất đắc dĩ. Nhưng ngại có Lăng Trung Ngọc đứng bên nên không dám nói ra.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Đào Vĩnh Trạch đã ngưng tụ chân khí, đột nhiên quát lên một tiếng thi triển Tu La thần công.

Chớp mắt gió lạnh thổi lên, chưởng lực mãnh liệt như dốc biển lay non xô tới.

Liệt Hỏa tán nhân cùng Vân Nghệ Tử đứng ngay vai phóng chưởng ra chống đỡ.

Lăng Trung Ngọc liệng ba mũi Kim Xà trùng đánh véo một cái! Đào Vĩnh Trạch đã biết Kim Xà trùng lợi hại thế nào rồi. Lão vội di chuyển chưởng lực qua phía tả khiến cho Kim Xà trùng của Lăng Trung Ngọc bắn rớt xuống đất.

Liệt Hỏa tán nhân cùng Vân Nghệ Tử hiệp lực kháng cự mới miễn cưỡng đứng vững được, nhưng người cũng run lẩy bẩy.

Lăng Trung Ngọc tuy trong lòng kinh hãi mà ngoài mặt vẫn tươi cười nói :

- Ta đã bị khí nóng làm cho khó chuị, đa tạ lão đã quạt cho một cơn gió mát.

Đào Vĩnh Trạch tức quá xoay mình lại đứng đối diện với Lăng Trung Ngọc, phóng song chưởng tấn công mãnh liệt.

Lăng Trung Ngọc đã đề phòng từ trước. Chàng lăn người đi để tránh ra xa.

Bỗng nghe tiếng gió ào ào quét cát đá một vùng bay lên tứ tung.

Linh Sơn mỗ mỗ đứng đàng sau Đào Vĩnh Trạch để toan đánh lén thì đột nhiên bị chưởng lực khủng khiếp của lão hất bật ra xa ngoài ba trượng.

Còn ba tên kia thấy Tu La thần công của Đào Vĩnh Trạch ghê gớm như vậy đều hoảng sợ lộ ra ngoài mặt.

Giang Mỹ Linh đứng ngoài la lên :

- Sợ gì hắn! Ai bị Tu La thần công đả thương ta sẽ trị cho lành ngay.

Lăng Trung Ngọc cũng nói :

- Lão phát huy Tu La thần công rất tổn hơi sức. Chúng ta chia nhau mỗi người đứng một phương vị luân lưu chiến đấu, thử xem lão chống đỡ được bao lâu.

Bốn tên ma đầu nghe Lăng Trung Ngọc thức tỉnh lập tức mỗi người chiếm giữ một phương. Còn chàng ở giữa để tùy cơ tiếp ứng hoặc chiến đấu với Đào Vĩnh Trạch.

Đào Vĩnh Trạch cùng Tất Thông bị bao vây trong phương vị ba mươi trượng vuông. Bên đối phương năm người có thể kẻ hô người ứng, trận thế kiên cố chẳng khác thành đồng vách sắt.

Đào Vĩnh Trạch đã mấy phen xung kích tỷ như sóng đánh vào cát đá tuy có phát ra thanh âm rùng rợn mà chẳng đả thủng.

Hai bên tỷ đấu gần nửa giờ. Đào Vĩnh Trạch cảm thấy trái tim đã đập mau hơn, lão la thầm :

- “Hỏng bét! Tình trạng này mà còn kéo dài thì mình sẽ bị kiệt lực mà chết với chúng”.

Vân Nghệ Tử la lên :

- Lão Đào! Lão nhận thua quách đi! Sao lại cứ nhất định ở trên đảo này làm khó dễ bọn ta.

Đào Vĩnh Trạch ban đầu tưởng lấy võ công thủ thắng. Bây giờ lâm vào thế kém, liền thay đổi chủ ý. Lão ngẫm nghĩ mấy câu của Vân Nghệ Tử và để tâm quan sát thái độ của mấy tên ma đầu liền tỉnh ngộ ngay.
Bình Luận (0)
Comment