Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 108 - Địa Lao (2)

Hô Diên Trác Trác hiếm thấy thu liễm nét tươi cười, trong ánh mắt có chút nheo lại lóe tinh mang.

Đám tùy tùng âm thầm kỳ quái, bọn hắn làm bạn với Hô Diên Trác Trác rất nhiều năm, chưa từng trông thấy hắn có biểu hiện như thế.

Thật lâu, Hô Diên Trác Trác ngẩng đầu, khôi phục nét tươi cười:

- Mời phụ thân ta đến một chuyến!

...

Tần Mệnh tin tưởng Hô Diên Trác Trác sẽ nghiêm túc cân nhắc, đối với Hô Diên gia tộc mà nói bây giờ giống như một trận đánh cược, đánh cược mình có thể lấy được thứ tự tại trà hội bát tông, một khi đạt được mục tiêu, địa vị của mình đem sẽ được thay đổi. Đầu tiên xoay chuyển thân phận nô bộc, chỉ cần không còn là nô bộc, thì cũng sẽ không lại chịu khống chế, tương đương với thân phận tự do. Một người tự do có tiềm lực, lại có bối cảnh thiếu thành chủ Lôi Đình cổ thành, tin tưởng Hô Diên gia tộc sẽ rất hài lòng lần giao dịch này.

Đến lúc đó có Hô Diên gia tộc phối hợp, Tần Mệnh lại càng dễ trợ giúp gia tộc.

Đây là quyết định sau khi Tần Mệnh nghĩ sâu tính kỹ cả đêm, mưu đồ liên tiếp liên lụy đến sau này.

Một khi Hô Diên gia tộc đáp ứng đề nghị lần này của bản thân, tất nhiên trong tương lai sẽ trong đoạn thời gian rất dài chặt chẽ buộc ở bên người Tần Mệnh, Tần Mệnh làm việc, cũng là thực hiện lợi ích càng lớn cho bọn hắn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là Tần Mệnh có thể tranh thủ thứ tự ở trên trà hội bát tông, đây là một điểm mấu chốt nhất.

- Bát trọng thiên! Nửa tháng, tiến vào bát trọng thiên!

Tần Mệnh liều mạng làm cho mình rơi xuống.

Bắt đầu từ hôm nay, hắn cần phải bắt đầu chưa điệu thấp bao giờ có qua, không để ý tới bất cứ kẻ nào bên ngoài khiêu khích, không quan tâm đến tất cả nhục nhã, mỗi ngày đều là buổi sáng đưa hàng, thời gian khác toàn bộ đều phải tu luyện.

Các đệ tử phe phái Đại trưởng lão muốn tìm phiền toái đều không có cơ hội ra tay, muốn cho Hà Hướng Thiên dẫn đầu, Hà Hướng Thiên lại bị trưởng lão mang đi đặc huấn.

Tần Mệnh dần dần tiến vào trạng thái, toàn tâm tu luyện.

Nhưng không có qua được mấy ngày, đám đệ tử kia lại tìm được biện pháp mới thu thập Tần Mệnh.

- Tần Mệnh!

Trương Đông giương đầu lên đẩy cửa sắt nhà kho ra, trong tay là một tờ danh sách:

- Đưa hàng! Tranh thủ thời gian đưa hàng!

Tần Mệnh đang xếp bằng ở trên mặt ghế đá tu luyện Sinh Sinh Quyết, điều chỉnh lấy khí tức.

- Tần Mệnh! Ngươi điếc sao?

Trương Đông dắt cuống họng thét to, nhưng thật không dám đi đến cái nhà thương khố này, cái tên điên này hiện tại càng ngày càng ngưu khí, ngay cả Mục Tử Tu đều bị đánh phế đi. Hôm nay nếu không phải các đệ tử phe phái đại trưởng lão đến an bài, hắn thật không muốn tới đây.

Tần Mệnh tiếp tục tu luyện, không để ý đến hắn.

Trương Đông giương cao lấy danh sách trong tay:

- Từ hôm nay trở đi, số lượng hàng ngươi đưa gia tăng gấp năm lần, kể cả buổi sáng, buổi chiều và buổi tối. Tổng quản lên tiếng, ngươi là nô bộc, nên làm chuyện nô bộc cần phải làm. Có nghe hay không? Đây là danh sách, ta để ở chỗ này cho ngươi rồi, nếu như trước khi trời tối không đưa hết, sẽ không dễ dãi như thế đâu. Lão tử đang nói chuyện cùng ngươi, ngươi...

Tần Mệnh bỗng nhiên mở hai mắt ra, tiếng Trương Đông la ngừng ngay tại lập tức, lại cố gắng trấn định:

- Ngươi nhanh đi đưa cho ta, đừng lề mề.

- Trương Đông.

Tần Mệnh mặt không biểu tình nhìn Trương Đông.

- Làm gì? Ngươi thành thật một chút cho ta, đừng xúc động!

- Trở về ăn chút đi.

- Cái gì?

Tần Mệnh không có lại để ý tới, nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện, không có để ý tới chuyện danh sách.

Đảo mắt đã đến chạng vạng tối, Trương Đông thở phì phì vọt tới nhà kho:

- Tần Mệnh, loại người như ngươi đây thật lật trời rồi, tại sao không đi đưa hàng? A!! Tại sai?!!

Tần Mệnh nhìn nhìn sắc trời, bẻ bẻ cổ, hoạt động thân thể một chút, từ trên mặt ghế đá đứng lên.

- Ngươi làm gì!

Trong lòng Trương Đông lập tức không ổn, cái tên này lại muốn đánh ta?

Tần Mệnh từng bước một đi về phía Trương Đông:

- Ăn no rồi sao?

- Liên quan gì tới ngươi.

- Hai chúng ta giống như hơn nửa năm không có hoạt động.

Trương Đông vịn cửa sắt lui về phía sau.

- Có ý gì? Ngươi muốn làm gì? Tần Mệnh, ngươi đừng tới đây, ta cảnh cáo ngươi, ta... Tần Mệnh... A...

Vào lúc ban đêm, Trương Đông mất tích!

Ngày đầu tiên không có người chú ý, ngày hôm sau mọi người bắt đầu tìm khắp nơi, ngày thứ ba, tìm được rồi.

Trương Đông bị chôn sống rồi!

Chôn ở chân núi một ngọn núi thấp, lộ ra cái đầu, miệng bị chặn lại, đã hấp hối rồi.

Nếu như không phải đám người kịp thời phát hiện, thật khả năng muốn cái mạng nhỏ của hắn rồi.

Trương Đông điên rồi như, hắn cần phải muốn trả thù Tần Mệnh, kết quả đêm khuya cùng ngày, Trương Đông lại biến mất.

Những quản sự khác tìm khắp tất cả các núi, phát hiện Trương Đông ở bên trong một cái giếng sâu, bị dây thừng treo ở đs, sâu trong giếng là các loại độc xà.

Thời điểm Trương Đông bị kéo lên, linh hồn nhỏ bé đều như mất đi, hốt hoảng, ngay cả nói cũng đều không nói ra được.

- Lật trời rồi!

Tổng quản sự Thanh Vân Tông giận dữ, trực tiếp hạ lệnh cấm đoán Tần Mệnh hai tháng!

Tần Mệnh thu dọn đồ đạc đơn giản, khóa cửa sắt nhà kho lại, chủ động tới đến rồi lao tù dưới lòng đất Thanh Vân Tông.

Từ sau đó, hắn biến mất ở trong tầm mắt mọi người.

Tần Mệnh muốn đúng là cái hiệu quả này, so với việc hắn ở bên ngoài mỗi ngày bị quấy rối, không bằng tìm một chỗ yên tĩnh tu luyện.

Có Sinh Sinh Quyết điều dưỡng, hắn có thể không bị hoàn cảnh ảnh hưởng, thỏa thích tu luyện, một ngày lại là dùng đến hai ba ngày, đây là ưu thế mà đệ tử khác tuyệt đối không có.

Trong lồng giam tối tăm, Tần Mệnh vứt bỏ tạp niệm, toàn tâm đắm chìm trong khi tu luyện. Khổ luyện Tử Điện Lôi Xà cùng Sơn Hà Trọng Kiếm, cũng khổ luyện lấy Kim Cương Kình, tận hết khả năng trùng kích hàng rào thất trọng thiên.

Nhưng mà...

Hơn mười ngày sau, Tần Mệnh phát hiện vấn đề.

Đột phá thất trọng thiên so với dự đoán càng khó, từ lúc đại hội Liệp Thú kết thúc, cảnh giới của hắn kỳ thật đã ở thất trọng thiên đỉnh phong rồi, nhưng đi qua trước sau hai mươi ngày tu luyện, cảnh giới không một chút động đậy, không có bất kỳ dấu hiệu muốn đột phá nào cả.

Chiếu theo loại tình huống này đi, trong ngắn hạn rất khó đột phá.

Bình Luận (0)
Comment