Chương 11: Triệu Mẫn (1)
- Đây không phải Triệu Mẫn đại tỷ sao, lâu như vậy không gặp, ăn mặc càng ngày càng ít ha.
Tần Mệnh ngoài miệng đang cười, ánh mắt lại lạnh lùng.
Chẳng những không có kinh diễm, ngược lại còn chán ghét, loại nữ nhân này trong lòng hắn chỉ có một cái đánh giá, tục mị!
- Tiểu gia hỏa, ngươi nhìn lung tung đi đâu thế.
- Ngươi mặc ít như thế, không phải là để cho người ta ngắm? Ta không xem thêm vài lần, đều có lỗi với tấm lòng này của ngươi.
Tần Mệnh buông vạc đá xuống.
- Ha ha, tiểu gia hỏa tự cho là đúng.
- Hôm nay ngươi ăn mặc trang điểm lộng lẫy như thế, không đi thông đồng với Thiếu tông chủ, làm sao lại có tâm tư đến chỗ của ta? Chúng ta đầu tiên nói trước, ta không có hứng thú đối với loại hồ ly lẳng lơ như ngươi.
Trong lời nói Tần Mệnh đều là gai.
- Miệng lưỡi bén nhọn.
Thần sắc Triệu Mẫn lạnh lùng, tiếp đó lại khôi phục nụ cười, đi ra từ rừng rậm.
- Chỉ với cái tính tình cứng rắn này của ngươi, có thể sống đến bây giờ thật xem như tổ tiên tích đức.
- Không cần ngươi hao tâm tổn trí, tên đệ đệ ngu xuẩn kia của ngươi nấp ở đâu rồi? Cùng một chỗ cút ra đây đi chứ.
- Tần Mệnh, ngươi có tư cách gì mà phách lối.
Triệu Liệt từ bên trong cánh rừng sau lưng Triệu Mẫn đi ra, hừ hừ cười lạnh.
Vốn là tối hôm qua muốn mang theo tỷ tỷ đi giáo huấn Tần Mệnh, kết quả tối hôm qua tỷ tỷ hắn có chuyện khác, liền kéo cho tới bây giờ.
- Thật đúng là khí tức Linh Vũ tam trọng thiên, không đơn giản đâu, trách không được trong mấy tháng này ngươi yên tĩnh hơn rất nhiều, thì ra nấp ở trong kho vụng trộm đột phá.
Triệu Mẫn thân thể mềm mại, dáng dấp đi trên đường yểu điệu. Chỉ là biểu lộ trong lời nói mang theo chế giễu, ngươi chịu nhục mấy tháng, hao tổn tâm cơ trở thành Linh Vũ tam trọng thiên, còn không phải bị đệ đệ ta nhẹ nhõm hạ thấp đi, bị nhục nhã rước mặt mọi người, chật vật rời đi. Mà đệ đệ ta không chỉ có thông qua kiểm tra, còn lấy thành tích đứng đầu được đặc biệt chiếu cố. Chênh lệch giữa người và người có đôi khi chính là lớn như thế.
- Trương Đông là bị các ngươi chỉ thị?
Tần Mệnh không có sợ hãi, càng không có ý chạy trốn, rất bình tĩnh giằng co với tỷ đệ bọn hắn.
- Hôm nay vận khí của ngươi không tệ, tiến vào khu suối nước nóng không có bị đánh ra, tiến Dược sơn không có bị chụp xuống, ta đều có chút bội phục ngươi.
- Sáo lộ chơi nhiều trượt, các ngươi cũng chỉ có chút năng lực ấy. Nói đi, hôm nay chơi như thế nào?
- Ngươi không sợ?
Thân thể xinh đẹp của Triệu Mẫn giống như nhu liễu trong gió nhẹ, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo mị hoặc, tuổi còn trẻ đã mỹ diệu như vậy, có thể tưởng tượng tương lai sẽ là hại nước hại dân như thế nào.
- Hắn chỉ là mạnh miệng, trong lòng đang sợ muốn run rẩy. Tần Mệnh, đừng chết gượng chống, hôm nay ngươi đừng mơ tưởng nguyên lành mà rời đi. Quỳ xuống nói xin lỗi cho lão tử, đập cái đầu, nói không chừng tâm tình ta tốt một chút, ngươi có thể bớt được chút tội.
Triệu Liệt hôm nay nhất định phải xả cơn giận này, không phải vào Võ Tông Các cũng không có cách nào an tâm đi lĩnh hội võ pháp.
- Ngươi yên tâm trăm phần đi, coi như đi viếng mồ mả cho ngươi, ta cũng sẽ không quỳ xuống.
- Tin tưởng ta, ngươi sẽ quỳ.
Triệu Liệt hung tợn nhìn chằm chằm Tần Mệnh.
- Tần Mệnh, ta kỳ thật rất thưởng thức ngươi, bắt đầu từ hôm qua rất nhiều đệ tử thân truyền đều có chú ý ngươi.
- Thật sao? Rất vinh hạnh.
- Ta và ngươi không có đại thù đại hận gì, không cần đem sự tình huyên náo quá lớn, ta có một biện pháp vẹn toàn đôi bên, nghe một chút?
- Tỷ!
Triệu Liệt lông mày cau chặt.
Triệu Mẫn yên nhiên mỉm cười, coi là mê hoặc vô hạn:
- Trả Linh Châu Thảo lại cho Triệu Liệt, lại khom lưng cúi đầu, nhận sai, ta cũng không cần ngươi quỳ xuống.
- Sẽ không đơn giản như thế chứ, còn gì nữa?
- Phế bỏ tay trái, tự mình làm dáng vẻ ngoài ý muốn.
Nụ cười Triệu Mẫn sâu sắc, có thể nói bên trong ngữ điệu rốt cục cũng lộ ra hung ác.
Trước kia nàng thật không có để Tần Mệnh vào mắt, nhưng Tần Mệnh đột nhiên thể hiện ra Cảnh giới Linh Võ, kinh đến không ít người, mà lại rất có thể thật là không có Nguyệt Tình nhúng tay hỗ trợ, toàn bằng chính mình xông vào Linh Võ Cảnh.
Tần Mệnh lần nữa chứng minh cho Thanh Vân Tông thiên phú của mình, nghe nói đã gây nên rất nhiều trưởng lão cùng nhóm đệ tử thân truyền chú ý.
Triệu Liệt cười, đây mới là tỷ tỷ yêu thương mình nhất.
Phế tay Tần Mệnh, cản bước hắn trưởng thành, còn thống khoái hơn nhiều nếu so với trực tiếp đánh cho hắn một trận.
- Linh Châu Thảo đã bị ta ăn.
Tần Mệnh biết Triệu Mẫn sẽ không từ bỏ ý đồ, đây vốn cũng không phải nữ nhân thiện lương gì.
- Vậy chính là nói không nói được rồi?
- Ta cùng các ngươi căn bản là không có gì để nói.
- Tần Mệnh, không cần mạnh miệng, ngươi rất rõ ràng thân phận tỷ đệ chúng ta, xem như phế bỏ hai cánh tay của ngươi, cũng nhiều nhất là chịu chút trách phạt, sẽ không có người nào làm gì được chúng ta.
- Vậy cũng chớ nói nhảm, các ngươi muốn làm sao chơi ta đều phụng bồi.
Triệu Mẫn cười khẽ, nhánh hoa run rẩy:
- Ngươi lấy ở đâu ra tự tin? Chỉ là Linh Vũ tam trọng thiên, còn muốn khiêu chiến ta. Ngươi cho rằng ta là những đệ tử bình thường ngươi biết kia?
Vào lúc này, trên con đường nhỏ lân cận đi vào trong có mấy vị đệ tử đến, cười cười nói nói, dường như đang nghị luận cái gì.
Thình lình nhìn thấy tình huống nơi này, bọn hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng đều không có ý tứ gây phiền toái, rất quả quyết quay người rời đi.
Triệu Liệt vội vàng nói:
- Tỷ, chớ cùng hắn nói nhảm, sớm giải quyết.
Triệu Mẫn huýt sáo một cái, đôi môi đỏ mị hoặc, nụ cười vũ mị:
- Ta hôm nay khẳng định là phế tay trái của ngươi, là chính ngươi phế, hay là ta giúp ngươi phế?