Chương 123: Sức đánh một trận (2)
Tông chủ Huyết Tà Tông kỳ quái, tiểu hồ ly kia là Cửu Dương Thiên Hồ, linh tính rất cao, cũng có một cỗ tiểu ngạo khí, ngoại trừ Yêu Nhi thì nó cũng không để cho người khác đụng vào, làm sao có thể chạy đến chỗ người xa lạ?
Tông chủ Thanh Vân Tông sợ lại xảy ra sai lầm, nhàn nhạt đề nghị:
- Tề thành chủ, không sai biệt lắm có thể bắt đầu.
- Cũng tốt.
Thành chủ thành Vũ Lăng đứng dậy, nhiệt tình khách sáo hai câu, cao giọng tuyên bố:
- Trà hội luận võ, bây giờ bắt đầu!
Một tiếng quát lớn, làm cho bầu không khí tại toàn trường chợt nóng bỏng lên, hơn một ngàn ánh mắt đồng loạt tập trung diễn võ đài, sắp bắt đầu!!
- Tần Mệnh!!
Một tiếng hét to, đệ tử Thổ Linh tông Hứa Hán Phong trực tiếp nhảy đến diễn võ đài, cách không chỉ về phía Tần Mệnh. Hắn đã không đợi được, trận chiến đầu tiên sẽ ngược đãi Tần Mệnh.
Tần Mệnh đụng vào tiểu hồ ly, tiểu tử kia rất không tình nguyện rời đi, trở lại đội ngũ Huyết Tà tông.
- Hắn tên là Hứa Hán Phong, so với Triệu Khoát ngày ngươi đối kháng còn mạnh hơn rất nhiều.
Thiết Sơn Hà nhắc nhở Tần Mệnh.
Hà Hướng Thiên da cười thịt không cười nói:
- Thổ Linh tông đã dò xét rõ về ngươi, cũng tuyên bố muốn đem ngươi thương tổn tăng gấp bội phụng trả cho Triệu Khoát. Ngươi tốt nhất là nên có chuẩn bị, cố gắng kiên trì càng nhiều thời gian, đừng để thất bại quá thảm hại.
- Nhớ kỹ, ngươi đại biểu cho Thanh Vân Tông!
Mộ Trình cũng nhắc nhở Tần Mệnh, đừng bại quá dứt khoát, ít nhất có chút kháng cự.
Tần Mệnh không nói gì, giẫm lên bậc thang đi lên diễn võ đài.
- Trận chiến đầu tiên lần này, có chút ý tứ.
- Trước kia rất ít người trước trận đấu liền trêu chọc Thổ Linh tông, tiểu tử này lại gây phiền toái cho Thanh Vân Tông a, không để cho bọn họ ngược đãi thống khổ, Thổ Linh tông sẽ không nhẹ tha cho Thanh Vân Tông.
- Tần Mệnh, nô bộc, bát trọng thiên, Thanh Vân Tông tặng trà hội lần này một trò cười.
- Ta ngược lại cảm thấy bên trong có gì đó kỳ lạ. Ngươi nói, hắn ta có làm cho chúng ta ngạc nhiên không?
- Hứa Hán Phong rất mạnh, Thổ Linh tông phái hắn xuất chiến chính là có nắm chắc tuyệt đối, mặc kệ Tần Mệnh đánh ra mưu mệnh gì, đều rất khó thực hiện.
Đệ tử các tông có chút hứng thú đánh giá Tần Mệnh, đa số mọi người đều là lần đầu tiên gặp hắn.
Bầu không khí trên khán đài cũng rất háo hức, hầu hết trong số họ đã nghe nói về chuyện ba ngày trước.
- Luận bàn là chính, chớ làm tổn thương đến tính mạng.
Trên sân khấu diễn võ có một vị võ tướng trung niên tọa trấn, nghiêm túc nhắc nhở Hứa Hán Phong và Tần Mệnh.
- Thổ Linh Tông, Hứa Hán Phong!
Hứa Hán Phong cách rất xa giơ tay nắm tay, mời Tần Mệnh.
- Thanh Vân Tông, Tần Mệnh!
Tần Mệnh đứng bên cạnh diễn võ đài, không đi xa vào trong.
- Chuẩn bị sẵn sàng?
Hứa Hán Phong đã không thể chờ đợi được.
- Xin mời!
Tần Mệnh vận động thân thể đơn giản, hít vào sâu, chậm rãi thở ra, lại nhắm mắt lại trước mắt bao người, tay phải ọp ẹp siết chặt.
- Hắn ta đang làm gì vậy?
- Cầu nguyện?
- Cũng không dám đi về phía trước sao? Đứng sang một bên như vậy.
Các đệ tử dưới đài vừa kỳ quái vừa buồn cười, cũng có người thúc giục Hứa Hán Phong nhanh chóng giải quyết.
Võ tướng trấn thủ giơ cao tay phải, nắm chặt giữa không trung:
- Trận đấu bắt đầu!
Hứa Hán Phong hô to một tiếng, cắn răng trừng mắt, một cỗ khí lãng mãnh liệt phá thể tuôn ra, bao trùm hơn phân nửa diễn võ đài, khí lãng toàn thân kịch liệt bốc hơi, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt toàn thân, mái tóc dài của hắn múa loạn, không gió tự động, mắt hổ hoắc hoắc sinh quang, cách trăm thước nhìn chằm chằm Tần Mệnh.
- Hứa Hán Phong!!
Bầu không khí đột nhiên nóng bỏng, nhiều người hô vang tên của hắn.
- Tần Mệnh, tiếp quyền!!
Hứa Hán Phong vọt tới, giống như là mãnh hổ xuống núi. Hắn cao tráng hùng vĩ, nhún vai xách tay, bước chân nặng nề, đạp mạnh xuống khiến võ trường đều ong ong buồn bực.
Tần Mệnh thờ ơ, đứng ở rìa lôi đài, nhắm mắt lại, nắm chặt tay phải. Ngoại trừ cánh tay phải chậm rãi mạnh mẽ căng thẳng, toàn thân nhìn không ra bất kỳ bộ dáng chuẩn bị chiến đấu nào.
- Tần Mệnh, đang làm gì vậy?!
Đinh Điển ở dưới đài hô to, nóng nảy!
- Tần Mệnh, tránh khỏi Hứa Hán Phong, trước tiên thăm dò hư thực của hắn.
Hàn Thiên Diệp sốt ruột thay hắn, chuyện này xảy ra vậy? Sao còn ngây ngẩn cả người!!
- A!
Hứa Hán Phong cường thế giết tới, không chỉ có thế lực cuồng mãnh, châm khí toàn thân càng sôi trào kinh người, quần áo tóc dài đều đang kịch liệt loạn vũ, thanh thế vô cùng kinh người, một cỗ lực lượng bàng bạc đến khủng bố xuyên phát từ trong cơ thể, hội tụ khắp toàn thân, càng hội tụ ở nắm đấm cánh tay phải.
Một tiếng rống lên, thanh âm chấn chiến uy phong, hắn đấm quyền xuất kích, không có bất kỳ sự khoan hồng nào, lại làm cho tất cả mọi người có thể cảm nhận được cỗ lực lượng bạo phát kia.
- Được!!
Rất nhiều người đều bị loại khí thế này của hắn đốt lên nhiệt tình.
- Tránh ra!
Lăng Tuyết Liễu nhíu mày.
- Không đúng!!
Thiết Sơn Hà bỗng nhiên thì thầm, từ trên người Tần Mệnh cảm nhận được một cỗ lực lượng kỳ diệu, ở đâu? Nắm đấm!!
Tần Mệnh đã có thể cảm nhận được sóng gió đập vào mặt, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đột nhiên mở mắt, cánh tay phải căng cứng trong nháy mắt bạo khởi, chuẩn xác đối kích, cương mãnh va chạm.
Ôi!!
Quyền quyền đối kích, giống như là hai tảng đá lớn va chạm, tiếng va chạm nặng nề dị thường, một cỗ sóng khí mạnh mẽ từ điểm va chạm nổ tung.
Trong mắt người ngoài, một kích này không hề lo nghĩ, Tần Mệnh tuyệt đối sẽ bị đánh bay, nói không chừng cánh tay phải đều sẽ bị phế bỏ.
Tuy nhiên...
Lúc hai quyền va chạm, trong nháy mắt sóng kích của Hứa Hán Phong bao phủ Tần Mệnh, tay phải Tần Mệnh trào ra một cỗ hắc khí, giống như là một thanh phi đao đen như mực, chợt lóe lên rồi biến mất, đâm sâu vào nắm đấm của Hứa Hán Phong.
Sắc mặt Hứa Hán Phong kịch biến, đồng tử phóng đại, phảng phất nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của mình.
Ừng ực! Ừng ực! Tiếng nổ vang bên tai.
Sau một khắc, hắn như bị sét đánh, cánh tay phải bạo kích bị hung hăng văng ra, bởi vì lực lượng va chạm của hai người đều quá mạnh, cho nên toàn thân hắn mất khống chế, lật ngược bay ra ngoài, nặng nề nện lên diễn võ đài, lại liên tiếp lăn ra hơn mười thước.