- Hổ Khiếu Hoàng Quyền! Nhất Khiếu Hồng Trần Kinh!
Quách Sơn Đồng giết tới trước, tay phải luân không mãnh kích, lại mang theo khí tràng kịch liệt, tại thời điểm va chạm, lần nữa gào thét:
- Lại khiếu hồ hải lật!
- Kim Cương, Vô Lượng!!
Tần Mệnh trực tiếp tấn công mạnh nhất, hắn và những người này tiêu hao không nổi, chỉ có thể cứng đối cứng.
Ông!!
Từng quyền va chạm, cuồng dã cương ngạnh. Hai luồng khí lãng theo sát va chạm, trong không khí giống như hóa thành nước sôi, không gian xung quanh đều kịch liệt rung chuyển, năng lượng mãnh liệt cùng va chạm dã man cứng rắn đem Tần Mệnh cùng Quách Sơn Đồng xốc lên.
- Bá Vương Phủ, Bổ Thiên Trảm!
Hạ Hưng La trong nháy mắt giết tới, thân hình hùng tráng lăng không xoay chuyển, luân phiên múa cự phủ bổ thiên trảm xuống, khí thế bàng bạc, sát khí ngút trời.
Cự phủ dài hai thước, hàn quang sâm sâm, sắc bén cứng cỏi, ẩn chứa bá uy bành trướng.
Tần Mệnh giữa không trung mạnh mẽ chuyển hướng, thắt lưng phát lực, tay phải hung ác đánh xuống đất, mạnh mẽ bay lên ra ngoài.
Ầm ầm!!
Cự phủ bổ nát mặt nền, đá vụn văng loạn, đài cao hai trăm thước kịch liệt lắc lư.
- A...
Hạ Hưng La lại xông lên, giống như là một con dã thú lao đến, sải bước chạy như điên, đảo mắt đuổi theo Tần Mệnh. Hai tay hắn phát lực, điên cuồng luân phiên múa, cây búa khổng lồ dài hơn hai thước gào thét sinh gió, tràng diện rung động.
Oanh oanh oanh oanh, búa lớn giống như là thiên thạch đầy trời, liên miên không dứt, nhấc lên gió táp kịch liệt, càng bổ nát mặt bàn, lưu lại từng cái hố sâu.
Tần Mệnh hung hiểm né tránh, sau hơn mười lần, ngửa mặt quay cuồng, thế như chim ưng, phóng lên trời, lại không thể tưởng tượng nổi đạp lên trên búa, mượn thế lần nữa bay lên trời, lật ngược trên phạm vi lớn, vòng qua Hạ Hưng La, xông về phía Quách Sơn Đồng đang muốn giết tới. Liên tiếp né tránh đột kích, nhẹ nhàn như nước chảy mây trôi nhưng lại tràn đầy khí thế cứng rắn.
- Hổ Khiếu Hoàng Quyền, Tam Khiếu Quỷ Thần Ích!
Quách Sơn Đồng càng điên cuồng càng mãnh liệt, nghênh đón Tần Mệnh chính là luân không một quyền, quyền khương gào thét, mang theo quyền cương kịch liệt chói tai, giống như là một cơn lốc nhỏ đánh lên cao.
Tần Mệnh lao lên, toàn thân căng thẳng, Kim Cương... Phá trận!!
Một cỗ lốc xoáy mãnh liệt hơn từ toàn thân Tần Mệnh kích khởi, đó là lực lượng trùng kích, phong thế không kém trọng chùy đi ra ngoài.
Ầm ầm, hai cỗ cuồng phong nổ tung, nhấc lên sóng khí mãnh liệt, xông qua lôi đài hai trăm thước, cuốn về phía đệ tử bát tông, hơn mười đệ tử nhao nhao lui về phía sau, sắc mặt ngưng trọng.
Tần Mệnh thế không thể ngăn cản, từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đất trong nháy mắt mãnh lực bốc lên, giống như lò xo áp súc, nghiêng nghiêng trên không trung, hai quyền rơi xuống như mưa.
- Tốt! Tốt! Đến a!
Quách Sơn Đồng thật sự là dũng mãnh, hắn ngoan cường chống đỡ Tần Mệnh đột kích, thật sự đem Tần Mệnh quấn quanh.
Hai người thuyên chuyển chuyển hướng, kịch liệt tấn công mạnh, nhục quyền đối kháng thiết quyền, lực lượng tranh đấu thuần túy, mồ hôi kịch liệt vung vẩy.
Đánh đến nhiệt huyết sôi trào, càng đánh càng thoải mái.
- Bá Vương Phủ, Hoành Tảo Thiên Quân!
Hạ Hưng La cầm búa giết tới, thanh thế, chiến uy, đều giống như là sóng lớn nổi giận, quay cuồn lấy, cuồn cuộn lấy, lấy cường uy vô tận bao phủ Tần Mệnh.
- Phốc xuy!
Máu văng khắp nơi, hai vết thương giao nhau bổ vào lưng Tần Mệnh, sâu đến tận xương, màu máu tanh hồng đập vào mắt. Trên khán đài kinh hô thành mảnh, rất nhiều tiểu thư kiều quý sợ tới mức che cái miệng nhỏ nhắn lại.
Nhưng cùng lúc đó, trọng quyền của Tần Mệnh cũng đánh vào ngực Quách Sơn Đồng, mạnh mẽ đẩy lui hắn, cho đến cách đó ba mươi thước, lực lượng mạnh mẽ thiếu chút nữa đã chấn nát trái tim hắn.
Còn miệng vết thương? Tần Mệnh hình như căn bản không có cảm giác, ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.
- Lại trảm!!
Hạ Hưng La không hề ngừng lại, nâng búa chém về phía Tần Mệnh.
Quách Sơn Đồng đứng ở cách ba mươi thước, dùng sức lắc đầu, ba ba vỗ ngực, lần thứ hai giống như điên xông lên.
Thế công của Tần Mệnh càng sắc bén, giống như không cảm nhận được thương thế trên người, hắn tránh được cự phủ, nghịch tập Hạ Hưng La.
Trận chiến khốc liệt kích nổ toàn trường!
Thế công của ba người đại khai đại hợp, rất có thế nuốt sơn hà. Không có võ pháp xinh đẹp cỡ nào, không có năng lượng rực rỡ cỡ nào, Tần Mệnh thậm chí chưa từng vận dụng lôi điện hay kiếm thuật, thuần túy dùng lực lượng đối chạm.
Trước nay chưa từng có, đánh vô cùng kịch liệt, tràng diện không thua gì ba con Linh Yêu đang chém giết.
- Phốc xuy!
Búa lớn xé mở bả vai Tần Mệnh, máu chảy mang theo mồ hôi hỗn loạn.
............
Tần Mệnh đạp búa bay lên trời, hai chân chân luân phiên đá nát cằm Hạ Hưng La, tiếng xương nứt nẻ trở lại võ trường.
............
Quách Sơn Đồng đánh bay Tần Mệnh, đánh cho hắn ở giữa không trung phun ra cả máu.
............
Tần Mệnh lấy sinh mệnh làm mồi nhử, dẫn hai người sinh va chạm cùng một chỗ, trong hỗn loạn, Tần Mệnh lấy Kim Cương Phá Trận đánh bay hai người, lại đuổi theo bắt lấy mắt cá chân Quách Sơn Đồng, luân phiên hắn giống như vũ khí oanh nát Hạ Hưng La.
Một loạt các cuộc tấn công và phản công, một loạt các chấn thương và những tiếng gào thét.
Quyền quyền va chạm đến thịt, máu và mồ hôi bay lên.
Những nam tử nhiệt huyết sôi trào, các nữ tử thì kích động hét lên.
Cái gì gọi là chiến đấu, đây mới gọi là chiến đấu!
Tần Mệnh bày ra dã tính dũng mãnh làm cho Tông chủ Thổ Linh tông rất kinh ngạc, rất ít khi từ trên người các tông môn đệ tử khác nhìn thấy huyết tính như vậy, lúc trước quả thật có chút bất mãn Tần Mệnh kiêu ngạo, hiện tại ngược lại thì âm thầm gật đầu.