- Ai, Tần Mệnh đối với Thanh Vân Tông có hận a. Đệ tử bình thường đi thì đi rồi, nhưng Tần Mệnh hiện tại biểu hiện ra tiềm lực... chẳng may tương lai thật sự trưởng thành, nói không chừng lại là 'Lãnh Sơn' thứ hai.
- Hiện tại các tông đều chú ý đến mâu thuẫn giữa Tần Mệnh và Thanh Vân Tông chúng ta. Đào đi Tần Mệnh không chỉ chẳng khác nào đào được một đệ tử có tiềm lực, mà còn là đào đi một vũ khí thù hận Thanh Vân Tông.
Giữa bát tông tuy rằng là liên minh, nhưng âm thầm chưa từng chấm dứt cạnh tranh, nhất là Thiên Đạo Tông cùng Huyết Tà tông hai môn phái mạnh nhất, đều muốn khống chế các tông khác, trở thành minh chủ thống nhất.
Loại tình huống như Tần Mệnh, quyết không cho phép rời khỏi Thanh Vân Tông.
Ngô trưởng lão thấy tông chủ bất vi sở động, thấp giọng nói:
- Tông chủ, Tần Mệnh sát tính quá nặng, so với chúng ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn. Đệ tử thân truyền của Sở Hoa trưởng lão Triệu Mẫn, đệ tử Dược Sơn Kiều Sâm, đều có thể là Tần Mệnh sát hại ở bên ngoài. Còn có đệ tử thân truyền Đường Bảo Nam của Đại trưởng lão, cơ bản có thể khẳng định là chết trong tay Tần Mệnh.
- Có chứng cớ không?
Bốn vị trưởng lão còn lại đồng loạt động dung.
- Lần Tần Mệnh ra ngoài hái thuốc đó, kỳ thật chính là Triệu Mẫn bày mưu tính kế. Nghe nói nàng và Tần Mệnh có mâu thuẫn, muốn liên thủ với Kiều Sâm giết chết Tần Mệnh, kết quả Tần Mệnh trở về, Kiều Sâm và Triệu Mẫn không trở về nữa. Chuyện này không có chứng cớ thật, bằng không Sở Hoa trưởng lão tuyệt đối không tha cho Tần Mệnh, nhưng có thể khẳng định, chuyện có liên quan đến hắn. Về phần Đường Bảo Nam, chín phần nắm chắc là do Tần Mệnh giết. Lúc ấy trong rừng xuất hiện hang động dưới lòng đất, một người đeo mặt nạ cầm bảo kiếm, kiên quyết đuổi giết Đường Bảo Nam. Không phải Tần Mệnh, thì sẽ là ai? Ta đoán, đệ tử Thanh Vân Tông chết trên tay Tần Mệnh ít nhất có mười người.
- Cái này quá cao minh rồi!
Hách Liên Trọng trưởng lão vỗ chân thật mạnh.
Còn chưa rời khỏi Thanh Vân Tông đã bắt đầu lạm sát, tương lai còn được sao?
Tông chủ Thanh Vân Tông đưa lưng về phía bọn họ, nhắm mắt lại, thủy chung không nói gì.
Ngô trưởng lão đến gần tông chủ, đề nghị:
- Chúng ta có thể sớm đem Tần Mệnh dời về Thanh Vân Tông, lấy thương thế tăng nặng làm lý do. Trên đường tìm cơ hội xử lý, liền dùng lý do 'thương thế quá nặng không thể cứu được'.
- Chúng ta có cần phải làm điều đó không?
Có một vị trưởng lão nghi ngờ, lén xử tử? Có quá mức hay không!
- Tần Mệnh tâm cơ quá nặng. Có thể là hắn đã chiếm được cơ duyên nào đó, sau đó lặng lẽ len lén trưởng thành, lại lấy thân phận nô bộc âm thầm che dấu sát hại đồng môn, hiện tại lại liên minh Hô Diên gia tộc tham gia trà hội bát tông, còn liều mạng thể hiện chính mình, giành được thanh danh, hấp dẫn hứng thú của các tông khác đối với hắn. Người như vậy, tâm cơ quá nặng, ngàn vạn lần đừng cho hắn cơ hội xoay người, nếu không tuyệt đối sẽ trở thành đại họa.
Ngô trưởng lão đối với Hà Hướng Thiên không ôm hy vọng, chỉ có thể tự mình ra mặt đề nghị.
Vị trưởng lão kia vẫn còn đặt câu hỏi:
- Chúng ta có thể trừng phạt Tần Mệnh, giam cầm Tần Mệnh, thậm chí phế bỏ. Nhưng... Nếu thật sự muốn giết chết, các tông sẽ nghĩ như thế nào?
Ngô trưởng lão cười lạnh:
- Thanh Vân Tông chúng ta làm việc còn cần quan tâm ý nghĩ của bọn họ?
Một vị trưởng lão nghiêm túc nói:
- Tông chủ, nếu thật sự là Tần Mệnh sát hại Triệu Mẫn và Đường Bảo Nam đệ tử kia, dựa theo tông quy quả thật phải xử cực hình.
Hách Liên Trọng trầm giọng nói:
- Ta thỉnh cầu bắt Tần Mệnh lại trước, nghiêm thẩm!! Nếu như thật sự trong lòng hắn mang bất chính, lại từng ám hại đồng môn, tuyệt đối không thể buông tha.
- Không cần phải nói nữa.
Tông chủ Thanh Vân Tông cắt lời bọn họ.
- Xin ngài suy nghĩ kỹ.
Các trưởng lão đồng loạt cúi đầu.
- Lui ra đi, ta sẽ xử lý.
Tông chủ Thanh Vân Tông một mình đứng ở trong phòng, nhắm mắt suy nghĩ thật lâu.
- Vết thương đã khỏi?
Tông chủ Thanh Vân Tông đi tới phòng Tần Mệnh, nhìn xem Tần Mệnh múa kiếm, hắn hơi kinh ngạc.
Tần Mệnh tinh thần sáng láng đầy mồ hôi, toàn thân cao thấp nhìn không thấy bất kỳ vết thương nào, hơn nữa, cảnh giới của hắn hình như đã đột phá!
- Tông chủ ngài tự mình tới đây.
Tần Mệnh thu kiếm điều khí, cũng không kinh ngạc.
- ngươi muốn tham gia cuộc tranh đoạt bảng năm ngày mai?
Tông chủ Thanh Vân Tông thần sắc phức tạp.
- Nếu đã có cơ hội, đương nhiên phải thử một lần.
Tần Mệnh nhẹ nhàng cười, nghênh đón ánh mắt tông chủ:
- Vì Thanh Vân Tông tranh vinh dự là trách nhiệm của đệ tử, không phải sao?
- Có tâm rồi.
Tông chủ nhàn nhạt gật đầu, ngồi đến trên chiếc ghế gỗ bên cửa sổ, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhìn gương mặt tuấn tú của Tần Mệnh, ánh mắt trong suốt lại kiên nghị.
Trong phòng yên tĩnh, không ai nói gì, đều lẳng lặng nhìn nhau.
Hồi lâu, Tông chủ Thanh Vân Tông ừ một tiếng:
- Tám năm rồi, đã trưởng thành, có bộ dáng của phụ thân ngươi năm đó.
- Đúng vậy, tám năm rồi.
Trên mặt Tần Mệnh vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt, không buồn không vui.
- Ngươi còn nhớ, ta là nửa sư phụ của phụ thân ngươi?
- Ta vẫn nhớ rõ, chính là không biết ngài có nhớ kỹ không.
Tần Mệnh vẫn mỉm cười, ánh mắt cũng vẫn nghênh đón ánh mắt tông chủ. Chỉ là trái tim của mình, không bình tĩnh.
- Có một số điều, ngươi không hiểu. Ân oán năm đó liên lụy rất nhiều thứ, có đại trưởng lão, cũng có bí mật của Thanh Vân Tông, còn có rất nhiều người. Ta làm tông chủ, không có khả năng vì mấy người chết, lại giết càng nhiều người.
- Mấy người chết...
Tần Mệnh cười ha hả:
- Ta bội phục tấm lòng của ngài.
Tông chủ Thanh Vân Tông không muốn giải thích quá nhiều, đã không còn ý nghĩa:
- Hận Thanh Vân Tông không?
- Thật ra ta rất may mắn, tám năm qua, ta vẫn là ta, không biến thành chó điên.
Tông chủ Thanh Vân Tông tránh đi ánh mắt Tần Mệnh, nói thẳng:
- Ta hôm nay tới đây, là nhắc nhở ngươi một chuyện. Vì thể diện Thanh Vân Tông, ta sẽ không cho phép ngươi rời khỏi tông môn.
- Ngài yên tâm, ta đã cự tuyệt Huyết Tà tông rồi.
- Ồ? Tại sao?
- Ta muốn làm một thỏa thuận với ngài.
- Nói đi.
- Nếu như ta có thể xông vào bảng năm, ngài xá miễn toàn bộ thành dân Lôi Đình cổ thành ta, xá miễn cho tất cả mọi người của Tần gia ta. Ân oán năm đó, một khoản xóa bỏ.