Nơi này đề phòng sâm nghiêm, trọng binh canh giữ trong ngoài. Tuy rằng không có ai dám tới nơi này giương oai, nhưng người bên trong không phải phú thì quý, bọn họ không dám qua loa, tận lực làm tốt an ninh.
- Chính là nơi này, trước kia đã nghe nói qua, đều rất có danh tiếng trên toàn bộ Bắc Vực.
Hô Diên Trác Trác đưa bọn họ đến nơi này, nhìn cánh cửa lớn khí phái trước mặt, mặt tròn cười thành hoa.
- Thì ra là Tần công tử, Thiết công tử, mời vào trong.
Thị vệ trưởng canh gác nhận ra Tần Mệnh cùng Thiết Sơn Hà, nhiệt tình nghênh đón.
- Còn có dược tuyền tốt không? Đừng xem xét giá cả, cần tốt nhất, chúng ta cần.
- Trong cùng còn có một dược tuyền, giá cả thượng đẳng, một đêm ba ngàn kim tệ.
- Cướp tiền a.
Hô Diên Trác ú ầm một tiếng, nhưng vẫn cười ha hả đi theo vào.
Cây tốt xanh um, dòng suối giao thoa.
Trong núi thấp nhấp nhô điểm xuyết đình đài lầu các, hơi nước mờ ảo, tựa như ảo mộng.
Cảnh sắc rất đẹp, như tranh vẽ, so với trang viên thành phủ có thêm một phần duy mỹ.
Bọn họ đi dọc theo con đường nhỏ ghồ ghề, đi vào khu vực dược tuyền. Trời quang mây tạnh, hoa cỏ thơm ngát, rừng tốt sum xuê, mỗi dược tuyền đều là một gian phòng riêng biệt, bên trong sương trắng mờ mịt, mùi thuốc tràn ngập, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng cười đùa của nữ tử.
Dọc theo đường đi nhìn thấy không ít con cháu phú quý từ trong dược tuyền đi ra, bên người đều kéo theo thiếu nữ diễm lệ, oanh oanh yến yến, tiếng cười nói vui vẻ, không tránh khỏi động tác mập mờ tán tỉnh. Nếu không biết tình hình, còn nghĩ rằng đi vào một chỗ đặc biệt nào đó.
- Tần Mệnh? Ngươi cũng đến những nơi như thế này?
Cửa phòng bên cạnh mở ra, một đệ tử tông môn vừa lúc đi ra, trong ngực ôm lấy một kiều nương xinh đẹp đẫy đà.
- Tắm rửa một chút, thả lỏng thư giãn.
Tần Mệnh cười khẽ.
- Hiểu rồi, ha ha, hiểu rồi.
Đệ tử kia cho hắn ánh mắt 'đều hiểu', vội vàng đóng cửa, bước nhanh chạy vào, thấp giọng quát:
- Tần Mệnh đến ngâm dược tuyền rồi.
- Còn ai nữa?
- Thiết Sơn Hà.
- Ôi, người không thể nhìn tướng mạo a, nhìn rất thành thật, thân thể không thành thật một chút nha.
- Ha ha.
Tần Mệnh nghe được rõ ràng, rất im lặng thúc giục thị vệ trưởng nhanh chóng dẫn đường.
Nhưng dược tuyền tiên cảnh là một trong những nơi đặc sắc nhất Vũ Lăng thành, đệ tử tông môn tới nơi này thư giãn thật không ít. Bọn họ vừa mới rẽ mấy cái, phía trước oanh oanh yến yến đi tới đám thiếu nữ, thân quấn áo tắm, cánh tay trắng mịn lộ ra ngoài, trắng bóng chói mắt.
- Tần Mệnh? Thiếu nữ vui vẻ phía trước liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ.
- Phàm Tâm cô nương, ngươi cũng đến ngâm nước.
Tần Mệnh cũng nhận ra các nàng, các đệ tử mỹ nữ của Bách Hoa tông.
- Ngươi vẫn chưa đủ mười sáu, ngươi đến một nơi như vậy là thích hợp?
Một câu của Phàm Tâm khiến các sư tỷ các nàng đều bị chọc cười, cười đến xinh đẹp, cả đám đều quấn áo tắm, chân ngọc lộ ra ngoài, gọi là động lòng người.
- Ngươi hình như cũng chưa mười sáu.
- ta là nữ.
- Có gì khác biệt?
Phàm Tâm uốn éo thân thể mới phát triển của mình:
- Khác nhau không rõ ràng?
- Nha đầu chết tiệt.
Mấy sư tỷ đẩy nàng đi vào phòng, vừa đóng cửa, bên trong cười thành một đoàn.
- Người tới không ít nha, hội võ kết thúc, đều đến thả lỏng.
Hô Diên Trác cười ha hả nhìn theo các nàng di chuyển vào phòng, đẹp a, thật đẹp.
- Mau dẫn đường, mau mau.
Tần Mệnh lúng túng thúc giục.
- Sắp tới rồi.
Thị vệ trưởng mang theo bọn họ rẽ trái rẽ phải, tiến vào cái gọi là khu khách quý, chuyển vào một gian phòng sương mù mịt mờ, bên trong có một dược tuyền có thể chứa được hơn mười người, là do tảng đá bóng loáng xây dựng.
- Rượu ngon, đồ ăn ngon, mau lên đi.
Hô Diên Trác Trác nhét mấy kim tệ vào tay thị vệ trưởng.
- Quan trọng là rượu.
- Mọi người chờ một chút, rất nhanh sẽ lên đồ ăn.
Thị vệ trưởng mỉm cười lui ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Quả nhiên rất nhanh, ba người bọn họ thay áo choàng tắm, thoải mái ngâm mình vào hồ suối, các thị nữ xinh đẹp bưng tới rượu và thức ăn, nhẹ nhàng đặt ở xung quanh.
Các nàng thanh xuân xinh đẹp, làn da trắng nõn thủy nộn, chỉ mặc đơn y mỏng manh, thân thể yểu điệu như ẩn như hiện, hết sức mê người.
- Công tử, xin hỏi ngài còn cần dịch vụ khác không?
Một thị nữ xinh đẹp quỳ gối bên cạnh hồ suối, kiều nhan ửng hồng, nhẹ nhàng nhỏ giọng.
- Ừ?
Tần Mệnh ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy đôi mắt to ngập nước của tiểu thị nữ, lập tức bừng tỉnh, càng lúng túng:
- Không cần.
- Công tử, ngài có cần phục vụ không?
Hai vị thị nữ khác cũng phân biệt quỳ xuống bên cạnh, nhẹ nhàng rót rượu ngon lên Thiết Sơn Hà và Hô Diên Trác Trác.
- Không cần, các ngươi đều đi xuống đi.
Hô Diên Trác Trác vội vàng phất tay, biết hai người này là sắt thép, không hiểu tình cảm.
- Chúng ta ở ngoài cửa, nếu có cần bất cứ điều gì ngài có thể kéo dây chuông này. Chủ nhân đặc biệt phân phó, bất kỳ yêu cầu nào cũng có thể thỏa mãn.
Các tiểu thị nữ lắc lắc cái eo thon lui đi.
Vị tiểu cô nương bên cạnh Tần Mệnh còn xấu hổ đáp lại nhỏ giọng nói một câu:
- Nô tỳ rất sạch sẽ.
Tần Mệnh dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn Hô Diên Trác Một cái, nơi này đều làm dịch vụ đặc biệt?