Thải Y kích động kéo lấy Tần Mệnh, đôi mắt to trong suốt chờ mong nhìn hắn.
- Bảy tám phần đi.
- Tông chủ tự mình nói sao, hắn nhả ra rồi?
- Ừm. Hiện tại xem hắn có thể thuyết phục Đại trưởng lão hay không.
- Sư phụ ở đây là tốt rồi, người có thể nói chuyện, cũng chưa bao giờ sợ đại trưởng lão. Đúng rồi, ngươi còn có thể tìm Lăng Tuyết?
Tần Mệnh kỳ quái:
- Tìm Lăng Tuyết làm gì?
- Tìm Lăng Tuyết thỉnh trưởng lão Dược Sơn hỗ trợ a, người duy nhất toàn tông có thể ảnh hưởng đến quyết định của tông chủ chính là trưởng lão Dược Sơn, hắn là con ruột của tông chủ tiền nhiệm, chức vị tông chủ vốn nên truyền cho hắn, hắn không thích danh lợi, liền đem vị trí tông chủ nhường cho tông chủ hiện tại. Tông chủ vẫn rất tôn kính hắn, nếu như hắn có thể mở miệng thay cho ngươi, vậy việc này cơ bản đã định.
- Tông chủ tiền nhiệm là phụ thân của trưởng lão Dược Sơn?
Tần Mệnh lần đầu tiên nghe được tin tức này.
- Đây không tính là bí mật gì, nhưng qua nhiều năm như vậy, cũng rất ít người nói tới.
Thải Y áp sát Tần Mệnh, cười hì hì:
- Nghe nói quan hệ giữa ngươi cùng Lăng Tuyết rất thân mật, đi mời nàng hỗ trợ a.
Tần Mệnh cho nàng một cái liếc mắt:
- Ngươi từ đâu nghe được.
- Đinh Điển nói a, hắn nói Lăng Tuyết ở trong tiệc trà rất chiếu cố ngươi.
- Ngươi tin?
- Tin!
Thải Y chỉnh lại khuôn mặt xinh đẹp, tiếp theo cười nhạo, nụ cười nở rực rỡ như hoa.
- Ngươi a.
Tần Mệnh cười lắc đầu, Thải Y vui vẻ luôn làm cho trong lòng hắn thoải mái nói không nên lời.
- Đợi lát nữa ăn cơm xong, ta mang ngươi ra ngoài dạo một vòng.
- Đi đâu?
- Đều đi một vòng tất cả diễn võ trường một lần, để cho bọn họ xem ai đã trở lại.
Thải Y kiêu ngạo ngửa đầu.
- Ta vẫn nên nghỉ ngơi thôi, mệt mỏi.
Lúc này, Hô Diên Trác Trác đi tới nhà kho, vừa định nói cái gì, liếc mắt một cái thấy Thải Y vui vẻ lại thân mật, lời nói đến miệng lập tức biến thành tiếng cười:
- Thải Y cô nương ở đây, nếu không lát nữa ta lại đến?
- Có việc gì?
- Tán gẫu cùng Tần công tử một chút.
- Các ngươi trò chuyện đi.
Thải Y hào phóng buông Tần Mệnh ra, thay hắn thổi củi lửa.
Hô Diên Trác Trác kéo Tần Mệnh ra bên ngoài, thấp giọng nói:
- Một tin xấu, một tin tốt.
- Nói tin xấu trước.
- Tào Vô Cương bị đón đi. Mãng Vương tự mình đến thành Vũ Lăng, đón Tào Vô Cương, người ta thuê ngay cả cơ hội xuống tay cũng không có.
Tần Mệnh nhíu mày, phiền toái!
- Nếu không thì quên việc này trước? Ngươi bây giờ là đệ tử kim linh, địa vị tương đương với nửa trưởng lão của Thanh Vân Tông, trừ phi Thanh Vân Tông muốn vứt bỏ ngươi, nếu không Mãng Vương phủ không dám làm gì ngươi. Chúng ta trước tiên không vội, chờ chậm một hồi mới nghĩ biện pháp. Hô Diên Trác Trác thông qua người trung gian thuê một ít sát thủ bí ẩn, ra giá lớn muốn ám sát Tào Vô Cương giữa đường. Những người đó đều là hạng người liều mạng, thực lực vô cùng mạnh, lại có người của Hô Diên gia tộc đi cùng, hẳn là có thể làm rất sạch sẽ. Nhưng ai ngờ Mãng Vương lại tự mình đi qua, kế hoạch toàn loạn.
Tần Mệnh trầm ngâm một lát:
- Là ta đem chuyện suy nghĩ đơn giản, trước tiên mặc kệ hắn, tin tức tốt thì sao?
- Phụ thân đã đồng ý, đội ngũ đã khởi hành năm ngày trước, năm trăm sát thủ, là chi đội gia tộc chúng ta bí mật bồi dưỡng, tên là Ảnh Nhận.
Hòn đá trong lòng Tần Mệnh được buông xuống, vỗ vỗ bả vai Hô Diên Trác Trác:
- Ân này, ta nhớ kỹ!
- Sau này mặc kệ có chuyện gì, đều có gia tộc Hô Diên chúng ta!
Hô Diên Trác Trác hiện tại rất tự tin, trong thư phụ thân gửi tới có một câu, buông tay làm, lớn mật làm, Hô Diên gia tộc muốn định Tần Mệnh.
- Có thể liên lạc với đội ngũ không? Bây giờ đang ở đâu?
- Cụ thể còn chưa rõ ràng, ta vừa nhận được tin tức. Ngươi yên tâm, ta sẽ xuống núi kết nối với họ ngay bây giờ.
- Cố gắng nhanh, ta sợ chỗ đại trưởng lão so với chúng ta nhanh hơn.
..................
Vào buổi tối, một nam tử mặc đồ đen đi vào bí cảnh bế quan của đại trưởng lão:
- Chủ nhân, ngài tìm ta?
Đại trưởng lão ngồi trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt:
- Chỗ Đại Thanh Sơn thế nào rồi?
- Lãnh Chấp Bạch trưởng lão làm rất tốt, cơ bản tiếp đã quản các loại sự vụ của mỏ quặng, cũng bắt đầu khống chế đội hộ vệ Tần gia. Nhưng tài nguyên của mỏ đất kia còn lại không còn bao nhiêu, so với chúng ta dự đoán nhanh hơn rất nhiều, Lãnh Chấp Bạch đang chuẩn bị rút khỏi Đại Thanh Sơn sớm nửa tháng, chuyển đến khu mỏ mới của Đông Cốc Thạch Lâm. Nhưng hai khu mỏ cách nhau mấy trăm dặm, hơn hai mươi vạn người di chuyển quy mô quá lớn, khó tránh khỏi sẽ bị Linh Yêu quần đánh vào, Lãnh Chấp Bạch trưởng lão một mình vận hành không nổi, cần chúng ta phái thêm một ít trưởng lão cùng đệ tử đi bảo vệ, bằng không chờ đến khu mỏ Đông Cốc, hơn hai mươi vạn người này chỉ sợ còn lại không dưới một nửa.
- Thông báo Lãnh Chấp Bạch, sớm dời đi, đem tất cả quáng nô tập hợp lại, lấy danh nghĩa nhanh chóng dời đi đến Vân La sâm lâm.
- Lãnh Chấp Bạch trưởng lão không đủ người, không quan tâm tới, nếu như bọn họ vào rừng rậm, chẳng phải đều biến thành thức ăn của Linh Yêu sao?
- Tông chủ xá miễn Tần gia.
- Cái gì??