Một đoàn năm mươi người cưỡi Kim Giác Lân Mã của Thanh Vân Tông lên đường.
Ngô trưởng lão cưỡi ngựa xông lên phía trước, dẫn đường chạy tới Đại Thanh Sơn.
Các đệ tử thủ hộ phân tán bốn phía, hình thành một cái quạt rộng lớn, chạy với tốc độ tối đa trên đường núi rừng rậm.
Tần Mệnh cố ý rơi vào cuối cùng, cảnh giác rừng rậm xung quanh, cũng đang cảnh giác các đệ tử thủ hộ. Hắn có thể khẳng định, đám người này không có ý tốt.
Tốc độ di chuyển của đội ngũ rất nhanh, nhưng bầu không khí đè nén một chút, từ đầu đến cuối không có ai nói chuyện, cũng không có ai làm ra chuyện gì.
Ngay cả Hà Hướng Thiên cũng không quay đầu lại nhìn Tần Mệnh.
Bắt đầu từ buổi sáng và cho đến buổi tối, đội ngũ mới dừng lại lần đầu tiên.
Kim Giác Lân Mã tốc độ rất nhanh, tiết kiệm cho bọn họ rất nhiều thể lực.
- Đêm nay cắm trại ở đây nghỉ ngơi, sáng mai lên đường. Đường đến Đại Thanh Sơn còn xa, chúng ta không cần gấp gáp.
Ngô trưởng lão tìm một sơn cốc an toàn, coi như là nơi cắm trại tối nay, hắn ý bảo đội ngũ tách ra tuần tra, bảo đảm phụ cận không có nguy hiểm.
Hai đệ tử đến gần đó săn bắn, chuẩn bị bữa tối.
- Ta đến bên cạnh xem một chút.
Tần Mệnh vừa mở miệng, các đệ tử đang tản ra toàn bộ đứng lại, quay đầu nhìn về phía hắn, trong ánh mắt hiện lên tia cảnh giác.
- Lăng Tuyết sư tỷ, muốn ăn cá sao, ta bắt mấy con cho ngươi.
Tần Mệnh duỗi cánh tay hoạt động, giống như không chú ý tới sự khác thường của các đệ tử.
- Tùy tiện.
Lăng Tuyết đang kiểm tra tình hình sơn cốc.
- Khụ khụ!
Ngô trưởng lão ho nhẹ hai tiếng, phất tay ý bảo:
- Đều nhìn tình huống xung quanh, đừng chạy xa.
- Tần Mệnh, ta đi với ngươi.
Hà Hướng Thiên gật gật đầu với Ngô trưởng lão, đi nhanh hai bước, đuổi theo Tần Mệnh.
- Không sợ ta một kiếm bổ ngươi?
Tần Mệnh cười khẽ.
Khóe mắt Hà Hướng Thiên rút ra:
- Đại trưởng lão nói, từ nay về sau ân oán của chúng ta chấm hết. Tất cả những gì đã trôi qua trước đây, ngươi với ta không quan tâm sau này có làm bạn hay không, ít nhất là không còn là kẻ thù nữa. Ngươi cảm thấy sao?
- Ta vừa nói đùa, ta và ngươi có thù không? Chỉ là có chút mâu thuẫn nhỏ mà thôi.
Tần Mệnh đi phía trước.
- Đúng, đều là đệ tử đồng môn, nào có thâm thù đại hận gì.
Hà Hướng Thiên cười đuổi theo.
Màn đêm buông xuống, trong sơn cốc cháy lên đống lửa, từng con thú rừng mập mạp nướng trên lửa, mùi thịt tràn ngập sơn cốc, mỡ vàng chảy ra, vô cùng mê người.
Các đệ tử vây quanh đống lửa, nướng dã thú, có một câu không một câu tán gẫu, không khí chung quy cũng không nặng nề như vậy.
Tần Mệnh và Lăng Tuyết không tụ tập cùng bọn họ, ngồi ở trong cùng sơn cốc, nướng cá lớn bắt được.
- Ngươi đưa ta ra làm lá chắn cho ngươi?
Lăng Tuyết khẽ nói, thanh âm rất thấp, chỉ có hai người có thể nghe được.
- Ủy khuất rồi, sau này bồi thường.
Tần Mệnh thử xé miếng thịt cá, nếm thử, hương vị không tệ, lại xé miếng đưa cho Lăng Tuyết.
– Thử một chút.
Lăng Tuyết tiếp nhận miếng cá, nhẹ nhàng nếm thử, cử chỉ nhẹ nhàng tao nhã.
- Nếu như bọn họ thật sự muốn ra ngoài ý muốn giết chết ngươi, cho dù có ta ở đây, bọn họ cũng không nhất định sẽ có cố kỵ.
Ánh mắt Tần Mệnh xuyên thấu qua đống lửa nhìn đội ngũ phía trước:
- Ta biết rõ.
- Rừng rậm nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, tùy tiện tạo ra chuyện ngoài ý muốn là có thể đặt ngươi vào chỗ chết. Ngay cả khi ta có mặt, họ có thể phủ nhận những gì họ đã làm.
Lăng Tuyết tiếp tục nhắc nhở Tần Mệnh, từ khi rời khỏi tông môn đến bây giờ, nàng đều đang lặng lẽ quan sát đội ngũ hộ tống này. Mới đầu là cho rằng Tần Mệnh lo lắng nhiều, Đại trưởng lão không có khả năng trắng trợn thương tổn hắn như vậy, nhưng chậm rãi, Lăng Tuyết rõ ràng cảm nhận được những người này thật sự không có ý tốt.
Chẳng lẽ Đại trưởng lão thật sự muốn xử tử Tần Mệnh nửa đường, ngụy trang thành ngoài ý muốn?
Đại trưởng lão không quan tâm người ngoài nói gì sao, không quan tâm các tông còn lại nghi ngờ Tần Mệnh xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
- Ta biết rõ.
- Ngươi biết tại sao vẫn còn đưa ta ra ngoài?
- Bọn họ ít nhiều sẽ có chút băn khoăn, không dám làm quá trực tiếp, như vậy là đủ rồi.
- Ngươi có kế hoạch gì?
Tần Mệnh ăn mấy miếng cá, thấp giọng nói:
- Ngươi đoán xem, nếu bọn họ ra tay, sẽ khi nào?
- Với tốc độ của Kim Giác Lân Mã, bốn năm ngày có thể đến Đại Thanh Sơn, nếu là ta, ta sẽ ra tay vào đêm khuya ngày mai, chậm nhất là một ngày.
- Đêm nay không có khả năng.
- Đúng vậy, ngươi tối nay có thể ngủ một giấc yên ổn.
- Một lần nữa nói lời cảm ơn với ngươi, ta thực sự không nghĩ rằng ngươi sẽ thực sự đi theo ta ra khỏi núi.
Tần Mệnh lại đưa cho Lăng Tuyết miếng thịt cá, chính mình cũng từng ngụm ăn lấy.
- Ta chính là đi thử vận khí, không nghĩ tới ngươi lại đồng ý.
- Thật muốn cảm ơn ta?
- Đương nhiên, Tần Mệnh ta ghi thù càng ghi ân.
Lời này sao nghe có vẻ kỳ quái, Lăng Tuyết liếc mắt nhìn hắn:
- Thật muốn cảm ơn ta liền nói cho ta biết chuyện tàn hồn.
- Cái này... chúng ta nói chuyện khác trước đi.
-.....
Chỉ chốc lát sau, Hà Hướng Thiên xách một cái chân thú đi tới, dầu vàng nướng tỏa sáng, cười nói:
- Nào, nếm thử đi!
Tần Mệnh cũng mỉm cười:
- Không được, ta sợ chết.
Các đệ tử trong sơn cốc đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Tần Mệnh.
Hà Hướng Thiên biểu tình cứng đờ, giơ chân thú lên:
- Đây chính là mỹ vị, thật không nếm thử?
- Không được, các ngươi ăn đi, ta cùng Lăng Tuyết sư tỷ đi xung quanh một chút.
- Đi đâu?
Hà Hướng Thiên thoáng khẩn trương.
- Sẽ không đi xa, ngồi trên đỉnh núi bên cạnh.
Tần Mệnh chỉ chỉ đỉnh núi bên cạnh, không có mấy cái cây, thoạt nhìn rất trần trụi.
Lăng Tuyết nhìn Tần Mệnh, vừa lúc đối diện với ánh mắt sáng ngời của Tần Mệnh, nàng không do dự, tiếp nhận lời mời.
- Đừng đi ra khỏi tầm mắt của chúng ta, bằng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chúng ta gánh không nổi.