Đồ Vệ hơi ngẩng đầu lên, dùng sức nhắm mắt lại, nhịn!! Nhẫn nhịn!! Tiếp tục chịu đựng!
Nhưng?? Ta?? Còn có thể nhịn được bao lâu nữa?
Lãnh Chấp Bạch nhìn Đồ Vệ thỏa hiệp lần nữa, lạnh lùng hừ cười, xoay người đi về phía đám quáng nô, hắng giọng chuẩn bị hét lên.
- Ngươi muốn làm gì?
Đồ Vệ nắm lấy cánh tay hắn.
Lãnh Chấp Bạch cúi đầu nhìn bàn tay to nắm lấy cánh tay mình:
- Buông ra!
- Ngươi muốn làm gì!
Đồ Vệ chất vấn một lần nữa.
- Ta nói, buông ra!
- Đội trưởng??
Các thủ vệ đã khuyên can Đồ Vệ.
Đồ Vệ biểu tình giãy dụa, chậm rãi buông ra.
Lãnh Chấp Bạch lạnh lùng sửa sang lại áo choàng:
- Ta muốn tuyên bố ngày mai toàn bộ nô lệ mỏ quặng sẽ được chuyển giao.
- Ta đến!
- Cái gì?
- Ta nói, để ta!
Đồ Vệ cắn răng.
- Để ngươi? Ha ha, mời a.
Lãnh Chấp Bạch cười, giơ tay mời.
Ta ngược lại muốn xem ngươi giải thích với người của ngươi như thế nào.
Đồ Vệ nắm chặt nắm tay, lại run rẩy buông ra, hắn cố gắng chuyển hướng về phía đám quáng nô, thiết hán tử cứng rắn này, vào giờ khắc này lại mông lung hai mắt, ta nên nói như thế nào đây? Làm thế nào ta có thể đảm bảo!
Ta đã bảo vệ bọn họ tám năm, nhưng làm thế nào ta có thể bảo vệ họ ngày mai?
Hai mươi vạn người hạo hạo tràn vào rừng rậm, sẽ là tràng diện như thế nào? Lại dẫn tới bao nhiêu Linh Yêu mãnh cầm đói khát!
Đó không phải là di cư, phải không? Đó là thảm sát!
Phảng phất đã có thể nhìn thấy tràng diện máu thịt tung bay, nghe được những tiếng kêu rên thê lương.
Ta chỉ có một ngàn người, ta nên bảo vệ các ngươi như thế nào, cứu được một người, không cứu được tất cả.
Thanh Vân Tông, rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?
- Đội trưởng, để ta nói đi.
Đội phó Khương Bân nắm lấy cánh tay Đồ Vệ.
Đồ Vệ nhẹ nhàng mở tay hắn ra, miễn cưỡng lộ ra biểu tình an ủi, thở phào nhẹ nhõm, đi về phía đám quáng nô.
Hơn hai mươi vạn người đang chết lặng mệt mỏi đứng ở phía trước, phóng mắt nhìn lại, là một mảnh đen nhánh, lúc này lục tục ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước.
Đồ Vệ đứng ở trên cao, rất cố gắng khống chế cảm xúc của mình, chỉ là lúc này đây hắn không dám nhìn ánh mắt mọi người, hắn há miệng, đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến tình cảnh lúc trước thiếu gia trở về.
- Đồ thúc, đồng ý với ta, bất luận như thế nào cũng xin hãy bảo vệ tốt cho bọn họ, cho ta nửa năm, nửa năm sau ta nhất định sẽ trở về.
Thiếu gia à, ta??
- Đội trưởng!!
Một thành viên của đội đột nhiên hét lên.
- Đừng ầm ĩ.
Các thủ vệ bên cạnh thấp giọng quát.
- Không phải, các ngươi xem?? Bốc cháy??
Đội viên cao gầy dùng sức chỉ vào phía tây, cuối tầm mắt, trong bóng tối vô biên, lại giống như có một đám lửa đang nhảy lên, khói mù dày đặc cuồn cuộn.
- Phía tây? Trang viên đằng kia?
Lãnh Chấp Bạch xoay người nhìn ra, làm bộ kinh ngạc. Trong lòng cười xấu, bắt đầu chưa? Tần Mệnh a Tần Mệnh, ngươi cho rằng thắng một thứ hạng là có thể xoay chuyển hết thảy, quá ngây thơ. Chúa tể phiến địa giới này, là Thanh Vân Tông, chúa tể Thanh Vân Tông, là đại trưởng lão.
- Tại sao có bốc cháy ở đó?
Đồ Vệ nhíu mày, ngọn lửa dường như càng lúc càng lớn, đang nhanh chóng lan rộng, đây không phải là bốc cháy ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ là sơn phỉ? Hay dong binh?
Lại còn chọn thời gian!
- Cầm vũ khí, giết!
Đồ Vệ cất tiếng hét lớn, toàn thân nổ tung lên ngọn lửa hừng hực, ầm ầm chấn động màng nhĩ, ánh lửa sáng ngời nướng cả màn đêm.
- Có thể là sơn phỉ, giết cho ta!
Khương Bân cùng hơn một ngàn hộ vệ lập tức phản ứng.
- Chờ một chút!
Lãnh Chấp Bạch giơ tay lên ngăn lại.
- Chờ? Chờ cái gì, chờ thêm nữa là trễ rồi!
- Trước tiên phỉa rõ ràng tình huống, ngươi không sợ điệu hổ ly sơn?
- Đầu của ngươi bị vào nước? Nếu như là sơn phỉ, bọn họ là chạy tới sơn trang của ngươi cướp tài bảo, còn điệu hổ cái gì.
Đồ Vệ cũng mặc kệ tài bảo gì, hắn lo lắng sơn trang bên cạnh sân nhà đá, tiểu thư các nàng đều ở đó. Nếu đó là một số tên cướp man rợ, họ sẽ gặp nguy hiểm.
Thần sắc lạnh lùng nặng nề:
- Mắt ngươi bị mù, tài bảo của chúng ta đã sớm thu thập xong. Tất cả các người ở lại với ta và bảo vệ sự an toàn của chúng ta.
Các đệ tử Thanh Vân Tông dưới tay hắn lắc lắc bao phục trên người mình, cười lạnh về phía đội hộ vệ. Đồ đạc đều thu thập xong, trong trang viên không có gì, sơn phỉ muốn cướp thì về bọn họ đi.
Đồ Vệ trong lòng nguội lạnh, những người này căn bản không quan tâm đến sinh tử của người Tần gia:
- Ta để lại năm trăm người, những người còn lại đi theo ta.
Lạnh lùng lắc đầu:
- Năm trăm người quá ít.
- Các ngươi chính là phế vật?
- Làm càn!! Ngươi làm rõ thân phận của mình, Đại Thanh Sơn này hiện tại vẫn là ta đương gia, ngươi chỉ là nô lệ mang theo binh khí.
Lãnh Chấp Bạch ngăn ở trước mặt Đồ Vệ, lớn tiếng hô to:
- Không có mệnh lệnh của ta, không ai được lộn xộn.
Đám người Khương Bân kích động hô to:
- Người của Tần gia đều ở đó, ta phải đi cứu người.
Lãnh Chấp Bạch cười ha hả:
- Ta thấy không cần, chờ ngươi chạy tới, nói không chừng đều chết sạch.
Đồ Vệ thiếu chút nữa cầm đao chém vào đầu hắn, hung tợn trừng mắt, lại hô to:
- Đi cho ta!
- Để lại bao nhiêu người?
Lãnh Chấp Bạch lần thứ hai chắn trước mặt hắn.
- Để lại năm trăm.
- Ít nhất tám trăm.
- Để lại tám trăm, những người còn lại đi theo ta.
Đồ Vệ không có thời gian dây dưa với hắn, mang theo hơn ba trăm hộ vệ xông ra bọn họ, chạy như điên về phía tây.
Lãnh Chấp Bạch hừ hừ cười nhẹ, muộn rồi, ngu xuẩn.
Giờ này khắc này, trang viên đã hoàn toàn biến thành biển lửa, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, bao phủ hoa viên lâu các xa hoa, ánh lửa ngút trời, khói lửa cuồn cuộn, tiếng vỡ vụn vang vọng khắp biển lửa, đệ tử Thanh Vân Tông cải trang thành sơn phỉ đang kiêu ngạo hô to trong ngoài trang viên, trắng trợn mang theo đồ đạc. Lãnh Chấp Bạch tuy rằng mang đi bảo bối quý giá nhất, nhưng vẫn để lại chút đồ vật đáng giá.