Trong bóng tối phía trước đang có bóng người bước nhanh tới, nhìn kỹ, chính là Đồ Vệ.
- Đội trưởng!
Bọn họ thở phào nhẹ nhõm, đội trưởng trở lại, mang theo người của Tần gia, xem ra là bị kinh hãi, may mà mọi người đều không có việc gì.
- Lãnh Chấp Bạch đâu?
Đồ Vệ đi theo đội ngũ của hắn, thủ hộ người của Tần gia, Ảnh Nhận không đi theo.
- Vẫn còn ở đó. Đội trưởng, chuyện gì vừa xảy ra vậy?
- Đợi lát nữa giải thích, trở về báo cho các huynh đệ, nghe ta an bài.
Đồ Vệ dẫn đội ngũ đi tới quảng trường.
- Đồ Vệ, xảy ra chuyện gì?
Lãnh Chấp Bạch nhìn thấy Đồ Vệ trở về, ngược lại càng kỳ quái.
Đồ Vệ chưa chết, người của Tần gia không chết, vậy ai chết?
- Mang theo một người tới đây.
- Ai?
- Ta! Lãnh Chấp Bạch trưởng lão, rốt cục cũng gặp mặt.
Tần Mệnh đi ra từ phía sau Đồ Vệ.
- Ngươi là ai?
Lãnh Chấp Bạch kỳ quái nhìn thiếu niên trước mặt, không có ấn tượng!
Các đệ tử Thanh Vân Tông bên cạnh hắn hai mặt nhìn nhau, giày vò lâu như vậy, liền mang về một hài tử?
- Tại sao ta lại cảm thấy có một chút quen thuộc?
Một đệ tử trẻ bỗng nhiên kinh ngạc, cẩn thận suy nghĩ:
- Tần Mệnh?
- Tần Mệnh?
Sắc mặt Lãnh Chấp Bạch khẽ biến.
Tại sao hắn ta lại ở đây? Không phải nói Ngô trưởng lão đi cùng sao, không phải nói còn trên đường sao.
Đội hộ vệ Tần gia vừa mừng vừa sợ, đây là tiểu thiếu gia? Làm sao hắn lại quay lại được!
- Lãnh trưởng lão, rất kỳ quái sao? Ta nghĩ ngươi đã nhận được tin tức.
Tần Mệnh đi về phía Lãnh Chấp Bạch, Đồ Vệ một tấc cũng không rời theo sát, hình thể cao hai thước cường tráng, làm cho người ta có cảm giác áp bách cực mạnh.
- Một tiểu nô bộc như ngươi, không có tư cách nói chuyện với ta.
Lãnh Chấp Bạch nhìn thế nào cũng thấy có gì đó không đúng, Đồ Vệ an toàn trở về, người của Tần gia đều ở đây, Tần Mệnh lại xuất hiện, vậy hỗn loạn vừa rồi là xảy ra chuyện gì? Ba trăm đệ tử Thanh Vân Tông Đại trưởng lão an bài đâu?
- Có tư cách hay không, trong lòng ngươi rất rõ ràng. Đang tìm ba trăm 'sơn phỉ' kia sao? Đừng lo, ta đã giúp ngươi dọn dẹp.
- Ngươi nói gì?
- Ngươi là lớn tuổi, tai điếc, hay là đầu vào nước, nghe không hiểu lời người ta nói?
- Làm càn!
Đệ tử Thanh Vân Tông đồng loạt răn dạy, đại đa số bọn họ cũng không biết Tần Mệnh đã thay đổi, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái làm sao hắn có thể rời khỏi Thanh Vân Tông, làm sao có thể trở lại nơi này.
- Nói ngắn gọn, ta không nói nhảm với ngươi. Từ hôm nay trở đi, người Tần gia chúng ta không còn là con tin của Thanh Vân Tông nữa, thành dân Lôi Đình cổ thành ta cũng không còn là quáng nô của Đại Thanh Sơn nữa. Đây là ấn thư đặc xá do tông chủ tự tay viết.
Tần Mệnh lấy ra ấn thư đặc xá.
Đệ tử Thanh Vân Tông một hồi rối loạn, lại bị Lãnh Chấp Bạch ngăn lại, hắn ngưng mi nhìn Tần Mệnh:
- Ngô trưởng lão ở đâu?
- Không cần gấp gáp, bọn họ hẳn là còn đang đi dạo trong rừng rậm, không sai biệt lắm ngày mai sẽ đến.
- Đưa ấn thư cho ta.
Lãnh Chấp Bạch thò tay ra.
- Không cần, ta chỉ là cho ngươi một cái thông báo, những thứ khác không cần ngươi quản.
- Hừ, ta làm sao biết được ấn thư là thật hay giả!
- Muốn chơi xấu? Cái này không giống như bộ dạng mà một trưởng lão nên có.
- Tần Mệnh, mặc kệ ngươi biến thành cái gì, có thay đổi gì, đều không có tư cách ở trước mặt ta ngông cuồng. Người đâu, bắt lại cho ta!
Lãnh Chấp Bạch không có khả năng dễ dàng rút lui khỏi Đại Thanh Sơn, hắn muốn xác định ba trăm đệ tử kia thế nào rồi, càng phải đợi đến khi Ngô trưởng lão đến giao nhận, còn phải đem hơn hai mươi vạn quáng nô toàn bộ chạy vào rừng rậm Vân La.
- Ngươi dám!!
Đồ Vệ hét lớn, hơn một ngàn hộ vệ toàn bộ rút đao, đồng loạt vây quanh bọn người Lãnh Chấp Bạch.
- Ha ha, chỉ bằng các ngươi?
Lãnh Chấp Bạch nở nụ cười, các đệ tử Thanh Vân Tông cũng nở nụ cười, cho các ngươi mười lá gan, dám chạm vào một đầu ngón tay của chúng ta?
Đội hộ vệ Tần gia hai mặt nhìn nhau, chậm rãi yếu đi khí thế, bọn họ thật không dám thương tổn đệ tử Thanh Vân Tông, hậu quả quá nghiêm trọng.
Người của Tần gia cũng đều khẩn trương nhìn, không rõ Tần Mệnh muốn làm gì. Cho dù Tần gia được xá miễn, cũng không đến mức chọc giận trưởng lão, bọn họ chịu không nổi.
- Ca ca??
Tần Dĩnh sợ hãi đi tới, giữ chặt cánh tay Tần Mệnh, đừng quá xông lên, chẳng may chọc giận Lãnh Chấp Bạch, nói không chừng sẽ có loại trừng phạt nào đó giáng xuống người bọn họ. Thật vất vả mới được ân xá, đừng có lại bị phạt nữa.
- Yên tâm, có ta.
Tần Mệnh trấn an nàng, hắn đi về phía Lãnh Chấp Bạch, đứng ở ngoài mười bước:
- Lãnh trưởng lão, ngươi thật sự già rồi, hay là không thấy rõ tình huống, Đại Thanh Sơn này đã không còn là do ngươi làm chủ nữa, mà là ta, Tần Mệnh.
- Ta nhổ vào, ngươi đặc biệt lấy đâu ra kiêu ngạo tự tin như thế! Trừ phi tông chủ tự mình hạ lệnh cho ta, bằng không Đại Thanh Sơn này vẫn là Lãnh Chấp Bạch ta định đoạt, thu hồi ấn thư chó má của ngươi đi.
Lãnh Chấp Bạch thật đúng là không để Tần Mệnh vào mắt, chỉ là còn đang kỳ quái, ba trăm người kia đi đâu? Chuyện gì vừa xảy ra?