Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 184 - Sư Tỷ Tốt

- Tần Mệnh!! Đừng bốc đồng! Chúng ta có thể thương lượng lại.

Lãnh Chấp Bạch rốt cục hiểu được đã xảy ra chuyện gì, rốt cục cũng hoảng hốt.

- Thật muốn thương lượng?

- Có thể! Miễn là ngươi mở điều kiện!

Lãnh Chấp Bạch nặng nề thở ra, hỗn đản, đùa giỡn ta nghiện rồi?

- Tám năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bên trong cống phẩm có cái gì?

- Cái này thật không biết, sự kiện lần đó là đại trưởng lão tự mình vận hành.

- Thật vậy?

- Thật sự.

- Hẹn gặp lại kiếp sau. Ra tay.

- Tần Mệnh, ta đại gia ngươi !!

Trong nháy mắt, hơn một ngàn hộ vệ đội, hơn bốn trăm Ảnh Nhận, toàn bộ nhào về phía Lãnh Chấp Bạch cùng đám đệ tử Thanh Vân Tông của hắn.

Đồ Vệ đè nén phẫn nộ tám năm rốt cục vào giờ khắc này cũng bộc phát, liệt hỏa sôi trào, sát khí ngập trời, điên cuồng nghênh đón Lãnh Chấp Bạch.

Hơn một ngàn hộ vệ đều giống như xé mở gông xiềng, biến thành dã thú, trước sau bao phủ đệ tử Thanh Vân Tông.

Lãnh Chấp Bạch cùng đệ tử Thanh Vân Tông hoảng hốt hô to, hoảng sợ chạy trốn.

Nhưng vệ đội Tần gia làm sao có thể để cho bọn họ thực hiện được, một đám liều mạng chém giết, hoặc là đang phát tiết.

Bọn họ đột nhiên bộc phát ra sức chiến đấu cùng với sự điên cuồng, làm cho Ảnh Nhận đều âm thầm kinh hãi.

Hơn hai mươi vạn quáng nô đều rất mờ mịt, cho đến khi chiến đấu chính thức bộc phát, cho đến khi đám người Đồ Vệ điên cuồng phát tiết, cho đến khi cái tên Tần Mệnh cùng ấn thư đặc xá truyền khắp toàn trường, bọn họ im lặng, ngốc trệ, thật lâu thật lâu... Trên quảng trường vang lên tiếng khóc thưa thớt, cuối cùng hơn hai mươi vạn người tập thể quỳ xuống, ôm đầu khóc ròng.

Tám năm a, rốt cục cũng kết thúc, kết thúc...

Nhưng tất cả những điều này có thật hay không?

Đồ Vệ bọn họ điên cuồng chiến đấu, máu cùng lửa đan xen, sôi trào cả màn đêm. Tần Mệnh đi lên đài cao, cúi đầu thật sâu với hơn hai mươi vạn thành dân trên quảng trường:

- Người Tần gia xin lỗi các ngươi, bắt đầu từ hôm nay... Tần Mệnh ta dùng sinh mệnh bảo đảm, lịch sử tuyệt đối sẽ không lặp lại.

Dì và đám người còn có chút hoảng hốt, thật sự có cảm giác như đang nằm mơ.

Thế nhưng, nhìn Tần Mệnh đứng trên đài cao, nhìn Đồ Vệ điên cuồng, bọn họ run rẩy, ánh mắt mông lung. Dưới sự dẫn dắt của Dương bá, bọn họ cũng đi về phía đài cao, cúi đầu trước hơn hai mươi người, Tần gia chúng ta nợ các ngươi một tiếng xin lỗi.

Hô Diên Trác Trác hít sâu vào, nhẹ nhàng thở ra, một màn này khiến hắn chua xót.

Lăng Tuyết nhìn về phía chiến trường kịch liệt xa xa, chém giết trong máu và lửa. Vệ đội Tần gia điên cuồng, đệ tử Thanh Vân Tông giãy dụa, từng màn đều nhìn thấy mà giật mình, có thể từ trong tiếng gào thét cảm nhận được nội tâm run rẩy của bọn họ.

Lăng Tuyết lại nhìn về phía Tần Mệnh, ánh mắt phức tạp. Có lẽ, ngay từ đầu, hắn đã lên kế hoạch giết Lãnh Chấp Bạch, giết tất cả đệ tử Thanh Vân Tông an bài ở Đại Thanh Sơn, bằng không sẽ không đến mức mời tới hơn năm trăm sát thủ.

Tám năm qua, Thanh Vân Tông chỉ coi sự quật cường của Tần Mệnh là chuyện cười, cười nói Tần Mệnh bị đánh huyết nhục mơ hồ cũng không quỳ xuống, cười nói Tần Mệnh tính tình thối có thể sống đến bây giờ là một kỳ tích, cũng đang cười nói Tần Mệnh đem cuộc sống nô bộc sống thành công tử, nhưng... Khi phần kiên trì này, phần quật cường này, phần ẩn nhẫn này, từ thân phận nô bộc tăng lên đệ tử Kim Linh, vươn lên đến thành chủ, ý nghĩa hoàn toàn thay đổi.

Một tên nô bộc điên cuồng và một cường giả điên cuồng, hoàn toàn là hai khái niệm.

Nô bộc điên cuồng là trò đùa, còn sự điên rồ của cường giả là hủy diệt.

Tần Mệnh vẫn là Tần Mệnh kia, hắn không có thay đổi, nhưng hoàn cảnh thay đổi, thân phận thay đổi, thực lực thay đổi, hết thảy... Đều sẽ triệt để trở nên...

Tu La Tử? Lăng Tuyết lần đầu tiên tán thành danh hiệu này.

Có lẽ đó chỉ là một quyết định tùy ý của tông chủ bát tông, lại không nghĩ tới phản ánh Tần Mệnh chân thật nhất.

Thanh Vân Tông tự tay tạo ra một Tu La, lại tự tay phóng thích hắn, tương lai... Chuyện gì sẽ xảy ra.

- Nghĩ cái gì vậy?

Hô Diên Trác Trác vẫn tươi cười như trước, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, chỉ là dưới ánh lửa phản chiếu, phần tươi cười này có thêm phần thần bí.

- Tương lai.

Lăng Tuyết khẽ nói.

Kim Lân há lại vừa gặp phong vân liền hóa rồng, trà hội bát tông chính là trận phong vân kia. Phong vân khởi, thiên long biến, hết thảy... Tất cả đều đã khác...

- Có thể chúng ta đều đánh giá thấp Tần Mệnh.

Hô Diên Trác Trác nhìn Tần Mệnh cúi đầu thật sâu, nhìn quảng trường vui vẻ khóc lóc. Hắn thật không nghĩ tới Tần Mệnh lại hạ lệnh chém chết bọn người Lãnh Chấp Bạch, một quyết định đơn giản, phản ánh ra tính tình Tần Mệnh, cũng đại biểu cho quá nhiều ý nghĩa.

Đây có phải là sự bóp méo không? Không, không hề! Đây là can đảm và cứng rắn.

Ha, ta thích nó, ta đặc biệt thích nó.

Sau khi trời sáng, Đại Thanh sơn nóng bỏng ngất trời, náo nhiệt lại vui mừng.

Hơn hai mươi vạn thành dân cuối cùng đã hiểu rằng tất cả điều này đều không phải là một giấc mơ, họ trở về tự do, họ sẽ trở về nhà.

Thanh Vân Tông miễn xá cho tất cả tội lỗi của bọn họ.

Cuộc sống của họ không còn tối tăm nữa, họ có thể bắt đầu sống lại.

Vui mừng!! Cảm động!! May mắn!!

Họ nghe được những nỗ lực của Tần Mệnh, biết được thành tựu của hắn.

Bọn họ vừa kiêu ngạo vừa cao hứng, bởi vì Tần Mệnh càng mạnh, 'tự do' của bọn họ càng ổn định.

Bình Luận (0)
Comment