Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 188 - Kiềm Chế (2)

Lăng Tuyết rất bất đắc dĩ không nói nên lời, càng giải thích càng loạn, cuối cùng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cũng không thể ném mặt đi? Nàng có lạnh lùng đến đâu cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của trưởng bối.

Lúc này vừa thấy Tần Mệnh trở về, Lăng Tuyết lần đầu tiên cảm giác được hắn thuận mắt như vậy, vội vàng nghênh đón, khẽ mắng:

- Ngươi sao giờ mới trở về!

Dì nhìn bộ dáng sốt ruột của Lăng Tuyết, rất vui mừng gật đầu:

- Ngươi nhìn kìa, nhìn xem, làm nũng với Mệnh nhi nhà chúng ta. Cô nương rất lạnh rất kiêu ngạo một khi yêu đương vô cùng khác, Mệnh nhi nhà chúng ta có phúc a.

Tần Dĩnh nói thầm:

- Dì, có thể ngài đã nhầm lẫn rồi.

- Ngươi còn nhỏ, không hiểu những thứ này, dì đã trải qua, hiểu.

Tần Mệnh bị Lăng Tuyết kéo đến phòng đá bên cạnh, rầm rầm đóng cửa lại.

Dì mỉm cười, ý nghĩ sâu sắc.

- Mệnh nhi nhà chúng ta đã trưởng thành.

Tần Dĩnh thè lưỡi nhỏ, cười trộm.

Lăng Tuyết mặt lạnh.

- Đợi lát nữa sẽ giải thích rõ ràng với dì ngươi.

- Giải thích cái gì?

Tần Mệnh kỳ quái, dì chọc nàng tức giận? Thoạt nhìn trò chuyện rất vui vẻ.

- Giải thích mối quan hệ của ngươi với ta!

- Dì xem ngươi...

Tần Mệnh giật mình.

Lăng Tuyết cho hắn một cái liếc mắt:

- Chuyện đã giải quyết xong, ta muốn trở về tông.

- Ta đang muốn mời ngươi giúp một việc.

Lăng Tuyết không nói gì:

- Ngươi thật không khách khí a.

Tần Mệnh cố gắng cười:

- Người nguyện ý giúp ta không nhiều lắm, ta chỉ có thể phiền đến ngươi.

- Nói đi.

- Những gì đã xảy ra trong những ngày này, ngươi cũng đã nhìn thấy. Đại trưởng lão không để ý mệnh lệnh của tông chủ, không chỉ muốn xử tử ta, còn muốn xử tử toàn bộ Tần gia chúng ta, loại tâm địa ác độc này còn có tư cách làm Đại trưởng lão Thanh Vân Tông?

- Vậy thì sao, ngươi còn muốn bãi miễn hắn?

- Ta là hy vọng ngươi đem chuyện uyển chuyển nhắc tới cùng trưởng lão Dược Sơn, nếu như có thể, giúp ta kiềm chế đại trưởng lão, cho dù chỉ có mấy tháng.

Tần Mệnh giết chết toàn bộ đám người Lãnh Chấp Bạch này, đại trưởng lão tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ. Hắn hiện tại không có năng lực cứng đối cứng, chỉ có thể từ bên cạnh kiềm chế.

Thanh Vân tông cũng không phải một mình đại trưởng lão làm chủ, ngoại trừ hắn, còn có tông chủ cùng trưởng lão Dược Sơn hai vị cự đầu.

Nếu như bất kỳ một người nào trong bọn họ nguyện ý, hẳn là có thể tạo ra chút phiền toái cho Đại trưởng lão, kiềm chế một thời gian.

- Đại trưởng lão quả thật làm rất quá đáng, nếu như nói cho sư phụ ta biết, lão nhân gia hắn hẳn là sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Hành vi này của Đại trưởng lão thật sự rất đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là lại có hơn ba trăm đệ tử cam nguyện giúp Đại trưởng lão làm loại chuyện này.

Chẳng lẽ bọn họ đều bị đại trưởng lão khống chế?

Còn có Ngô trưởng lão, hắn biết rõ tông chủ tự mình miễn xá cho Tần Mệnh, lại hết lần này tới lần khác muốn thay đại trưởng lão xử tử Tần Mệnh, đây đã không còn là quan hệ ‘thân thiện’, mà là... Trung thành!

Những trưởng lão còn lại khác ‘thân thiện’ với đại trưởng lão giống như Ngô trưởng lão, trên thực tế lại là tình huống gì, cũng là trung thành sao?

Quyền nói chuyện của đại trưởng lão càng nặng, uy tín lực của tông chủ sẽ càng yếu, đối với một tông môn truyền thừa mấy trăm năm mà nói cũng không phải chuyện tốt.

Nếu để cho sư phụ biết, khẳng định sẽ không trầm mặc nữa.

- Thật tốt quá! Ngươi giúp ta điều này, ta nợ ngươi ân tình này.

Tần Mệnh kích động, càng nhìn Lăng Tuyết càng thuận mắt.

- Cảm động sao?

- Đương nhiên.

- Miễn đi, ta không cần ngươi niệm tình, ta muốn chân chính hồi báo.

- Ngươi muốn gì?

- Bí mật.

- Bí mật gì?

- Trả lời một vài câu hỏi của ta, ngươi trả lời, ta sẽ mời sư phụ ra mặt, kéo dài cho ngươi ít nhất ba tháng.

Tần Mệnh nhìn ánh mắt Lăng Tuyết, hiểu được.

- Ngươi muốn hỏi chuyện tàn hồn?

- Ngươi trả lời, ta giúp ngươi. Ngươi từ chối trả lời, vậy ta từ chối giúp đỡ.

Chuyện tàn hồn đã kéo dài quá lâu, Lăng Tuyết nhất định phải cho sư phụ một lời giải thích, chuyện này liên quan đến Dược Sơn, càng liên quan đến Thanh Vân Tông.

Nàng sẵn sàng giúp Tần Mệnh, nhưng nàng có trách nhiệm của mình.

Tần Mệnh chần chờ một lát, cũng có nghi vấn:

- Tàn hồn đối với các ngươi mà nói rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu như là uy hiếp, vì sao không diệt trừ, nếu như không phải là uy hiếp, vì sao lại phong ấn hắn ở Dược Sơn.

- Đây là bí mật của Dược Sơn, ta chỉ có thể nói cho ngươi, chúng ta là bất đắc dĩ.

Tần Mệnh lại suy nghĩ một lát, gật đầu:

- Ngươi hỏi đi.

- Tàn hồn ở trong thân thể ngươi?

Lăng Tuyết nghiêm túc nhìn hắn.

- Ở đây!

Tần Mệnh chính thức thừa nhận.

- Ngươi đã giao dịch với hắn ta?

- Trước mắt không có.

- Hắn ta đã nói gì với ngươi?

- Hắn thuộc về Đông Hoàng Chiến Tộc, muốn mau chóng trở về.

- Ngươi đồng ý giúp đỡ?

- Còn chưa quyết định.

- Hắn rất yếu?

- Hẳn là vậy.

- Tại sao hắn lại chọn ngươi?

- Cái này không rõ ràng lắm.

Lăng Tuyết trong lòng hiểu rõ:

- Hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng.

- Nói đi.

- Nếu lần này sư phụ ta không giúp ngươi kiềm chế đại trưởng lão, ngươi có bao nhiêu nắm chắc bảo vệ Lôi Đình cổ thành?

- Nắm chắc không lớn.

- Là không lớn, hay là căn bản không có.

Lăng Tuyết muốn nhắc nhở Tần Mệnh, nếu việc chúng ta giúp ngươi, chính là cứu ngươi Lôi Đình cổ thành, tương lai ngươi cùng tàn hồn giao dịch, thời khắc nào cũng phải nghĩ đến phương diện này.

Bình Luận (0)
Comment