- Có một số việc có thể qua đi, có những chuyện không qua được. Bất kể ai tạo ra thảm kịch tám năm này, ta sẽ theo dõi đến cùng.
Nam Cung Thiền bước đến, ôn nhu tiếp cận Tần Mệnh, khoác cho hắn một cái áo choàng lớn:
- Chuyện tám năm trước, ngươi còn nhớ bao nhiêu? Phụ thân ta đã điều tra trong những năm qua, nhưng không tìm thấy manh mối hữu ích. Nếu ngươi nhớ bất cứ điều gì, nói chuyện với phụ thân ta, người có thể giúp đỡ.
Tần Mệnh lắc đầu:
- Chính là linh bảo bị mất kia, tạo thành tai họa cho Tần gia ta.
Bàn tay ngọc của Nam Cung Thiền khẽ vuốt ve hai má Tần Mệnh, thương tiếc nói nhỏ:
- Có biết là linh bảo gì không?
Tần Mệnh giơ tay lên muốn đẩy tay nàng ra, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía ánh mắt Nam Cung Thiền.
Giờ khắc này, đáy mắt trong suốt của Nam Cung Thiền nổi lên gợn sóng, một chút tinh mang lóe lên, xuyên thấu đáy mắt Tần Mệnh.
Tần Mệnh thoáng hoảng hốt, bàn tay giơ lên chậm rãi hạ xuống, hoảng hốt nhìn nàng.
- Có biết là linh bảo gì không?
Nam Cung Thiền lại hỏi, đáy mắt nổi gợn sóng, thẳng tắp nhìn chăm chú vào ánh mắt Tần Mệnh.
- Không biết.
- Ngươi biết gì?
- Mấy ngày trước khi sự việc xảy ra, Đại trưởng lão Thanh Vân tông đến tìm phụ thân, lén nói chuyện một số chuyện. Sau đó phụ thân mang theo thân vệ rời đi, mang về một kiện linh bảo, đem nó giấu ở trong cống phẩm, cùng mẫu thân áp giải đến Thanh Vân tông.
- Món linh bảo kia từ đâu tới?
- Không biết.
- ngươi ở Thanh Vân tông mấy năm nay, đại trưởng lão có cùng ngươi nhắc tới cái gì không?
- Không có.
Tần Mệnh chậm rãi lắc đầu.
Sắc mặt Nam Cung Thiền hơi lạnh, nào còn có nửa điểm ôn nhu thanh tú, sóng mắt nàng đầy gợn sóng, nhìn thẳng vào mắt Tần Mệnh, lại hỏi một câu:
- Ngươi chiếm được cơ duyên gì, có phải có liên quan cùng bí bảo năm đó hay không.
- Ta nhận sư phụ.
- Là ai?
- Đi rồi.
Đáy mắt Nam Cung Thiền dần dần tiêu tán, khôi phục trong suốt. Nàng dịu dàng chạm vào Tần Mệnh, đánh thức hắn, kỳ quái nói:
- Ngươi sao lại thất thần, nghĩ cái gì?
- Ừ?
Tần Mệnh xoa xoa trán, nhắm mắt lại:
- Không có gì.
- Xem ra ngươi thật sự mệt mỏi, lát nữa ta lại tới tìm ngươi.
- A, được.
Tần Mệnh ngồi trên tảng đá, lẳng lặng ngẩn người.
Lúc Nam Cung Thiền đi đến chỗ rẽ quay đầu lại nhìn, ánh mắt hơi lạnh, rời khỏi sân.
Tần Mệnh ngẩn người trong chốc lát, ánh mắt sáng ngời hiện lên lạnh lùng, thấp giọng một tiếng:
- Tiện nhân! Ta biết ngay các ngươi không có lòng tốt!
Sâu trong khí hải, tàn hồn nhắc nhở:
- Là loại võ pháp nhiếp hồn, cẩn thận!
- Cảm ơn ngươi!
Tần Mệnh vừa rồi thiếu chút nữa đã nói, may mà có tàn hồn ở khí hải đánh thức hắn.
Trước khi trời tối, hơn hai mươi vạn người toàn bộ dời vào Lôi Đình cổ thành, trở về ngôi nhà xa cách nhiều năm.
Đêm nay, cổ thành đốt cháy ngọn đuốc ở khắp mọi nơi, những ngôi sao chiếu sáng đống đổ nát của ngôi nhà.
Mặc dù tất cả mọi thứ đã biến mất, nhưng họ vẫn còn sống, họ có hy vọng.
Dì Lý Linh Đại bọn họ trở lại phủ thành chủ, ở vào viện tạm thời sửa sang lại. Đối với thành phủ rách nát, bọn họ có muôn vàn cảm khái, trong nụ cười mang theo nước mắt.
Nam Cung gia tộc nhiệt tình thu xếp, làm bạn.
Lý Linh Đại, Dương bá, đều rất cảm động, lôi kéo tay bọn họ lặp đi lặp lại nói lời cảm ơn. Họ đã phải chịu đựng trong những năm qua, đã không cảm thấy sự ấm áp và giúp đỡ của người khác trong một thời gian dài.
- Thiếu gia, ngươi tìm ta?
Đồ Vệ đi tới phòng Tần Mệnh.
- Đã dàn xếp xong rồi?
- Gần như rồi. Người của Kim Diễm thành đã giúp rất nhiều.
- Tâm tình của dì và mọi người cũng coi như không tồi.
- Dù sao cũng không quá bình tĩnh, bọn họ đối với thành cổ, đối với Tần gia, tình cảm quá sâu đậm.
Tần Mệnh đứng bên cửa sổ, nhìn bóng dáng bận rộn bên ngoài:
- Có thể ta đã tìm được hung thủ.
- Hung thủ gì?
- Hung thủ tám năm trước.
- Là ai?!
Đáy mắt Đồ Vệ chợt hiện ra hung quang, không tự chủ được đi về phía trước hai bước.
- Nam Cung gia tộc.
- Thiếu gia phát hiện cái gì? Chúng ta không thể bởi vì sự nhiệt tình quá mức của họ mà nghi ngờ họ là hung thủ.
- Nghe ta là được rồi. Ngươi tiếp tục làm việc của ngươi, đừng lên tiếng, sắp xếp nhiệm vụ cho Khương Bân và Diệp Tiêu Tiêu, bảo vệ tốt Dương bá cùng dì, nhưng không cần phải làm quá rõ ràng.
Mấy vấn đề Nam Cung Thiền dùng Nhiếp Hồn thuật thúc giục đến bây giờ vẫn còn trong đầu Tần Mệnh hồi tưởng lại.
Tại sao họ lại quan tâm chuyện này? Vì sao lại liên lục nhắc tới Linh Bảo?
Khả năng lớn nhất, bọn họ chính là hung thủ năm đó.
Tần Mệnh lúc trước còn đang cảm thấy kỳ quái, vì sao hung thủ lấy được linh bảo liền mất tích, Thanh Vân tông điều tra lâu như vậy cũng không tra được, hiện tại nghĩ thông suốt, rất có thể là đám ngu xuẩn của Nam Cung gia tộc chiếm được Linh Bảo nhưng không dám dùng, hoặc là không biết nên dùng như thế nào.
Bọn họ sở dĩ tới hỏi, là muốn tra được chi tiết cụ thể hơn về chuyện năm đó, hiểu rõ bí mật của Linh Bảo.
Tần gia sống sót không nhiều lắm, có khả năng người biết bí mật năm đó càng không nhiều lắm, ngoại trừ Tần Mệnh hắn, chính là Dương bá cùng dì.
Nam Cung gia tộc! Kim Diễm cổ thành! Có thật là các ngươi không?
Ánh mắt Tần Mệnh chợt lạnh lại, sát ý nảy sinh ở đáy lòng.
- Thiếu gia, chúng ta cần làm cái gì?
Đồ Vệ hạ thấp âm thanh.
- Không cần phải làm gì cả, giả vờ hợp tác với họ. Nhưng nhớ kỹ một điểm, Nam Cung Thiền biết Nhiếp Hồn thuật, không nên ở một mình với nàng, không nên nhìn thẳng mắt nàng.
Tần Mệnh phải chờ bọn họ hành động, làm một cái xác định cuối cùng.