Chương 29: Hoa máu (1)
Một đường đi về phía trước, tìm chừng hai ngày hai đêm, cũng không phát hiện tung tích của bọn người Triệu Mẫn, ngược lại còn đụng phải mấy tiểu đội hái thuốc.
Để tránh phiền toái, Tần Mệnh đều tránh xa.
Hành động lấy thuốc chỉ kéo dài khoảng nửa tháng, thời gian có hạn và phải được giải quyết càng sớm càng tốt. Nếu Triệu Mẫn lại tập hợp các tổ hái thuốc khác, liên thủ đến vây bắt, cơ hội sống sót của hắn sẽ càng nhỏ hơn.
Giữa trưa ngày thứ ba, Tần Mệnh may mắn đào được một cây nhân sâm hoang dã, to như củ cải, đặt dưới ánh mặt trời nhìn, vậy mà còn có thể nhìn thấy hoa văn rõ ràng bên trong. Hẳn là một khỏa Linh Túy, cho dù không đến được trung phẩm, nhưng cũng là rất trân quý trong hạ phẩm.
Sa sa sa...
Trong rừng rậm ẩm ướt phía trước bỗng nhiên truyền đến thanh âm kỳ quái, Tần Mệnh thu hồi nhân sâm hoang dã, ngưng mắt xem xét, hít vào từng ngụm khí lạnh.
Không ngờ là một bầy Hồng Nhãn Độc Chu!
Mỗi con Độc Chu to bằng con bê, thoạt nhìn vô cùng kinh người, toàn thân chúng nó tối đen như mực, phát ra hàn quang, hai con mắt đều là màu đỏ như máu, trong rừng rậm tối tăm vô cùng bắt mắt. Tám chân của chúng đều giống như trường mâu thẳng tắp, tráng kiện hữu lực.
Một hai con Hồng Nhãn Độc Chu không đáng sợ, đáng sợ là một đám, ít nhất có ba mươi năm mươi con, đang kiếm ăn trong rừng.
Đây dường như là lãnh thổ của bọn chúng.
Tần Mệnh tận lực không để cho mình phát ra âm thanh, lặng lẽ lui về phía sau.
May mà Hồng Nhãn Độc Chu không phát hiện ra hắn, lười biếng tản bộ.
- Rốt cuộc Triệu Mẫn trốn ở đâu? Chẳng lẽ là đi tìm tổ hái thuốc khác?
Tần Mệnh cẩn thận đi trong rừng rậm, đi đi ngừng ngừng, ngưng thần cảm giác tình huống xung quanh.
Đột nhiên, hắn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, từ nơi nào đó phía trước bay qua.
- Sao lại là hắn?
Tần Mệnh trốn vào trong tán cây, ngưng mi nhìn chằm chằm phía trước.
Dưới một gốc cây cổ thụ già nua, có một nam tử đang ngồi, cả người đầy máu, ngẩng đầu tựa vào thân cây, vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt trống rỗng trừng mắt nhìn về phía trước.
Là nam đệ tử cường tráng trong tổ hái thuốc của Kiều Sâm.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Tần Mệnh hiện tại kiểm tra gần đó, xác định không có nguy hiểm, mới thật cẩn thận từng li từng tí xông ra.
Đúng vậy, chính là nam đệ tử kia, chết không bao lâu, trên người còn đang chảy máu.
Xung quanh có dấu vết đánh nhau rõ ràng, nhưng phạm vi không lớn, xem ra chiến đấu rất nhanh đã kết thúc.
- Tại sao hắn lại chết ở chỗ này, là Kiều Sâm giết hắn hay là...
Tần Mệnh bỗng nhiên chú ý tới phía trước còn có chút vết máu, kéo dài vào sâu trong rừng rậm, hắn nắm chặt Đại Diễn Cổ Kiếm cẩn thận đi tới, máu tươi đứt quãng, vẫn đi về phía trước, khi đi ngang qua dòng suối, phát hiện rất nhiều dấu chân lộn xộn.
Lúc này, Tần Mệnh nghe được tiếng thét chói tai, còn có tiếng cười ác độc suồng sả.
Tần Mệnh nhíu mày, đi dọc theo vết máu.
Phía trước có một sơn cốc thanh u, bên trong sinh trưởng rất nhiều hoa dại, hương thơm rực rỡ, cũng có mấy gốc cây nhỏ xinh đẹp, hoàn cảnh vô cùng xinh đẹp, nhưng chuyện xảy ra bên trong thật sự là ác liệt.
Một đám dong binh bắt được Triệu Mẫn và Kiều Sâm.
Kiều Sâm ngã xuống vũng máu, bị một nam tử hùng tráng dùng chân giẫm lên người, đang hài lòng đùa nghịch thanh kiếm bằng đồng:
- Kiếm tốt! Ha ha, thanh kiếm tốt! Không hổ là đệ tử Thanh Vân Tông, mang theo bảo bối bên người, thanh bảo kiếm này ít nhất đáng giá vạn lượng hoàng kim!
- Có thể cho ngươi Thanh đồng kiếm, thả ta ra! Thả chúng ta ra!
Kiều Sâm toàn thân bị thương, nằm sấp ở đó đau đớn giãy dụa.
- Ôi, thay đổi khẩu khí? Vừa rồi miệng không phải rất cứng sao, nhanh như vậy đã liền mềm?
Nam tử hùng tráng một cước đá văng Kiều Sâm.
Kiều Sâm thống khổ cuộn mình:
- Ta là đệ tử thượng đẳng của Dược Sơn Thanh Vân Tông, tương lai còn có thể thăng lên đệ tử thân truyền, nếu các ngươi giết ta, Thanh Vân Tông khẳng định truy tung đến cùng. Thả ta ra, ta coi như không có chuyện gì xảy ra, Thanh Đồng Kiếm có thể cho các ngươi.
- Chân trước thả ngươi, chân sau liền tìm người trả thù, loại người này lão tử đã thấy nhiều. Đừng ngu ngốc nữa, nếu chúng ta dám ra tay, sẽ không có ý định thả ngươi đi.
Nam tử hùng tráng vừa đi, vừa xé áo ra, lộ ra tràn đầy vết thương lại cường tráng trên cơ thể, cười ha hả đi về phía bụi hoa phía trước.
- Đừng... Không được tới đây...
Triệu Mẫn bị thương nghiêm trọng, đang suy yếu nằm ở đó.
Còn có bảy dong binh đang vây quanh Triệu Mẫn chảy nước miếng, ánh mắt nóng bỏng qua lại ở trên người nàng.
- Cô nương này thật trắng thật non, bấm một cái đã tràn nước, ta sắp nhịn không được rồi. Đệ tử Thanh Vân Tông nuôi ra chính là không giống nhau, da mịn thịt mềm, nhìn thấy đã khiến cả người ta khô nóng, ha ha.
- Loại nữ nhân quốc sắc thiên hương này, đặt ở trong hoa lâu khẳng định là đứng đầu bảng, xuân tiêu một khắc ít nhất phải trăm lượng hoàng kim. Hôm nay thật may mắn, coi như là chết, cũng đáng giá.
- Lão đại, ngươi ngược lại nhanh lên, ngươi uống xong muỗng canh đầu, huynh đệ chúng ta lần lượt nếm thử.
Bọn họ sắp nhịn không được, hận không thể nhào tới hưởng dụng mỹ mỹ ngay lập tức, trước kia thật chưa từng thấy qua nữ tử nào xinh đẹp như vậy, dung mạo quyến rũ tuyệt lệ, đôi chân thon dài tròn trịa, cái eo thon trắng mịn, mỗi một chỗ đều hoàn mỹ như vậy.
Bọn hắn giống như những con sói đói nhìn vào miếng thịt mỡ mà nuốt nước bọt.