Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 37 - Gào Thét (1)

Trong Thanh Vân Tông chưa bao giờ có ai dám đánh chủ ý đến Dược Sơn, nơi này là bảo địa, càng là cấm địa, ai dám xông vào nhất định sẽ nghiêm trị, cho nên bên trong Dược Sơn ngoại trừ một ít đệ tử tuần sơn thông thường, không có thủ vệ nghiêm mật cỡ nào, điều này vừa vặn thuận tiện cho Tần Mệnh.

Hắn dùng vải đen quấn lấy nửa mặt, quay lưng vào Dược Sơn, lặn lội trong rừng già rậm rạp, đi tới nơi phát hiện Xà Tâm Quả ngày hôm đó. Hắn buộc dây thừng vào gốc cây, buộc một đầu vào thắt lưng, phán đoán khoảng cách tốt tung người nhảy xuống, trực tiếp rơi xuống chỗ Xà Tâm Quả.

Không đợi đám xà mãng còn sót lại có phản ứng, hắn một phen hái được Xà Tâm Quả, nhổ tận gốc ra, theo dây thừng chạy trốn.

Nhưng...

Trong đan điền khí hải, Tu La đao lại lần nữa xuất hiện rung động, tràn ngập sương mù đen như mực, lần này tựa hồ chấn động càng rõ ràng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ gần đó còn có uy hiếp?

Tần Mệnh không dám vọng động, hắn nấp trong tán cây, ngưng mi quan sát.

Yên tĩnh trong chốc lát, cũng không phát hiện có nguy hiểm gì, thậm chí ngay cả bóng người cũng không có.

- Quái lạ, chẳng lẽ Tu La đao đang cảnh giác viên Xà Tâm Quả này? Không đúng, một khỏa linh quả trung phẩm không đến mức để Tu La đao phản ứng, trong rừng rậm gặp phải rêu thông ngàn năm cũng không thấy như vậy. Thời điểm gặp phải Linh Yêu cường hãn, Tu La đao cũng rất yên tĩnh. Rốt cuộc nó đang cảnh giác cái gì?

Chờ đã!

Tu La đao nhắc nhở không phải Xà Tâm Quả, cũng không phải tiểu Kim Xà, nó là đang nhắc nhở ngọn núi này?

- Chẳng lẽ trong Dược Sơn có cái gì hấp dẫn nó?

Tần Mệnh chần chờ một lát, lặng lẽ lui về rừng rậm tối tăm, dọc theo sườn dốc đi lên núi Dược Sơn.

Một đường đi lên, Dược Sơn rất yên tĩnh, đệ tử tuần tra thật không nhiều lắm, tính cảnh giác cũng không cao.

Tần Mệnh rất dễ dàng tránh được ba vị đệ tử tuần tra, đi tới sườn núi cao mấy trăm thước. Nơi này là khu vực trọng yếu của Dược Sơn, sương trắng tràn ngập, mùi thuốc nồng đậm, phân bố rất nhiều dược viên.

- Hắc đao hình như yên tĩnh. Nó chỉ dẫn ta trộm linh thảo sao?

Tần Mệnh không nói gì đứng ở bên ngoài một mảnh tường rào dược viên, ánh trăng sáng ngời chiếu sáng sương trắng, trước mắt là một mảnh trắng xóa, mơ hồ có thể nhìn thấy bố cục bên trong. Dược viên cũng không phải rất lớn, chỉnh lý rất tinh xảo, chia làm phương cách lớn nhỏ, trồng linh thảo không giống nhau, lưu quang mênh mông, màu sắc sặc sỡ, các loại linh thảo ít nhất có hơn trăm gốc, mỗi một gốc đều tỉ mỉ bồi dưỡng.

Trong dược viên có một ngôi nhà bằng đá, bên trong có những người bảo vệ Dược Viên.

Một tòa Dược Viên chỉ có một vị đệ tử thủ hộ, địa vị thân phận khẳng định cũng không đơn giản.

Tần Mệnh không mạo hiểm tiến vào bên trong, những loại thảo mộc này mỗi một gốc đều sẽ có ghi chép, hái đi hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhà đá trong Dược Viên cũng rất yên tĩnh, đệ tử bên trong tựa hồ căn bản không nghĩ tới sẽ có người ngoài tới nơi này, 'thưởng thức' dược viên của bọn hắn.

Tần Mệnh đi dạo ở Dược Sơn, cũng không biết lại đi lên bao xa, cũng không biết đi tới nơi nào, bởi vì hắc đao không có động tĩnh, không chỉ dẫn hắn nữa. Đang định chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên phát hiện ra một chỗ kỳ quái.

- Đó là cái gì?

Tần Mệnh đứng trước dược viên cổ quái, trong dược viên này không có linh thảo, cũng không có nhà đá, không có phòng trống, tường viện là dùng đá đen như mực chất thành, thoạt nhìn rất đặc biệt. Chính giữa sân có một tảng đá cao mười thước, còn bị vô số xiềng xích màu vàng tráng kiện quấn lấy, đầu kia của xiềng xích cố định trên tường đá của sân.

Trong màn sương tràn ngập dược sơn giống như tiên cảnh, một màn này nhìn thế nào cũng thấy quái.

Hơn ba mươi sợi xích vàng lấp lánh, xua tan bóng tối và sương mù.

Đường viền đá rất bất thường, giống như một cái cây lớn xiêu vẹo, hoặc giống như một người ngửa mặt lên trời gào thét.

- Đây là cái gì?

Tần Mệnh khẽ nhíu mày, đầu ngón tay khẽ chạm vào xiềng xích màu vàng.

Ông ông!! Hắc đao trong đan điền lần thứ hai chấn động, khơi dậy sương mù dày đặc, tràn ngập ở đan điền khí hải.

Đột nhiên, tảng đá di chuyển, thực sự di chuyển, tư thế rất kỳ lạ, giống như đang đấu tranh.

Sâu trong lòng đất, trong bóng tối tĩnh mịch, một đôi mắt đột nhiên mở ra, giống như vong linh đang ngủ say bị bừng tỉnh.

Ông ông, tảng đá giãy dụa càng ngày càng rõ ràng, giống như muốn thoát khỏi xiềng xích trói buộc.

- Rầm rầm!

Xích vàng nở rộ kim quang, toàn bộ căng thẳng, gắt gao quấn lấy tảng đá, bốn bức tường đá đều rõ ràng lắc lư, trào ra một cỗ năng lượng mãnh liệt, theo xiềng xích vọt vào tảng đá.

Tảng đá chậm rãi khôi phục yên tĩnh, không có động tĩnh trong sương mù.

Tần Mệnh càng nhìn càng cảm thấy kỳ quái, lại muốn đưa tay chạm vào sợi xích vàng. Nhưng vào lúc này, có mấy vị đệ tử tuần sơn nghe được thanh âm bước nhanh tới, hắn không thể không rời đi.

Sau khi Tần Mệnh rời khỏi Dược Sơn, Tu La Đao lại an tĩnh, nhưng tảng đá khổng lồ kia làm cho Tần Mệnh cảm thấy rất bất an, đoán không ra nó có quan hệ gì với Tu La đao. Là Tu La đao đang cảnh giác nó, hay là nó hấp dẫn Tu La đao?

- Về sau vẫn là tận lực ít đi qua, miễn cho bại lộ bí mật Tu La Đao.

Tần Mệnh trở lại nhà kho, lấy Xà Tâm Quả ra, mỉm cười lật xem. Nó so với xà tâm quả trước kia nhìn thấy lớn hơn rất nhiều, đỏ tươi ướt át, tràn ngập hương thơm, đặt ở trước ánh nến, mơ hồ có thể nhìn thấy chát lỏng đang chảy xuôi tuần hoàn ở bên trong.

Xà Tâm Quả bình thường thuộc về trung phẩm linh cấp, dược hiệu của viên này ít nhất gấp đôi.

Vừa vặn dùng để củng cố cảnh giới ngũ trọng thiên!

Tần Mệnh cảm thấy mỹ mãn, ngồi xếp bằng trong nhà kho bắt đầu luyện hóa. Dược dịch nồng đậm thấm vào toàn thân, sảng khoái mỗi tế bào, linh quả trung phẩm không chỉ có linh lực dồi dào, còn có các loại tác dụng thần kỳ.

Bóng đêm yên tĩnh, đại đa số đệ tử đều đã ngủ say, số ít đệ tử ở sơn lâm hoặc diễn võ trường phấn khởi tu luyện.

Bình Luận (0)
Comment