Tu La Tình Nhân

Chương 15

"Trịnh tổng, tôi đã làm theo những gì ngài dặn, sắp xếp cho Cơ Cơ vào việc lao chùi tolet rồi."- Trưởng phòng nhân sự hướng về phía Trịnh Vỹ Thần nói.

"Giờ cô ấy đâu? "- Trịnh Vỹ Thần nghịch ngợm cây bút trong tay, miệng nở nụ cười đắc ý.

"Đã đi rồi thưa Trịnh tổng."

"Đi rồi sao?"- Trịnh Vỹ Thần ỉu xìu giọng, được một lúc thì hai mắt sáng lên: "Anh đem số điện thoại trong hồ sơ của cô ấy lên đây cho tôi."

Phụng Cơ, Trúc Diễm và Evan đi bộ bên lề đường được một lúc thì hai người kia bắt đầu thay nhau ăn vạ, vặn hỏi cô đủ chuyện rồi muốn vào một quán đồ ven đường ngồi nghỉ. Dù sao cũng không biết đi đâu, cô theo ý bọn họ.

Vừa nói chuyện vài câu, Evan đã cười như lụm được vàng, cậu không kiềm chế được mà thốt lên: "Phụng tỷ phải lau tolet hả? Ôi chết mất, cười chết mất."

Phụng Cơ ném cho Evan một ánh mắt cảnh cáo làm cậu im phắc ngay nhưng bã vai vẫn còn run lên vì cố nén cơn buồn cười.

Trúc Diễm thấy vậy thì hả hê một lúc sau đó hỏi: "Cơ Cơ, hai người có quan hệ gì vậy? Cứ nghe cậu ta gọi cậu là Phụng tỷ mãi."

Phụng Cơ nhìn qua Evan tỏ ý cảnh cáo rồi lại thờ ơ đáp: "Bạn bè thôi."

"Thân lắm sao?"- Trúc Diễm hỏi tiếp.

Một đĩa đồ trộn được bà chủ đem ra, Phụng Cơ nhìn nó rồi chau mày, lơ đãng đáp: "Ừ, đây là thứ gì vậy?"

Rau thơm, hành tay, trứng cút, tôm khô tất cả kết hợp thật chẳng biết là thứ gì.

Evan bên cạnh nói: "Em biết, cái này gọi là bánh tráng trộn."

Phụng Cơ lơ đãng cầm đũa lên nhưng lại không gắp ngay, thứ này ăn vào không chết chứ? Lúc cô đang đấu tranh tư tưởng thì nhanh nhạy bắt được ánh mắt ngạc nhiên của Trúc Diễm và Evan ngồi đối diện, Phụng Cơ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn chiếc xe BMW màu đen đang đậu bên lề, từ trên xe Trịnh Vỹ Thần bước xuống, cả người anh vẫn tây trang chỉnh tề nhưng phong thái lại vô cùng đối lập với vẻ nghiêm túc của bề ngoài. Anh bước tới sau lưng cô, thoải mái hỏi: "Ăn vặt à, tôi cũng ăn."

"Trịnh tổng cao quý như anh mà ăn cái này thì ngày mai tôi nhất định bận rộn trong tolet rồi."- Phụng Cơ thờ ơ nói, cô thong thả gắp một cái trứng cút định đưa lên miệng thì bị một bàn tay lớn túm lấy. Trịnh Vỹ Thần đã ngời xuống cạnh cô lúc nào không hay, anh kéo tay cô đưa về phía miệng mình, tự nhiên nuốt lấy trứng cút trên đĩa rồi tấm tắc khen:

"Không tệ."

Evan và Trúc Diễm mở to mắt nhìn một màn này, cậu thật cảm khái sự gan dạ của Trịnh Vỹ Thần cũng thật ngưỡng mộ tinh thần vì nhiệm vụ mà kiên nhẫn của Phụmg tỷ.

Phụng Cơ hơi ngẩn người một lúc rồi rút tay về, cô thầm mắng: Hừ, anh làm như anh thiếu trứng lắm vậy.

Trịnh Vỹ Thần quay sang hai người kia, hào phóng nói: "Mọi người ăn gì thì thoải mái, tôi bao hết."

"Được lắm."

"Không cần đâu."

Evan và Trúc Diễm cùng nhau nói, Trúc Diễm loay hoay đứng dậy: "Trịnh tổng, tôi là nhân viên mới, không dám la cà lâu, à bây giờ tôi về nhà chuẩn bị cho buổi làm ngày mai."

Trịnh Vỹ Thần gật đầu hài lòng, Evan vẫn vô tư nói: "Vậy tôi ăn..."

Trúc Diễm kéo Evan đứng lên, cười nói: "Anh cũng không cần ăn đâu, đi thôi."- Nói rồi cô lôi áo Evan đi.

Đi được một lúc cậu uất ức quay qua trách móc: "Cái mụ kia, cô không ăn thì đừng giật cơm người khác, thật mất đạo đức quá đi."

Trúc Diễm trừng mắt: "Cái đầu heo nhà anh thì hiểu cái gì, cái này gọi là quy tắc ứng xử thông dụng đó."

Evan không đủ sức tranh cãi với cô, cậu bước đi về phía chiếc xe mui trần đang đổ đằng xa.

Trúc Diễm tức giận dặm chân vái cái rồi chạy đến ăn vạ: "Nè anh đi đâu vậy, ít nhất cũng phải đưa tôi về chứ, nè, đứng lại coi."

"Thế nào? Đối với công việc mới chị dâu có ý kiến gì không?"- Trịnh Vỹ Thần chống tay lên bàn nhìn bộ dáng chăm chú ăn uống của cô.

Phụng Cơ trong lòng thầm mắng: Tôi còn có thể có ý kiến sao?

Cô mỉm cười diụ dàng: "Tôi rất hài lòng, cảm ơn Trịnh tổng."

Trịnh Vỹ Thần nheo mày có chút không vui, dường như câu trả lời của cô làm anh thấy thắc mắc: "Loại phụ nữ quá an phận như cô e là chỉ có mình anh trai tôi mới để vào mắt, tôi thì khác, Trịnh Vỹ Thần tôi dị ứng nhất là hoa sen trắng."

Phụng Cơ giả nai hỏi lại: "Trịnh tổng thích hoa hồng đen sao?"

"Tò mò như vậy, muốn thay đổi vì tôi sao?"- Trịnh Vỹ Thần bỡn cợt.

Phụng Cơ quay đi chỗ khác: "Không có, tôi, tôi chỉ là..."

Phụng Cơ đang "bối rối" thì đầu cô truyền đến một áp lực xen kẽ chút ấm áp, Trịnh Vỹ Thần thế mà lại đưa tay xoa đầu cô. Phụng Cơ hoàn toàn bất động ngẩn người nhìn anh, hành động thân mật như vậy chỉ có Tư Dĩnh mới có thể làm với cô thôi...

Trịnh Vỹ Thần rất thích nhìn bộ dáng ngẩn người cô, âm thanh mị hoặc vang lên bên tai: "Làm chị dâu sợ rồi?"

Phụng Cơ quay mặt đi chỗ khác không muốn mình phải phân tâm quá nhiều, công việc bây giờ của cô là phải khiến Trịnh Vỹ Thần lơ là cảnh giác, dần dần tiếp cận. Đây là nhiệm vụ.

"Trịnh tổng, tôi, tôi về nhà chuẩn bị trước, ngày mai đến công ty làm việc."- Nói rồi cô y như bị ma đuổi mà chạy tới chiếc xe gần đó. Cô gần như đã cố gắng bày ra bộ dáng thiếu nữ e thẹn rồi.

Trịnh Vỹ Thần ngồi lại một mình, khóe miệng câu lên một nụ cười mê người nhìn theo chiếc xe buýt đã mang theo hình bóng yêu kiều kia được một lúc thì điện thoại reo lên.

"Vỹ Thần, có phải con đang muốn mẹ tức chết hay không?"

Trịnh Vỹ Thần khéo léo di chuyển điện thoại ra xa sau đó cẩn thận nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy?"

Tiếng nói Trịnh Phần tràn ngập bất mãn: "Con đã làm gì Ánh Quyên, con bé bị ủy khuất tới nổi phải khóc lóc với mẹ đây này, mẹ không cần biết con đang ở đâu, trong vòng 15 phút lập tức về đây ngay."

Hoàn toàn không cho Trịnh Vỹ Thần cơ hội kháng nghị, Trịnh Phần lập tức cúp máy.

Trịnh Vỹ Thần không cần dùng não cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì. Hôm đó Cơ Cơ bám lấy anh hai anh như vậy đương nhiên khiến Trương Ánh Quyên nổi cơn tam bành mà Trịnh Vỹ Khang vốn dĩ là mẫu người kém ăn nói nên chỉ có cách làm lơ cô nàng đợi Trương Ánh Quyên hết giận rồi tính. Qua mấy ngày Trương Ánh Quyên vẫn không thấy ai đến năn nỉ thì bắt đầu tức giận kết quả là bây giờ đã tố cáo với Trịnh Phần. Cô ta trên danh nghĩa là vị hôn thê của anh, nên giận cá chém thớt lên người anh, lần này Trịnh Vỹ Thần anh lỗ nặng rồi.

Trịnh Vỹ Thần lập tức phóng xe về nhà, quả đúng như dự đoán của anh, Trương Ánh Quyên hai mắt sưng lên ngồi cạnh Trịnh Phần, Trịnh Vỹ Khang bí bách ngồi cạnh Trịnh Phần đưa mắt cầu cứu anh. Thấy con trai về, Trịnh Phần liền di chuyển ánh mắt bất mãn lên người Trịnh Vỹ Thần, bà lên tiếng: "Con làm gì Ánh Quyên khiến con bé phải chịu ủy khuất như vậy? Mẹ nói bao nhiêu lần rồi là con đã có vợ chưa cưới thì đừng dây dưa với mấy cô gái thấp kém kia nữa, có phải ta già rồi nên ngay cả lời ta nói con cũng không nghe không?"

Trịnh Vỹ Thần âm thầm liếc xéo Trịnh Vỹ Khang, một màn này diễn ra xem xét kỹ thì ngưới đứng trước họng súng là anh rồi. Trịnh Vỹ Thần ơi Trịnh Vỹ Thần, sao mày lại tự đánh mình vậy?

"Con xin lỗi."

"Xin lỗi ta có ích gì, đi mà xin lỗi Ánh Quyên ấy, con bé chịu nhiều tủi nhục lắm."

Tủi nhục? Tủi nhục gì cơ chứ, mẹ à, người bị tủi nhục bây giờ chẳng phải là con sao?

Trịnh Vỹ Thần ngồi xuống bên cạnh ôm lấy bả vai gầy của Trương Ánh Quyên, trừ cô ta thì không ai biết cái lực của tay anh mạnh đến chừng nào. Trịnh Vỹ Thần nghiến răng nói: "Anh xin lỗi, chúng ta đi ra ngoài đi, hôm nay anh dành cả ngày tạ lỗi với em, đi đi thôi nào."- Trịnh Vỹ Thần kéo Trương Ánh Quyên đi nhanh ra ngoài làm Trịnh Phần có muốn nói thêm gì cũng không còn cơ hội, bà quay qua nhìn Trịnh Vỹ Khang định phàn nàn thì.

Trịnh Vỹ Khang nhanh nhẹn lên tiếng: "Đường dây bên Châu Á vẫn còn việc cần con giải quyết, con đi trước đây."

Nói rồi anh cũng chẳng thấy đâu.
Bình Luận (0)
Comment