Lần này đến lượt Phụng Cơ là người im lặng, cô ngồi cạnh Trịnh Vỹ Thần anh cũng trầm mặc một lúc lâu rồi đột ngột lên tiếng: “Phụng Cơ!”
“Hả?”- Phụng Cơ có chút kỳ lạ nhìn anh, Trịnh Vỹ Thần chưa từng gọi thẳng tên cô như vậy, dường như điều anh muốn nói rất liên quan đến cô.
Trịnh Vỹ Thần ngẩn đầu, đăm chiêu nhìn cô rồi nói: “Buông bỏ đi, quá khứ của em.”
“Anh đang nói gì vậy?”- Buông bỏ, sao có thể buông bỏ đây?
“Tôi thật không muốn em cứ thỉnh thoảng lôi chuyện quá khứ ra để hành hạ mình, em xem nó là một tấm huy chương mà đeo lên để dằn vặt mình như vậy...”
“Đủ rồi!”- Phụng Cơ loạng choạng đứng lên thì bị Trịnh Vỹ Thần dùng sức kéo lại khiến cô ngồi yên tại chỗ, Phụng Cơ cười bi ai nhìn anh: “Trịnh Vỹ Thần chính anh cũng không thể buông bỏ Mỹ Ngọc không phải sao?”
Bàn tay đang giữ lấy Phụng Cơ cũng bắt đầu hơi run, Trịnh Vỹ Thần hơi buông lỏng ra, có vẻ như chính câu nói của Phụng Cơ đã thật sự đánh bại được anh.
Phụng Cơ cười khẩy, cô không rõ trong lòng bây giờ là vui hay buồn. Phụng Cơ đứng lên đi được vài bước thì từ phía sau bị Trịnh Vỹ Thần kéo mạnh cánh tay, hoàn toàn chưa kịp phòng bị thì môi anh đã dán lên môi cô. Phụng Cơ cố gắng vùng vẫy nhưng hôm nay sức lực của Trịnh Vỹ Thần mạnh lạ thường, cô không tài nào thoát ra được.
Trịnh Vỹ Thần xoay người áp chặt cô vào bức tường lạnh, bờ môi nhỏ bị một sức lực mạnh mẽ tấn công, nụ hôn của anh vừa như muốn chứng minh điều gì đó là vừa như một sự trừng phạt đặc biệt. Hơi thở mạnh mẽ của anh khiến tim Phụng Cơ đập loạn, Trịnh Vỹ Thần ôm chặt cô đến mức giữa hai người không còn một khe hở, đầu lưỡi của anh tiến quân thần tốc nhiệt tình mút lấy những ngọt ngào cùng chiếc lưỡi đinh hương âm ướt của cô, động tác của Trịnh Vỹ Thần càng lúc càng muốn hút hết mật ngọt cùng hơi thở thơm tho ấy.
Mà Phụng Cơ vô cùng căng thẳng, vô lực bị Trịnh Vỹ Thần ôm lấy, hai cánh tay cô yếu ớt cố gắng cấp mấy cũng không thể đẩy người đàn ông đang làm càn kia ra, giờ phút này cô thật không biết nên làm gì bởi khi nghĩ đến vết thương của Trịnh Vỹ Thần thì lại không dám cử động mạnh. Thân thể hai người áp sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự biến đổi rõ rệt của người đàn ông trên người Trịnh Vỹ Thần, Phụng Cơ vừa tức giận lại vừa xấu hổ dùng hết sức bình sinh đẩy Trịnh Vỹ Thần ra.
Anh lui ra sau vài bước rồi lại nhìn xuống hạ thân của mình, bất giác cười khổ, quả là anh có chút xem thường khả năng của mình rồi.
Phụng Cơ được trả lại không khí, cô liên tục hít thở lấy lại dưỡng khí sau đó ngây ngốc nhìn Trịnh Vỹ Thần, cô không biết nói gì hay đúng hơn là không thể nói, chỉ mong người trước mặt có thể giải thích một chút về hành động quá đáng này.
Nhưng Trịnh Vỹ Thần cũng lờ đi sự trông chờ của cô, anh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Đi, tôi đưa em về khách sạn thu xếp đồ, sáng ngày mai chúng ta về Pháp.”
Trịnh Vỹ Thần đi ra tới cửa, thấy cô gái kia vẫn mơ mơ hồ hồ đứng đó thì khóe miệng nâng lên, anh bước tới vài bước rồi kéo tay cô, phát hiện Phụng Cơ có chút né tránh nhưng cũng không nói gì chỉ kéo cô rời khỏi bệnh viện.
Sáng ngày hôm sau, theo như dặn dò của Trịnh Vỹ Thần cứ đúng giờ là cô sẽ nhắn tin đánh thức anh dậy, về việc nụ hôn tối qua thì cô cứ xem như là anh nhớ đến Mỹ Ngọc nên mới mất khống chế, không suy nghĩ nhiều.
Phụng Cơ thu xếp xong rồi qua phòng Trịnh Vỹ Thần gõ cửa, nghe âm thanh bên trong truyền ra mới bước vào, Trịnh Vỹ Thần đang nghe điện thoại, anh ra hiệu cho cô vào bếp pha cà phê còn mình thì ngồi trên sofa chễm chệ. Phụng Cơ tuy là vô cùng ghét mấy người sai bảo mình nhưng mà thôi kệ, dù sao... lần này cũng là vì cô nên anh mới bị thương.
Lúc cô từ bếp trở ra Trịnh Vỹ Thần đã nghe xong điện thoại, nghe thấy bước chân anh nâng tầm mắt nhìn cô. Phụng Cơ để ly cà phê nóng xuống chổ anh còn mình ngồi ở một chỗ đối diện.
Trịnh Vỹ Thần nhìn ly cà phê đó nhưng không uống, anh tiếp tục nhìn vào những văn kiện kia. Phụng Cơ thấy vậy liền hỏi: “Anh không lo Trịnh Vỹ Khang sẽ gây bất lợi sao?”
Nhớ đến lời Trịnh Vỹ Khang nói hôm qua thật khiến Phụng Cơ lo lắng. Lần đầu cô gặp Trịnh Vỹ Khang thì đã cảm thấy con người này không đơn giản, có thể khắc chế một sự thù ghét trong lòng tận 20 năm như vậy thật không dễ dàng, lúc này cô chợt nghĩ đến Phụng Nhã, dù Phụng Cơ và cô ta là chị em, tình cảm cũng không thân nhưng ngay từ nhỏ cả hai người đã lộ ra sự ganh đua không che dấu với đối phương, đối với Phụng Nhã, Phụng Cơ hơn cô ta cái gì thì cô ta sẽ vượt mặt cô cái đó và Phụng Cơ cũng vậy.
Cô cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn một người luôn dồn nén tất cả lại trong lòng như Trịnh Vỹ Khang.
“Anh trai sẽ không hại tôi, chí ít tôi vẫn nắm giữ đầu não của Trịnh Thị.”- Trịnh Vỹ Thần lật tài liệu, ung dung nói.
“Ý anh muốn nói là Khóa Kim Cương? Đúng vậy, bây giờ anh hoàn toàn có đủ khã năng lật đổ Trịnh Thị.”- Lúc này đầu óc Phụng Cơ chợt bừng sáng, Khóa Kim Cương là tài liệu nắm dữ toàn bộ cổ phiếu và trái phiếu, chỉ cần Trịnh Vỹ Thần bây giờ giở một chút thủ thuật thì Trịnh Thị sẽ thuận lợi sụp đổ. Xem ra Trịnh Vỹ Khang lần này đã quên mất việc này cho nên mới liều lĩnh trở mặt với Trịnh Vỹ Thần.
Trịnh Vỹ Khang nheo mắt nhìn Phụng Cơ, trong đôi mắt đó ẩn chứa sự dò xét khiến cô có chút không tự nhiên, anh mím môi hỏi: “Vì sao em muốn giúp tôi chiến thắng?”
“Vì, vì nếu anh thua tôi sẽ rất mất mặt.”- Phụng Cơ quay sang chổ khác.
“Sao vậy?”- Thấy Trịnh Vỹ Thần cứ nhìn mình như vậy thì rất kỳ lạ, cô thật không quen bị người ta dò xét chút nào.
Sau đó Trịnh Vỹ Thần liền bật cười: “Nếu bây giờ tôi đưa em Khóa Kim Cương vậy em sẽ lập tức rời đi đúng không?”
“Đương nhiên rồi.”- Phụng Cơ không do dự liền trả lời.
Trịnh Vỹ Thần khẽ chau hàng mày lại rồi giãn ra, anh im lặng nhìn tài liệu một lúc, không khí chợt im lặng đi. Khoảng vài phút sau Trịnh Vỹ Thần đứng dậy nhìn Phụng Cơ, cô cũng theo phản xạ căng thẳng đứng lên. Cô càng không thể tự chủ được hành vi hơn khi nhìn thấy Trịnh Vỹ Thần đang thong thả cởi từng cúc áo sơ mi.
“Trịnh Vỹ Thần, anh... muốn thay đồ thì vào trong.”
Trịnh Vỹ Khang nhoẻn miệng cười.
“Bằng không tôi ra ngoài.”
Nụ cười quỷ dị mang vẻ thích thú trên môi anh càng đậm hơn.
Lúc Trịnh Vỹ Thần đã hoàn toàn cởi xong chiếc áo sơ mi, cô cũng dứt khoát tức giận đứng lên quay người đi. Nhưng cánh tay mạnh mẽ kia nhanh chóng túm lấy cô nhấn mạnh cô ngồi lại xuống ghế sau đó anh cũng quay lưng lại ném áo sơ mi lên bàn rồi ngồi xuống thảm dưới đất.
“Thay thuốc giúp tôi.”
“Gì cơ?”- Thư ký cũng phải làm việc này sao? Phụng Cơ thật sự có cảm giác mình bây giờ giống như là tùy tùng của Trịnh Vỹ Thần vậy. Hơn nữa... cái giọng điệu đáng ghét này, anh đang ra lệnh với ai thế?
Trịnh Vỹ Thần không nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Làm ơn.”
Phụng Cơ nhếch môi bước lên cài bước lấy hộp thuốc rồi trở lại ghế. Cô cẩn thận tháo miếng vải trắng trên vai Trịnh Vỹ Thần ra, tuy rằng Phụng Cơ cũng vô số lần bị thương nhưng nhìn vết thương trên lưng anh vẫn khiến cô không dám động vào.
Phát hiện ra sự chần chừ của Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần hơi nghiêng đầu: “Không sao.”
Phụng Cơ gật đầu, cố gắng khéo tay nhất có thể dùng thuốc sát trùng bôi lên vết thương, cô cảm nhận được cơn đau của Trịnh Vỹ Thần bây giờ, dù sao thì anh từ nhỏ cũng là cậu ấm chưa từng phải bị thương nặng thế này. Phụng Cơ học theo cách mà Trịnh Vỹ Thần vẫn thường làm để băng bó vết thương cho cô lúc trước, cố gắng làm rất nhẹ tay, tuy viên đạn đã được gắp ra nhưng miệng vết thương vẫn đỏ và sâu thấy rõ.
“Tôi sẽ đưa Khóa Kim Cương cho em.”
Trịnh Vỹ Thần đột nhiên lên tiếng nói, Phụng Cơ vừa băng lại vết thương cho anh cô chỉ khẽ ừ một tiếng chứ không nói gì, anh hỏi tiếp: “Vui không?”
“Rất vui.”
Vậy là cuộc nói chuyện của hai người chẳng còn ai muốn tiếp tục, cả hai cứ im lặng nhìn nhau.