Trịnh Vỹ Thần bật đèn lên nhìn thấy phòng Phụng Cơ vẫn không có đèn, nhưng âm thanh lạch cạch kia ngày càng rõ ràng mhư vậy, cô là một sát thủ thì sao lại ngủ say như vậy chứ? Mà âm thanh đó giống như tiếng ai đó đang xé giấy vậy.
Trịnh Vỹ Thần đứng lên đi theo hướng có âm thanh, khi anh đi tới cảnh cửa màu trắng ngà ở cúi góc nhà thì muốn mở cửa ra nhưng không được, Trịnh Vỹ Thần nhíu mày nhìn bộ ghi mật khẩu gắn trên cửa, chỉ là căn phòng bình thường thì cần gì phải gài mật khẩu? Nhưng âm thanh kỳ lạ đó rõ ràng là vang ra từ căn phòng này mà, không lẽ là Phụng Cơ vẫn chưa ngủ, cô đang trong đó sao?
“Anh làm gì ở đây?”
Trịnh Vỹ Thần suýt chút bị dọa cho đứng tim, quả thật khâm phục biệt tài đi không tiếng động của Phụng Cơ, cô hoàn toàn âm thầm đã đứng sau lưng anh từ lúc nào. Trịnh Vỹ Thần quay lại, nhìn thấy cô khiến ang suýt chút chảy máu mũi, cô thế mà ngang nhiên mặc áo ngủ hai dây mỏng manh như vậy khi trong nhà có đàn ông? Phụng Cơ nhíu mày im lặng nhìn anh, mái tóc đen dài có chút rối xõa trên bờ vai mãnh khãnh, nương theo đó nhìn xuống là...
Trịnh Vỹ Thần không dám nhìn nữa, anh không tự tin về khả năng tự chủ của mình cho lắm. Anh nhìn cô, thành thật nói: “Em ở đây sao? Vậy tiếng động bên trong...”
“Anh ngủ không được hả?”- Phụng Cơ tựa vào tường nhìn Trịnh Vỹ Thần, chắc do thuốc đã hết tác dụng nên thứ bên trong mới tỉnh dậy vào giờ này, Phụng Cơ cũng bị tiếng động làm tỉnh giấc.
“Mật khẩu là 1912.”
Trịnh Vỹ Thần cẩn thận nhìn cô rồi quay lại nhập mật mã, 1912 con số này khiến anh nghĩ tới vụ án ngày 19 tháng 12 kia, không lẽ trong căn phòng này là thứ có liên quan đến chuyện này. Cánh cửa lớn mở ra, Phụng Cơ đi lướt qua Trịnh Vỹ Thần nhanh chân vào trong, anh vẫn đứng bên ngoài, tầm mắt liền đặc trên người cô gái kia, trong căn phòng đơn giản, một cô gái mặc bộ váy trắng đang không ngừng xé những bức tranh trên kệ đi, cách cô gái đó không xa là khay màu và cọ vẽ. Cả căn phòng khá là xáo trộn, sách vở quần áo đều nằm rơi rớt dưới đất, cửa sổ cũng bị đóng chặt như sợ ai đó mở ra.
Cô gái đó quay mặt lại hoảng sợ nhìn Phụng Cơ rồi lại nhìn Trịnh Vỹ Thần, cô ấy chần chừ một lúc rồi chạy đến góc nhà ngồi xuống y như một con thú được huấn luyện tỉ mỉ. Trịnh Vỹ Thần nhận ra, người này không ai khác là Trương Luyến Tâm cô tư nhà họ Trương, người đã mất tích bấy lâu nay.
“Thì ra cô ta ở đây.”- Cảnh sát nhọc công tìm kiếm mấy năm trời thì ra Trương Luyến Tâm ở ngay trong nhà của Phụng Cơ, Trịnh Vỹ Thần đột nhiên đề phòng nhìn Phụng Cơ, bây giờ anh thấy cô gái này giống y như mấy tên sát thủ biến thái ở trong phim bắc cóc kẻ thù về nhà rồi dằn xé cho đến chết.
Có điều nhìn bộ dáng Trương Luyến Tâm bây giờ không giống như người bị hành hạ. Cô ta mặt mũi thanh tú, tóc tai gọn ràng, quần áo sạch sẽ, làn da trắng do bị giam ở đây lâu năm không ra nắng, thần thái có hơi nhợt nhạt nhưng không quá thảm hại. Hoàn toàn không có vết thương hay có dấu hiệu của sự đánh đập.
Trương Luyến Tâm liên tục lẩm bẩm gì đó trong miệng, cô ta hình như đang hát một bài nhạc thiếu nhi.
“Có vẻ tinh thần không tốt lắm.”
Phụng Cơ hơi nâng mắt nhìn Trương Luyến Tâm rồi đi thẳng đến một cái kệ, cô cầm lấy ống tiêm đi tới chỗ Trương Luyến Tâm ngồi xuống trước mặt cô ta. Phụng Cơ cầm tay Trương Luyến Tâm lên thì cô ta sợ hãi rút tay ra, đôi mắt hoang mang nhìn cô.
“Tiêm một cái thì có thể ngủ ngon rồi.”- Ngữ khí của cô nhẹ nhàng nhưng cũng rất lạnh nhạt.
“Tư Dĩnh, Tư Dĩnh...”- Trương Luyến Tâm ngây ngốc lẩm bẩm.
Phụng Cơ bắt đầu mất kiên nhẫn.
“Câm miệng!”
Tiếng quát của cô khiến cho Trương Luyến Tâm hoảng sợ, vài giọt nước nước mắt rơi xuống sau đó cô ta khóc càng lớn hơn, Phụng Cơ buông ống tiêm xuống, hai tay nắm lấy bờ vài gầy của Trương Luyến Tâm, lạnh lùng nói từng chữ một: “Tôi có thể nhẫn nhịn cô, nhưng cô không được gọi tên của anh ấy? Cô, không có tư cách đó, nghe có hiểu không?”
Trương Luyến Tâm dù không hiểu gì nhưng qua bao năm tháng bị giam ở đây cô ta dù điên cũng biết đường gật đầu cho qua chuyện. Phụng Cơ thở dài, mấy chuyện tiêm thuốc thường ngày đều do Quang Sẹo hay Evan làm, cô lại không quen tay, Phụng Cơ hơi nghiêng đầu nhìn anh, hạ giọng: “Nếu như không tiêm thuốc thì cô ta sẽ không thể ngủ được.”
Trịnh Vỹ Thần biết cô là đang muốn nói rõ công dụng của thuốc này là không làm hại đến Trương Luyến Tâm, anh gật đầu hiểu ý bước lên cầm lấy ống tiêm.
“Để tôi.”
Trương Luyến Tâm ngoan ngoãn để Trịnh Vỹ Thần tiêm hết thuốc vào người, sau đó anh và cô đứng lên, Trịnh Vỹ Thần nhìn Phụng Cơ rồi lại nhìn những bức trang treo trong phòng, anh từng nghe Trương Ánh Quyên nói Trương Luyến Tâm rất thích vẽ tranh, dù bây giờ cô ta bị giam ở đây nhưng vẫn được làm điều mình thích, cô gái Phụng Cơ này thật sự nhân từ đến vậy sao?
Sau khi để thuốc ngấm vào người, Trương Luyến Tâm cũng dần chìm vào giấc ngủ, Trịnh Vỹ Thần tranh thủ đi một vòng quan sát căn phòng này tỉ mỉ. Lấy màu chủ đạo là màu trắng, khắp căn phòng chỉ có một màu trắng từ bàn ghế, kệ sách đến rèm cửa. Tông màu trắng là màu dễ chịu nhưng nếu toàn bộ một căn phòng đều chỉ là màu này thì ngược lại sẽ khiến tâm lý người khác vô cùng bức bối tột độ, cảm giác như bị đè nén không thể tháo gỡ.
“Em giam cô ta ở đây đã lâu rồi? “
Phụng Cơ sắp xếp lại thuốc an thần trên kệ, khẽ ừm một tiếng.
“Thật ra... Cơ Cơ, em đã dùng áp lực tâm lý khiến cô ta thành ra bộ dạng này sao?”
Bàn tay của Phụng Cơ hơi ngừng lại, ánh mắt di chuyển sang gương mặt say ngủ nhợt nhạt của Trương Luyến Tâm. Bao năm nay, thủ đoạn hay cực hình cô đều thử qua, tiêm vào người Trương Luyến Tâm vài chất thuốc gây ảo giác khiến tinh thần cô ta dần trở nên mất tỉnh táo rồi dần dần chìm vào mộng tưởng.
Trịnh Vỹ Thần không muốn ép cô phải trả lời, anh chỉ muốn biết lý do tại sao Trương Thanh Thanh, Trương Duệ Tiết đều bị sát hại một cách tàn nhẫn như vậy, nhưng Trương Luyến Tâm lại giữ được mạng sống, anh lại nghĩ nếu như Trương Sa biết con gái mình vẫn còn sống thì sao?
Trịnh Vỹ Thần không ngờ, Phụng Cơ lại trả lời anh: “Nếu không phải trước khi chết, Tư Dĩnh đặc biệt căn dặn tôi không được giết cô ta, thì mạng của cô ta cũng đi theo mấy con tiện nhân kia rồi.”
Trịnh Vỹ Thần nhíu mày, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn vào tận ruột gan người khác, ngữ khí điều điều rất êm tai: “Không giết cô ta cũng không có nghĩa là em hành hạ cô ta, Hà Tư Dĩnh chắc chắn xem cô ta rất quan trọng nên mới đặc biệt dặn em chuyện này.”
Phụng Cơ quay sang Trịnh Vỹ Thần, cô nhìn anh rất lâu như muốn phân tích câu nói khi nãy. Quan trọng sao? Nếu Trương Luyến Tâm quan trọng với Tư Dĩnh thì cô với anh ta là gì chứ? Phụng Cơ đi lướt qua Trịnh Vỹ Thần rồi rời khỏi. Cô ra nhà bếp mở tủ lạnh lấy một ít rượu uống nhưng khi nhìn thấy anh lắc đầu thì tự động đổi sang nước trái cây. Cô tựa vào bếp rồi bật nắp uống, hoàn toàn im lặng, cô đang đợi những câu hỏi từ Trịnh Vỹ Thần.
Anh tựa vào cửa khoanh tay nhàn nhã nhìn cô, thấy Phụng Cơ cũng nhìn mình thì mỉm cười: “Uống xong rồi đi ngủ đi, tôi sẽ không hỏi trừ khi em muốn nói.”
Cô chỉ cảm thấy mình bây giờ rất mâu thuẫn, Phụng Cơ cố gắng bình tĩnh sắp xếp lại mọi thứ đang xảy ra. Bây giờ đã là 10 giờ tối, cả chung cư cũng dần yên tĩnh hơn, không khí vào thời gian này cũng ấm hơn. Có những người vật lộn với những hoan náo ngoài kia để rồi gặm nhắm những tâm sự không thể nói thành lời. Phụng Cơ biết, nỗi đau của mình chẳng có ai có thể gánh vác thay, cô từ lâu đã ngưng việc kiêu ca và oán trách, bởi vì thay vì đổ lỗi cho số phận cô học cách chấp nhận và xem đó là tấm huy chương danh dự mà đeo lên cổ. Trịnh Vỹ Thần nói đúng, cô đang bị ràng buộc bởi quá khứ.
“Trương Luyến Tâm dạo gần đây mắc chứng mất ngủ, tôi buột phải dùng thuốc mới có thể khiến cô ta ngủ.”
“Ừ, khuya rồi, đi ngủ đi.”
Trịnh Vỹ Thần bước lên nhẹ nhàng xoa đầu cô rồi đi ra ngoài, anh biết cảm giác mất đi người mình yêu thương sẽ như thế nào, nếu là anh, cho tới bây giờ nếu người nào đó kiêu anh kể lại chuyện cũ, đó là một điều quá khó khăn.
Trịnh Vỹ Thần không biết tất cả những cảm xúc của mình đối với Phụng Cơ chỉ là cảm thông hay xuất phát từ một mục đích khác, anh chỉ biết anh không nhẫn tâm khai quật nỗi đau của cô.
Phức tạp... từ hiện thực đến nội tâm.
...
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Vỹ Thần đã nhận được một cuộc điện thoại, là Trịnh Phần tìm anh, vừa nhận cuộc gọi đã nghe âm thanh mệt mỏi của Trịnh Phần.
“Vỹ Thần, con về đi, mẹ không trách con.”
Anh nhìn về phía phòng của cô, Phụng Cơ vẫn chưa dậy thì phải, thật không ngờ cô gái này lại còn có tật ngủ nướng cơ đấy. Vừa nghĩ đến cô, trong lòng anh bỗng cảm thấy vui vẻ đến suýt quên đi mình đang nói chuyện với Trịnh Phần, Trịnh Vỹ Thần lạnh nhạt nói: “Mẹ, mẹ chịu để một người không có quan hệ huyết thống ở lại nhà họ Trịnh sao?”
Trịnh Vỹ Thần phiền muộn, anh vô tình nhìn thấy kết quả xét nghiệm thông qua máy tính của Trịnh Vỹ Khang, lúc đó anh đã vô cùng sốc, ý nghĩ đầu tiên của Trịnh Vỹ Thần chính là chạy đi tìm Trịnh Phần hỏi rõ ràng mọi chuyện. Vì sao anh không phải con trai do chính bà sinh ra? Vì sao bấy lâu nay bà luôn lợi dụng anh để làm nước cờ cho Trịnh Thị?
Sau khi biết được anh đã đi tìm một bệnh viện đáng tin cậy để chứng thực, sự thật đã hiện hữu ra, anh không có cùng huyết thống với cha và mẹ mình, anh không phải con họ, Trịnh Vỹ Thần không phải người thừa kế của Trịnh Thị, bấy lâu nay mẹ không thể nào không biết điều này chứ? Bà bắt ép anh đến mức anh phải sống một cuộc sống quá vô nghĩa khi chỉ mới 20 tuổi, bà ép Mỹ Ngọc đến mức cô ấy phải nhảy xuống vực sâu ngay trước mặt anh, tất cả những chuyện đó chẳng phải đều là vì Trịnh Thị sao? Được, bây giờ Trịnh Vỹ Thần anh sẽ rời khỏi cái lồng giam bằng sắc thép đó. Trịnh Vỹ Thần không thể hận một người đã cưu mang mình 20 năm, nhưng anh tuyệt đối không tha thứ cho người đã làm tổn thương cô gái mình yêu.
Ngoài dự đoán của Trịnh Vỹ Thần, giọng Trịnh Phần bắt đầu trở nên ngạc nhiên: “Vỹ Thần, con nói gì? Sao con lại không cùng huyết thống chứ?”
Trịnh Vỹ Thần nhếch môi, mẹ của anh à không Trịnh phu nhân còn muốn giả vờ sao?
“Vỹ Thần, con không được nghi ngờ về chuyện này, con là con trai mẹ, năm đó lúc mẹ lạc đường ở Hà Lan, mẹ đã sinh con trên đường phố, mẹ là mẹ của con, không có gì có thể thay đổi được.”- Giọng Trịnh Phần yếu ớt nhưng vô cùng kiên định.
“Vậy bản xét nghiệm ADN do chính tay Trịnh Vỹ Khang đưa ra đủ để thay đổi chưa?”
Trịnh Phần im lặng một lúc, Trịnh Vỹ Thần cũng không nói gì, cho đến ít phút sau, bà dường như mới trấn tĩnh lại: “Bản xét nghiệm?”
Trịnh Vỹ Thần mím môi: “Trịnh phu nhân, bà đừng giả vờ nữa, bà nôn nóng như vậy là vì cái gì? Chẳng phải Khóa Kim Cương sao? Nhưng bà yên tâm, tôi sẽ không hèn hạ đến mức dùng nó để gây nguy hại cho các người, nhưng muốn tôi giao ra Khóa Kim Cương thì là chuyện không thể được.”
“Vỹ Thần, trở về đi, con là con trai của mẹ, tuy rằng hai mươi năm nay mẹ có phần nghiêm túc nhưng mẹ chỉ là muốn tốt cho con thôi.”
Trịnh Vỹ Thần ngắt máy, anh để mạnh điện thoại lên bàn tạo ra tiếng động không nhỏ. Muốn tốt cho anh, nực cười, Trịnh Vỹ Thần hay Trịnh Vỹ Khang điều là con cờ của bà mà thôi, năm bảy tuổi, Trịnh Vỹ Thần đã phải học ngoại ngữ thông dụng như tiếng anh, năm tám tuổi anh bắt đầu học những ngoại ngữ khác như Pháp, Hàn, Trung... Năm 10 tuổi, trong khi các bạn khác vui chơi thoải mái thì Trịnh Vỹ Thần phải cùng giáo viên kinh tế học luận về nền kinh tế của thế giới. Lúc anh chỉ mới 18 tuổi, anh bị đẩy sang Hoa Kỳ để du học trong tình trạng không hiểu bất kỳ chuyện gì đang xảy ra, từ nhỏ tới lớn thử hỏi anh có giây phút nào cho riêng mình hay chưa?
Chưa, hoàn toàn chưa...