Tu La Tình Nhân

Chương 55

Trong quán bar toàn là hương rượu mờ ảo nhẹ nhàng phảng phất tựa như thứ độc dược làm mê hồn người, Hồ Như Thủy đau lòng tu hết ly rượu lớn rồi ra hiệu cho phục vụ rót thêm.

Phục vụ nam thấy cô ta đã say thì chần chừ, cô gái này lúc vào đây liền như kẻ điên mà uống rượu, nếu lỡ cô ta chết ở đây thì sẽ không hay.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Rót rượu đi.”- Hồ Như Thủy quát người phục vụ. Cô ta muốn say, say rượu rồi thì có thể quên đi người đàn ông đó, nhưng sao càng uống cô ta lại càng nhớ anh?

“Chuyện này... tiểu thư cô uống quá nhiểu rồi.”- Phục vụ có chút lo lắng nhìn cô gái kia.

Hồ Như Thủy cười khẩy, cất giọng lớn tiếng: “Bây giờ ngày cả phục vụ quá bar cũng dám chống đối tôi, có biết tôi là ai hay không? Mau, rót rượu cho tôi.”

“Chuyện này...”- Người phục vụ khó xử, một lúc lâu cũng không hề bước lên.

Ở phía xa, Quang Sẹo bắt đầu chú ý đến bên này, hắn quay qua một vài thuộc hạ dặn dò rồi tiến về phía quầy bar.

“Có chuyện gì?”- Âm thanh nghiêm túc của Quang Sẹo vang lên, người phục vụ thấy anh tới thì nhanh chóng nói.

“Anh Quang, cô gái này uống quá say rồi nhưng không chịu ngừng...”

Quang Sẹo giơ tay ra hiệu cho phục vụ rời đi sau đó đến bên cạnh Hồ Như Thủy, lạnh nhạt nói: “Tiểu thư, cô nên nghỉ uống thì hơn.”

“Anh là ai?”- Hồ Như Thủy nấc cục một cái, đôi mắt lim dim nhìn người trước mặt.

“Tôi là quản lý ở đây?”

“Quản lý thì lớn lắm sao? Low Go Go này làm ăn kiểu gì vậy, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, đem hết rượu ra đây.”- Hồ Như Thủy vung tay ném một xấp tiển lên bàn.

Quang Sẹo chau mày nhìn cô ta, âm thanh bực bội: “Có tiền là lớn lắm sao? Quy định là quy định, phiền cô ra về cho.”

Hồ Như Thủy cười lớn vài tiếng rồi đứng lên, bước chân loạng choạng suýt chút nữa là té, cô ta níu lấy vai của hắn để giữ thăng bằng, vừa cười vừa nói: “Tôi có tiền, tiền có thể mua được quy định.”

Quang Seot hất tay cô ta ra rồi quay lưng định bước đi, hắn ghét con gái uống rượu đặc biệt là ghét mấy cô gái vừa không có bản lĩnh vừa thác loạn ăn chơi.

Quang Sẹo vừa đi được hai bước thì nghe phía sau 'Bịch' một tiếng quay lại đã thấy Hồ Như Thủy nằm dài trên sàn nhà say đến bất tỉnh nhân sự. Quang Sẹo giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ bước lên lôi cô ta ra ngoài nhưng sau đó lại nghĩ lại, hắn lại ra lệnh đưa cô ta vào phòng nghỉ.

...

Cả ngày Phụng Cơ cứ ngồi trong phòng không nói chuyện với ai cũng không ra ngoài khiến Trịnh Vỹ Thần có chút lo lắng. Để điện thoại lên bàn, hôm nay anh biết được giữa họ Trương và cô có mâu thuẫn gì, nhưng mà anh cảm thấy có vài điểm rất đáng nghi. Thứ nhất là Nguyễn Long Tuyết, con người này khiến anh luôn cảm giác được bà ta có liên quan đến mình theo một cách nào đó, hơn nữa bà ta còn rất tàn độc. Thứ hai, là Nguyễn Long Tuyết ra lệnh Phụng Cơ giết Trương Thanh Thanh và Trương Duệ Tiết nên cô mới nhất thời dùng sự đau lòng mà biến nó thành thù hận, có thể nói đầu tiên Nguyễn Long Tuyết nhắm vào họ Trương, sau đó bà ta lại giao cho Phụng Cơ nhiệm vụ lấy đi Khóa Kim Cương hòng thâu tóm Trịnh Thị, vậy... giữa Trịnh Thị, Trương gia và “Nguyễn Long” phải chăng có một mắc xích nào đó.

Trịnh Vỹ Thần xoay cốc nước lạnh trong tay tạo nên tiếng động nhỏ, nếu như suy đoán trên là thật vậy mọi chuyện đều bắt nguồn từ Nguyễn Long Tuyết. Anh không quan tâm đến bà ta hay câu chuyện bí mật kia, anh chỉ cảm thấy rất xót xa cho Cơ Cơ, thế giới của cô quá đen tối, quá mạo hiểm khiến anh không đành lòng. Khi nghe cô nói mình chỉ có một tháng để lấy được Khóa Kim Cương Trịnh Vỹ Thần quả thật tức giận đến nỗi muốn ngồi dậy để truy hỏi cô rằng cô muốn xa anh như thế sao?

Thế nhưng anh có tư cách gì làm như vậy? Chẳng phải cô gái đó luôn xem anh là một nhiệm vụ cần phải hoàn thành sao, chẳng phải cô gái đó trước giờ chỉ nghe lời chủ thượng thôi sao, nếu như Nguyễn Long Tuyết ra lệnh thì cô ấy cũng sẵn sàng nổ súng về phía anh. Nghĩ đến đây, vị trí nào đó trong lòng ngực lại đau nhói, Trịnh Vỹ Thần siết chặt tay nhìn về phía cửa phòng cô.

Điện thoại trên bàn reo lên, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói nghiêm túc: “Vỹ Thần xin lỗi khi nãy đang họp nên không nghe điện thoại được.”

“Thiên Phúc, cậu giúp tôi điều tra xem Trịnh Thị trước kia có liên quan gì đến tập đoàn Nguyễn Long hay không.”

Đặng Thiên Phúc là thanh tra cao cấp của sở cảnh sát, anh ta nghe vậy thì khó hiểu: “Trịnh Thị? Muốn biết chuyện về Trịnh Thị thì cậu đi hỏi dì Trịnh đi.”

“Đừng nhiều lời, mau làm đi, có tin gì thì gửi qua email cho tôi.”- Trịnh Vỹ Thần mất kiên nhẫn.

Đặng Thiên Phúc thở dài sau đó tắt máy, Trịnh Vỹ Thần cũng mệt mỏi xoa mi tâm. Anh bước đến trước cửa phòng cô, bây giờ anh rất muốn biết cô đang làm gì, có khóc không hay là chết lặng đi rồi. Nếu là anh, nếu như bắt anh nhớ lại chuyện cũ thì chẳng khác gì đem tâm trí anh đi lăng trì đau đớn. Trịnh Vỹ Thần hiểu tâm trạng của cô bây giờ. Cô là con gái, một cô gái mới lớn chỉ có 20 tuổi nhưng những chuyện cô trải qua có thể so với những người 40 tuổi.

Điều này thôi thúc anh muốn xông vào ôm cô vào lòng, cứ như hôm ở bệnh viện, để cô phát tiết hết tất cả.

Khi nhớ tới chuyện đó Trịnh Vỹ Thần chợt nhớ đến nụ hôn kia, lúc đó vì thấy Phụng Cơ có chút mất bình tĩnh nên anh mới hôn cô cốt yếu là để cô tỉnh táo lại nhưng không thể lý giải nổi vì sao ngay sau đó chính anh cũng đánh bay sự tỉnh táo của chính mình. Trịnh Vỹ Thần có thể cảm thấy hương thơm thanh khiết từ cô, có thể cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô hơn nữa ngay bay giờ chính bởi vì suy nghĩ này khiến anh bắt đầu rạo rực.

Bàn tay to lớn chần chờ một chút rồi giơ lên định gõ cửa thì ngay lập tức cánh cửa mở ra, Phụng Cơ bước ra ngoài nhìn anh với vẻ kỳ lạ rồi nói: “Có chuyện gì?”

Trịnh Vỹ Thần thu tay lại cười cười: “Hôm nay có chương trình ti vi rất hay, muốn gọi em ra xem.”

...

“Đặt cô ta nằm xuống đó đi.”- Quang Sẹo ra lệnh vời thuộc hạ, hai người đàn ông tranh thủ đặt Hồ Như Thủy nằm xuống chiếc giường lớn.

“Anh Quang, còn chuyện gì không?”

“Không, ra ngoài đi.”

Hai người gật đầu rồi ra ngoài, Quang Sẹo cũng định rời đi nhưng đúng lúc này cô gái nằm trên giường bắt đầu cọ quậy, cái miệng nhỏ lí nhí: “Nước, đem nước lại đây...”

Thật là, trong lúc say rượu cô ta vẫn không quên mình là người có tiền mà ra lệnh người khác. Quang Sẹo bực bội bước lên rót một ít nước lọc rồi đỡ cô ta lên, Hồ Như Thủy tựa vào người hắn ngoan ngoãn tu hết một ly nước lớn.

Quang Sẹo đặt ly lên bàn rồi dìu cô ta nằm xuống nhưng không thể, Hồ Như Thủy như con bạch tuột bám chặt vào người hắn, hai tay cô ta vòng qua thắt lưng hắn. Quang Sẹo cau chặt hàng mày, bàn tay dùng sức gỡ tay cô gái kia ra.

“Này cô!”- Giọng nói Quang Sẹo có chút cáu gắt. Có trời mới biết sức lực của cô gái này mạnh đến cỡ nào.

Quang Sẹo mất kiên nhẫn bất chấp Hồ Như Thủy đeo mình cỡ nào, hắn đứng thẳng người nhưng ngay sau đó một chuyện khiến hắn không tin được xảy ra. Hồ Như Thủy khẽ chuyển người, đôi tay giựt một cái đã khiến hắn mất thăng bằng ngã nhào xuống giường còn cô ta thì lại xem hắn là gối ôm mà kê đầu lên ngực hắn ngủ.

“Cái cô này, mau buông ra!”- Quang Sẹo gắt giọng.

“Vỹ Thần, Vỹ Thần...”- Âm thanh say mềm của người con gái trong ngực vang lên.
Bình Luận (0)
Comment