Tu La Tình Nhân

Chương 84

Nguyễn Long Tuyết để bức ảnh những cô gái lên bàn, Phụng Nhã nhận lấy xem kĩ mặt từng người, bà ta lên tiếng: "16 người này tuần sau đưa lên tàu chuyển sang Macau, làm cho kín đáo một chút, ai chống cự thì đem gia đình họ chôn chung."

Phụng Nhã im lặng nhìn bức hình, thấy cô không trả lời, Nguyễn Long Tuyết lại hỏi: "Con nghe rõ rồi chứ?"

"Rõ rồi ạ."- Phụng Nhã trả lời. 

Nguyễn Long Tuyết lại nhìn cánh tay cô: "Nói bác sĩ băng bó kĩ một chút, tranh thủ nghỉ ngơi, vẫn còn vài ngày nữa."

"Dạ!"

Một lúc sau Nguyễn Long Tuyết lại nói: "Phụng Nhã, chuyến hàng lần này rất quan trọng với Kim Điêu Môn, cho nên nếu thất bại hay xảy ra bất kì sơ xót gì thì con cũng không cần quay về nữa."

... 

Buổi tối, màn đêm ở Paris vẫn hào nhoáng như thế, thành phố rực rỡ với muôn vàng ánh đèn lấp lánh. Thủ đô này dường như chẳng bao giờ phải chịu bóng tối khắt nghiệt, dường như luôn ngạo nghễ tồn tại dẫu cho thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa. 

Một mình Phụng Nhã ngồi trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ, thi thoảng lại nhìn lên đồng hồ. Đã hơn 9 giờ, bình thường Đặng Thiên Phúc không về trễ như vậy. Đi tới lui một lúc sau đồng hồ đã báo 10 giờ hơn. 

Hắn vẫn chưa về... 

Phụng Nhã đợi mãi, cuối cùng ngủ thiếp trên sofa... 

Trong phòng họp của sở cảnh sát, Đặng Thiên Phúc chăm chú xem một bản báo cáo quan trọng, một người khác đứng cạnh nói vào: "Đây là thông tin chi tiết về 16 cô gái mất tích được cho là bị Kim Điêu Môn bắt giữ, sau vài ngày nữa sẽ bị bán qua Macau."

"Gia cảnh bọn họ thế nào?"- Đặng Thiên Phúc nhàn nhạt hỏi.. 

"Khá vất vả, người thân của họ nói rằng trước khi mất tích, biểu hiện của các cô gái này khá lạ, không biết họ tìm đâu ra một số tiền lớn rồi đưa cho gia đình, còn khóc rất nhiều."- Người đang đứng trả lời. 

Đặng Thiên Phúc buông tập hồ sơ kia xuống: "Nói vậy là Kim Điêu Môn không hề bắt giữ bọn họ, không lẽ là do các cô gái trẻ kia tự mình tìm đến?"

"Có thể lắm."

Đặng Thiên Phúc trầm ngâm một lúc: "Có biết rõ thời điểm giao dịch của bọn họ không?"

"Tuần sau. Đội trưởng, chúng ta đã nhiều lần tập kích Kim Điêu Môn nhưng không hề thành công, lần này cấp trên đặt biết xem trọng vụ này, chúng ta không thể lại thất bại."

"Những lần trước là do chúng ta không nắm rõ được cách thức giao dịch của bọn họ, nhưng lần này thì không như vậy."- Đặng Thiên Phúc đứng lên, giọng nói nghiêm túc. 

Người kia nghe vậy liền thắc mắc: "Đội trưởng, anh biết sao?"

Đặng Thiên Phúc bí ẩn nói: "Tôi không biết, nhưng có người biết, chỉ cần cô ta chịu hợp tác."

Lúc hắn trở về nhà đã hơn bốn giờ sáng. Hôm nay lãnh đạo cấp cao của thành phố đột ngột hạ chỉ thị yêu cầu phải phá vụ án mà hơn mười năm đã khiến cả trăm ngàn cô gái vô tội sa vào đường phi pháp - Kim Điêu Môn. Điều này đã làm cả cục cảnh sát nhiệt huyết sôi sục, ai cũng chủ động xin ở lại để cùng nhau bàn cách phá án. 

Đặng Thiên Phúc mệt mỏi bước vào nhà, đập vào mắt anh là gương mặt yên tĩnh đang say ngủ của cô gái nhỏ. Phụng Nhã nằm trên sofa, hơi nghiêng người, bàn tay còn cầm điện thoại. 

Đặng Thiên Phúc cởi bỏ áo khoát ngoài, đi vào bên trong phòng ngủ một lúc sau đó trở ra với một cái chăn dày, hắn nhẹ nhàng đắp lên người Phụng Nhã. Ngồi xuống bên cạnh, lặng yên nhìn cô thật lâu rồi không nhịn được giơ tay xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp kia. Trong phút chốc Đặng Thiên Phúc trở nên suy tư…

“Nhã Nhã, em có thể ở cạnh anh không?”

Trong đêm, giọng hắn vang lên mang theo đôi chút cô đơn cùng lo lắng. Đáp lại câu hỏi đó cũng chỉ là tiếng thở đều đặn đang say ngủ của Phụng Nhã.

Cô sẽ không biết đêm đó có người đã xót xa biết bao nhiêu vì những vết thương trên người cô, có người đã nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn thật ấm áp, có người ngồi bên cạnh nhìn cô rồi trầm ngâm thật lâu.

Và có lẽ, cả đời này cô cũng sẽ không biết được rằng có người còn yêu cô hơn cả sinh mạng của mình.



Phụng Cơ và Trịnh Vỹ Thần cùng nhau đi vào sân bay, chuyến bay sớm nhất trong ngày khởi hành đến tiểu vương quốc xa xỉ nhất thế giới – Dubai sẽ được khởi hành trong ít phút nữa.Vũ Nam và một vài thuộc hạ khác cũng đi theo phía sau phụ trách hành lý và thủ tục nhập cảnh.

Ngồi đợi được một lúc, Trịnh Vỹ Thần đứng lên gọi điện thoại cho ai đó, Phụng Cơ nhìn anh từ xa, bất giác mỉm cười nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt anh không mấy tốt thì lại lo lắng. Trịnh Vỹ Thần không biết nói chuyện với ai mà hàng mày cau lại đầy sự lạnh lùng…

Cô đứng lên muốn đi qua hỏi xem là có chuyện gì thì Vũ Nam từ phía sau bước lên, nghiêm nghị nói: “Cô Phụng Cơ cứ ngồi ở đây, cậu Trịnh nghe điện thoại xong sẽ quay lại.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nghe Vũ Nam mở miệng nói chuyện, thường xuyên thấy cậu ta xuất hiện bên cạnh Trịnh Vỹ Thần nhưng lại chưa từng tiếp xúc với cậu ta, ấn tượng của Phụng Cơ về Vũ Nam là cậu ta cực kì ít nói.

Cô quay đầu nhìn Vũ Nam: “Xảy ra chuyện gì? Nhìn sắc mặt anh ấy có vẻ không tốt.”

Vũ Nam hơi quay đầu nhìn sang phía Trịnh Vỹ Thần phía xa rồi cứng nhắc nói: “Không có gì, cậu Trịnh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện. Thật ra lâu lắm rồi ngài ấy không được nghỉ ngơi, chuyến đi lần này có lẽ sẽ khiến mọi việc tốt hơn một chút.”

Phụng Cơ không hiểu cái gọi là ‘ tốt hơn một chút ‘ là có ý gì? Cô vừa định hỏi thì không biết ở đầu một đám người mặc cảnh phục ập tới chỗ cô. Họ có hơn hai mươi người cầm súng giơ về phía cô, cảnh tượng này quá mức kinh hãi khiến không khí yên tĩnh ở sân bay nhất thời náo loạn… 

Những ánh mắt tò mò hướng về phía cô như thể Phụng Cơ chính là tội phạm bị truy nã…

Đặng Thiên Phúc từ phía sau mấy vị mặc cảnh phục bước ra đi về phía cô: “Cô Nguyễn Long Phụng Cơ, chúng tôi…”

“Đặng Thiên Phúc!”

Đặng Thiên Phúc vẫn chưa nói hết câu thì bị một âm thanh không mấy vui vẻ lớn tiếng cắt ngang, Trịnh Vỹ Thần từ phía xa bước tới đứng cạnh Phụng Cơ, sắc mặt lãnh đạm nhìn Đặng Thiên Phúc: “Tôi đã nói rõ trong điện thoại với cậu rồi, cô ấy sẽ không tiếp nhận bất kì yêu cầu nào của cậu.”

Đặng Thiên Phúc sắc mặt khó coi: “Vỹ Thần chúng ta đều là bạn bè, không lẽ ngay cả giúp tôi lần này cậu cũng không làm được?”

“Tôi và cậu là bạn bè nhưng Cơ Cơ không phải.”

“Cậu…”- Đặng Thiên Phúc tức giận nghiến răng, hắn hiểu tính tình của Trịnh Vỹ Thần, lúc anh cương quyết như vậy chính là lúc mọi chuyện luôn không thể thay đổi. Nghĩ vậy đành chuyển mắt sang Phụng Cơ đứng bên cạnh: “Cô Phụng Cơ, chúng tôi thật sự cần sự hợp tác của cô.”

Phụng Cơ chưa kịp trả lời thì Trịnh Vỹ Thần lên tiếng: “Sẽ không có sự hợp tác nào ở đây cả, Cơ Cơ chuyến bay sắp bắt đầu rồi, đi thôi”

Trịnh Vỹ Thần kéo tay Phụng Cơ muốn rời đi nhưng cô lại đứng yên tại chỗ khiến anh khó hiểu quay sang nhìn cô. Phụng Cơ cũng không hiểu vì sao Trịnh Vỹ Thần lại có vẻ như rất muốn rời khỏi đây ngay lúc này, cô chưa từng thấy anh khẩn trương như vậy.

“Hợp tác về vấn đề gì?”- Phụng Cơ hỏi Đặng Thiên Phúc.

Đặng Thiên Phúc thầm thở phào nhẹ nhõm: “Vụ án của Kim Điêu Môn, tôi biết cô đã rút khỏi Kim Điêu Môn vì vậy hôm nay tôi đến đây để xin cô giúp đỡ.”

Phụng Cơ không biết rõ mình nên vui hay nên muồn đây, cô cười. Nếu nhớ không lầm thì lần giao dịch định kì của Kim Điêu Môn và căn cứ tại Macau sắp diễn ra, không cần nghĩ cũng biết hôm nay Đặng Thiên Phúc đến đây là để mong cô tiết lộ cách thức giao dịch ngầm của Kim Điêu Môn.

Bởi vì lúc trước cô luôn là người chỉ huy những cuộc giao dịch như thế này, vì thế cũng chỉ có cô là hiểu rõ được những cái bẫy để đánh lạc hướng cảnh sát.

“Đây chính là cách mà các anh dùng để trưng cầu sự đồng ý của tôi sao?”- Phụng Cơ thản nhiên nói rồi lại nhìn sang đám cảnh sát phía sau Đặng Thiên Phúc, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế cầm chặt súng trên tay nhắm về phía cô.

“Mong cô thông cảm bởi vì đối tượng chúng tôi đối mặt lần này là cô nên chúng tôi phải nâng cao sự phòng bị đến mức cao nhất.”- Đặng Thiên Phúc biết làm như vậy có chút thất thố nhưng ai biết được con người khó hiểu của Phụng Cơ sau khi nghe xong yêu cầu của hắn sẽ như thế nào? Hơn nữa hắn biết Phụng Cơ này không dễ đối phó vì vậy bắt buột phải nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất.

“Cho dù đã rời khỏi Kim Điêu Môn tôi cũng sẽ không bán đứng mọi người ở đó.”

Phụng Cơ bước lên nắm lấy tay Trịnh Vỹ Thần quay lưng đi, thản nhiên bỏ lại một câu khiến Đặng Thiên Phúc đanh mặt.

Trịnh Vỹ Thần nhìn cô mỉm cười.

“Nếu cô không hợp tác thì tôi đành phải tìm sự giúp đỡ của người khác, chẳng hạn như là…Nguyễn Long Phụng Nhã.”- Đặng Thiên Phúc vội vàng bước lên. 

Phụng Cơ dừng bước, hay, hay cho câu tìm sự giúp đỡ của người khác. Cô bây giờ bị khai trừ khỏi tổ chức, có bán đứng tổ chức cũng không lo bị giết hại nhưng Phụng Nhã vẫn còn là người của Kim Điêu Môn, nếu cô ta khai ra cơ mật thì chắc chắn sẽ chết rất thảm dưới tay Nguyễn Long Tuyết. 

Đặng Thiên Phúc và Phụng Nhã từng là người yêu của nhau, mối quan hệ của bọn họ sâu sắc thế nào Phụng Cơ không cần biết nhưng cô nhìn ra được bản chất lụy tình của Phụng Nhã, chỉ cần Đặng Thiên Phúc nói một câu là khẳng định cô ta sẽ đem sơ đồ giao dịch nói ra hết.

Phụng Cơ hít sâu một hơi quay lại: “Cảnh sát các anh người nào cũng…thông minh như vậy sao?”

Cô đặt biệt nhấn mạnh hai chữ ‘thông minh’ như là châm chọc.

Cô và Phụng Nhã cũng không thể xem là thân thiết, cô ta chết hay sống Phụng Cơ cũng chẳng rãnh quản làm gì. Đây chính là cách suy nghĩ bên ngoài của Phụng Cơ, nhưng không hiểu sao cô vẫn không muốn Phụng Nhã xảy ra bất trắc gì.



Trong phòng thẩm vấn cao cấp của cục cảnh sát, Đặng Thiên Phúc cùng một nữ cảnh sát khác ngồi đối diện Phụng Cơ, không khí căng thẳng vô cùng.

Đặng Thiên Phúc bắt đầu đặt câu hỏi: “Cách thức để giao dịch của Kim Điêu Môn và căn cứ ở Macau là gì?”

“…”

Đặng Thiên Phúc lại hỏi: “Những cô gái đó được vận chuyển bằng cách nào để tránh mặt cảnh sát?”

“…”

Nữ cảnh sát ngồi bên cạnh hắn cau mày nhìn Phụng Cơ: “Cô gái, cô nói gì đi chứ.”

Phụng Cơ tựa lưng vào ghế, khoanh hai tay lại trông vô cùng nhàn nhã, cô cũng chẳng thèm mở miệng nói chuyện, đối với mấy câu hỏi của Đặng Thiên Phúc cũng xem như không nghe thấy.

Đặng Thiên Phúc cũng khó hiểu trước thái độ của Phụng Cơ, rõ ràng là cô đã đồng ý theo hắn từ sân bay trở về cục cảnh sát vậy mà lại tỏ thái độ bất hợp tác khi hắn hỏi như vậy.

“Cô Nguyễn Long Phụng Cơ, rốt cuộc cô có hợp tác với cảnh sát không?”

Phụng Cơ hơi cười: “Từ đầu tới cuối tôi có nói mình sẽ hợp tác với các anh sao? Nguyễn Long Phụng Cơ tôi từ khi nào thì phải hợp tác với cảnh sát?”

“Vậy sao cô lại đồng ý theo tôi về đây?”- Đặng Thiên Phúc khó hiểu, rõ ràng lúc ở sân bay Phụng Cơ đã gật đầu cùng hắn đến sở cảnh sát vậy mà đến đây lại trở mặt?

Phụng Cơ lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Tôi chỉ muốn xem xem anh sẽ dùng cách nào để giết Nguyễn Long Phụng Nhã.”

Đặng Thiên Phúc cau mày hó chịu, cảnh sát nữ bên cạnh cũng bị câu nói không đầu không đuôi của Phụng Cơ dọa. 

Vốn dĩ là định khai ra toàn bộ nhưng trên đường về đây Phụng Cơ đột nhiên nghĩ ra một chuyện. Tại sao Đặng Thiên Phúc không trực tiếp tìm Phụng Nhã hỏi cô ta rồi sẳn tiện nhờ cô ta làm nội gián, như vậy chẳng phải dễ dàng hơn so với tìm cô để xin xỏ sao? Đơn giản là vì hắn không muốn tổn hại Phụng Nhã, nếu đã là vậy thì cần gì Phụng Cơ phải lo lắn uổng công.

Phụng Cơ rời khỏi cục cảnh sát là lúc trời đã tối, cô bước xuống làn đường mới phát hiện mặt đường ướt mem, thời tiết này chắc chắn vừa mới trải qua một cơn mưa lớn. Cô quay người định từ từ bước đi thì nhìn thấy chiếc xe Lamborghini màu đen đậu phía bên kia làn đường, vừa nhìn bản số xe quen thuộc, Phụng Cơ đã nhận ra ngay là xe của ai.

Cô cười tươi đi về phía chiếc xe đo, từ bên ngoài gõ ba cái vào cửa xe. 

Trịnh Vỹ Thần bước xuống xe, không nói lời nào liền ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao rồi?”

Phụng Cơ mỉm cười từa vào ngực anh: “Có vẻ như bạn tốt của anh rất tức giận, vì anh ta chả moi được chút tin tức gì từ phía em cả.”

Trịnh Vỹ Thần chật lười một phen, làm ra vẻ ngạc nhiên nhìn cô: “Cô gái của anh lợi hại thật đấy, kỹ năng tra hỏi của Đặng Thiên Phúc trước giờ không tồi đâu.”

Phụng Cơ bị dáng vẻ ngạc nhiên của anh chọc cười, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Xin lỗi, lại không thể cùng anh đi nghỉ ngơi.”

“Không sao, nhưng có lẽ chúng ta phải đợi dịp khác, anh vừa nhận được tin Mimala biến động cổ phiếu, có lẽ phải chấn chỉnh một chút.”

Phụng Cơ gật đầu, lại nhớ tới câu nói của Vũ Nam ban sáng. ‘Thật ra lâu lắm rồi ngài ấy không được nghỉ ngơi.’ 



Đèn trong phòng được bật sáng, Phụng Nhã bước vào bên trong nhà của Đặng Thiên Phúc. Hắn vẫn như cũ, vẫn chưa về nhà.

Petty từ trong một xó nhỏ phóng ra nguẩy đuôi, mấy ngày nay Đặng Thiên Phúc về trễ, Phụng Nhã lại phải bận thu xếp đường dây buôn người sang Macau sắp tới nên chẳng có thời gian chăm sóc chú chó nhỏ này, khiến nó nhìn be bét thấy mà thương.

Phụng Nhã bế Petty lên: “Xem ra vẫn phải tắm cho mày thì tốt hơn.”

Petty ơi Petty mày có biết mấy ngày nay tao khổ sở thế nào hay không. Mấy năm trước mọi chuyện giao dịch phức tạp này đều do Phụng Cơ thu xếp, tao chỉ phối hợp sao cho ăn ý với cô ta thôi, lần này chủ thượng giao cho một mình tao đảm đương, tao thật mệt mỏi. Haaazzz

Phụng Nhã để Petty lên sofa, lấy máy sấy lông khô ráo giúp nó, Petty được chăm sóc thích thú vô cùng, nằm ngoan ngoãn trên đùi Phụng Nhã.

Trong lúc vô tình ánh mắt cô lướt qua bộ hồ sơ trên bàn, sẽ không có việc gì nếu như dòng chữ ‘vụ án Kim Điêu Môn’ không nằm trên trang thứ nhất của hồ sơ đó. Phụng Nhã tắt máy sấy trong tay để qua một bên rồi cầm lấy hồ sơ mở ra xem. Trong đó ghi chép toàn bộ lịch trình giao dịch của Kim Điêu Môn, trong đó đều highlight ngày giờ giao dịch với căn cứ bên Macau của tổ chức.

Bàn tay cầm hồ sơ của Phụng Nhã run lên, đánh rơi cả xấp hồ sơ xuống đất.

Thiên Phúc định xen vào chuyện này sao?

Cô phải làm sao đây?
Bình Luận (0)
Comment