Tu La Tình Nhân

Chương 87

Phụng Cơ cùng Trịnh Vỹ Thần trở về Mimosa đã là lúc trời tối, anh vào phòng tắm để cô ngồi trên giường nghỉ ngơi. Lúc trở ra đã thấy Phụng Cơ tựa lưng vào giường, ôm trước ngực cái gối nhỏ, ánh mắt tĩnh lặng cứ nhìn về phía trước rất lâu cũng không di chuyển.

Trịnh Vỹ Thần thở dài đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, để cô tựa vào ngực mình: “Ổn chứ?”

Phụng Cơ lắc đầu, giọng nói pha chút yếu ớt: “Không ổn chút nào.”

Trịnh Vỹ Thần hôn nhẹ lên trán cô: “Cuộc đời căn bản là như vậy, người mới hôm qua còn chung đường hôm sau lại rẽ hướng khác. Người mà hôm qua còn vui cười với mình sang hôm sau lại yên lặng nằm dưới nấm mồ. Người mà hôm qua vừa đối xử tốt với mình, sang hôm sau lại tựa như không quen biết. Cơ Cơ, thế gian này rất tàn khốc, muốn sống thì phải mạnh mẽ lên.”

Ngoài trời mưa lớn như vậy, không khí lạnh bao trùm toàn thành phố. Phụng Cơ nằm ngủ say trong vòng tay của Trịnh Vỹ Thần, có lẽ ngày hôm nay quá mệt mỏi, cô ngủ thật sâu, trong mơ còn nhìn thấy những lần cùng với Phụng Nhã thi thố tranh tài, cùng với Thiết Hạo phối hợp làm nhiệm vụ một cách thật ăn ý… Những cảnh đó khiến khóe môi cô không nhịn được khẽ mỉm cười.

Trịnh Vỹ Thần cuối đầu, lẳng lặng quan sát cô.

“Cơ Cơ, đừng tin ai cả, kể cả anh.”



“Trịnh tổng, Hồ Như Thủy thường xuyên đến Mimala tìm ngài, tiếp tân có nói thế nào cũng không nói được cô ta, vậy…”- Gary ngập ngừng nói trong điện thoại. Cô chỉ sợ mình phải hứng chịu cơn mưa lời mắng của Trịnh tổng, gần đây anh tính khí thất thường, có chút chuyện cũng cáu lên e rằng sẽ bị mắng một trận.

Nhưng tiếp tân bên dưới đã cầu cứu cô rằng nàng ta không thể chịu được trình độ mặt dày của cô gái tự xưng là Hồ đại tiểu thư kia nữa.

“Đưa cô ta lên đây.”

Điện thoại truyền vào phòng chủ tịch liền mất tính hiệu. Gary há to miệng bất động một lúc lâu mới nhận ra mình vừa nghe thấy cái gì, cô lật đật đứng lên bấm thang máy chạy vào sau đó lại nhận ra rằng mình cần gì phải chạy xuống dưới, gọi điện nói với tiếp tân chẳng phải là xong rồi sao. Nghĩ vậy Gary liền nhân lúc thang máy chưa kịp đóng mà phóng ra lại vô tình đâm phải một tượng người to đùng phía trước…

“Đi đứng không có mắt hả?...”- Lời chưa kịp mắng đạ bị người kia che miệng lại.

“Muốn chết hay sao, không biết điều thứ 15 trong nội quy là không được to tiếng ở khu vực phòng chủ tịch sao?”

Gary bình tĩnh lại rồi mở to mắt nhìn người quen trước mặt, cô đẩy Ngô Thành ra: “Cái quy định này là ai nghĩ ra vậy không biết, lúc trước đâu có mấy cái tiểu tiết này. Trịnh tổng anh ấy là người thoải mái, xem nhẹ tiểu tiết, sống thoáng biết bao nhiêu, mấy cái quy định nhàm chán này chắc chắn là của Ngô tổng đặt ra rồi.”

“Anh? Nào có bà xã, cái quy định thứ 15 này là do chính Trịnh đại tổng tài nhà chúng ta thêm đó chứ. Không biết gần đây cậu ta ăn phải cái quỷ gì mà đặt biệt khó tính, cứ thường xuyên đòi kiểm duyệt tổng quát tình hình của công ty, làm anh phải thức trắng cả đêm để soạn thảo đây này.”- Ngô Thành chỉ chỉ vào hai cái mắt gấu trúc của mình rồi chìa tập tài liệu trong tay ra,vẻ mặt đáng thương vô cùng.

Gary ném cho anh ánh mắt hình viên đạn: “Chứ không lẽ anh hy vọng ngài ấy bỏ bê công việc, một tuần đi bar hết bảy ngày, mỗi ngày một cô tình nhân quan đêm như lúc trước sao?”

“Đương nhiên là không…”

“Còn nữa, ai là bà xã của anh, gọi bừa coi chừng em tán xéo mồm.”

“A… có chuyện gì mà em chạy như bị ai ám sát vậy?”- Ngô Thành đành chuyển sang đề tài khác.

Gary đi đến bàn làm việc của mình: “Hồ Như Thủy kia gần đây cứ tìm đến Mimala.”

Ngô Thành gật đầu: “Anh có nghe qua, thì sao?”

“Khi nãy trong điện thoại Trịnh tổng có nói với em, để cô ta lên đây.”

“Hả?”- Ngô Thành hét lên một tiếng suýt chút nữa là thổi bay được Gary đứng đối diện. Cậu có nghe lầm không? Hồ Như Thủy hôm nay được lên phòng chủ tịch rồi?



Cánh cửa màu nâu nhẹ nhàng mở ra, Hồ Như Thủy một thân mang bộ váy màu hồng, trang điểm nhẹ nhàng bước vào. Dung mạo nàng ta phải nói là như loại hoa nở vào mùa hè, vừa kiều diễm vừa đáng yêu. 

Bên trong phòng chủ tịch được bày trí khá đơn giản, không mấy cầu kì. Lấy màu chủ đạo là màu trắng và nội thất chủ yếu là gỗ cao cấp, Phía sau chiếc ghế chủ tịch là kệ sách lớn được bày trí men theo bốn vách tường, trên đó để đủ loại sách hiếm có. Trịnh Vỹ Thần ngồi phía sau bàn kính, cuối đầu ghi chép gì đó, mái tóc đen nhánh được vuốt keo tỉ mỉ, gương mặt góc cạnh đầy vẻ cương nghị, đôi môi hơi mím lại dường như đang suy xét một vấn đề nào đó, thi thoảng hàng mày sẽ cau lại đầy sức hút. 

Tình huống này, cô gái nào thiếu đi một phần tự chủ nhất định sẽ sa ngã. Mà Hồ Như Thủy từ lâu đã không có tự chủ…

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy một Trịnh Vỹ Thần chăm chú làm việc như vậy, anh bây giờ không mang theo dáng vẻ phóng túng bất cần mà là bộ dáng của một tổng tài biết suy xét trước sau.

Hồ Như Thủy không tự chủ được liền bước lên từng bước, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng như sợ sẽ đánh thức giấc mộng đẹp này. Nàng đi đến bên cạnh anh từ lúc nào rồi lại lui lại vài bước, từ phía sau ôm lấy cổ anh. Nụ cười cùng lời nói đều vô cùng ngọt ngào: “Lúc nhỏ em đã từng nói rằng, nếu anh là người thừa kế của gia tộc, em sẽ là Trịnh đại phu nhân. Nếu anh là một kẻ nghèo nàn, em sẽ cùng anh chịu cực khổ, lúc đó… em nhớ anh đã nói rằng anh sẽ để em làm Trịnh đại phu nhân chứ không để em chịu cực khổ… Vỹ Thần, anh có còn nhớ không?”

Đây là câu nói hắn nói với nàng vào lúc sinh nhật 12 tuổi của nàng, đó cũng là câu nói khiến Hồ Như Thủy kiên trì với tình cảm này tới tận bây giờ. 

Nàng rất sợ anh sẽ nói rằng anh không nhớ câu nói đó, rằng đó chỉ là câu nói trẻ con…

Trịnh Vỹ Thần cầm bút vẽ lên một đồ thị, tỉ mỉ từng chút một. Nghe câu hỏi của Hồ Như Thủy cũng không hề ngưng bút: “Vẫn còn nhớ.”

Ánh mắt Hồ Như Thủy đầy sự kích động, vòng tay càng xiết chặt hơn, vùi mặt vào cổ anh, chân tình nói: “Vỹ Thần, em yêu anh…vậy anh có yêu em không?”

Lần này bàn tay đang vẽ của Trịnh Vỹ Thần ngưng lại trong giây lát, sắc mặt anh không chút thay đổi, vẫn phẳng lặng như mặt hồ không sóng, lạnh nhạt nói: “Không yêu.”

“Anh nói dối! Rõ ràng lúc trước anh có yêu em… vì sao từ khi em du học trở về, thái độ của anh lại khác hoàn toàn như vậy? Lúc trước là ai đã vì em mà tự tay gấp một trăm con hạt giấy tặng em, là ai mỗi ngày chạy qua cả dãy hành lang đến lớp em chỉ để đưa điểm tâm? Anh đang nói dối!”

Trịnh Vỹ Thần đặt bút xuống bàn rồi đứng dậy thoát khỏi vòng tay cố chấp ôm mình của Hồ Như Thủy ở phía sau. Hồ Như Thủy nhìn anh, Trịnh Vỹ Thần cũng quay lại nhìn nàng, đột nhiên cả người nàng bị một sức lực kéo về phía trước, chưa kịp phản ứng bờ môi nhỏ đã bị khóa lấy.

Nàng cứ nghĩ rằng tiếp theo với tính cách của anh thì sẽ nói ra một loạt lời nói lạnh lùng không chút tình cảm khiến nàng đau lòng. Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đau lòng rồi, nhưng không ngờ…

Trịnh Vỹ Thần lại hôn nàng…

Là một nụ hôn cuồng nhiệt. Sự đau lòng dần dần biến thành mật ngọt, trước nụ hôn thành thạo của anh, Hồ Như Thủy không thể tự chủ mà nhiệt tình đáp trả, nàng vòng tay qua cổ anh, cả cơ thể dính sát vào lồng ngực rắn chắc.



“Chị Gary, tôi đến đưa tài liệu của phòng tài chính cho chủ tịch...”- Jackson từ thang máy bước ra đã vội nói, có điều thì nhìn quanh thì không thấy Gary cùng mấy thư kí khác đâu. Trên thực tế họ đã được ra lệnh đi thị sát các bộ phận từ sớm rồi, Jackson lấy làm lạ nhưng vẫn đi tới trước cửa phòng chủ tịch, vừa định gõ cửa thì phát hiện cửa vẫn chưa đóng kín.

Cậu đẩy nhẹ cửa ra thì nhìn thấy những cảnh hạn chế trẻ em xảy ra bên trong, chủ tịch đang ôm hôn một cô gái, hơn nữa còn rất cuồng nhiệt. Cô gái đó quay lưng về phía cậu nhưng cậu vẫn nhận ra đó là ai. Jackson cẩn thận đem cửa đóng lại rồi rời đi, cậu không hề biết rằng lúc cậu rời đi thì Trịnh Vỹ Thần cũng đẩy Hồ Như Thủy đang say đắm trong lòng mình ra.

“Về nhà đợi điện thoại của tôi.”- Trịnh Vỹ Thần quay lưng rời khỏi, tiện tay rút cái khăn trong túi quần ra lau sạch khóe môi.

Hồ Như Thủy đứng ngẩn người một lúc lâu…



Xe của Trịnh Vỹ Thần chậm rãi chạy vào cổng lớn của Mimosa, người làm ồ ạt kéo ra chào đón. Anh đi thẳng lên phòng ngủ, chỉ mong có thể gặp ngay gương mặt mà cả ngày nay khiến anh luôn nghĩ tới.

Phụng Cơ ngồi quay lưng về phía cửa, trên tay cô cầm một vài tờ giấy ghi chép thông tin về HS, cô đã làm mọi cách, lên mạng tra cứu và phái Evan cùng Quang Sẹo đi điều tra về tổ chức này nhưng thứ nhận được cũng chỉ là đôi chút thông tin ít ỏi giống hệt với những gì Đại Khâm nói cô nghe.

Ánh mắt vốn dĩ đang rất vui vẻ của Trịnh Vỹ Thần tối sầm lại, anh đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, giả vờ không có việc gì hỏi: “Em đang nghiên cứu về HS à? Tìm hiểu mấy thế lực lớn như vậy làm gì?”

Phụng Cơ vốn dĩ đang tập trung, nghe thấy tiếng anh thì quay qua: “Anh về rồi à? À, không có gì, em chỉ là hứng thú nên tìm hiểu thôi.”

Trịnh Vỹ Thần chau mày. Phụng Cơ bất giác giật mình, không hiểu sao cô luôn cảm thấy gần đây ánh mắt của anh đặc biệt sắc bén, như thể có thể nhìn thấu vào suy nghĩ trong đầu cô vậy. Quả nhiên, Trịnh Vỹ Thần không nhanh không chậm nói: “Cơ Cơ, anh biết em sẽ không tìm hiểu về những thứ không liên quan tới mình. Nói anh nghe, tại sao em lại tìm hiểu về HS?”

Phụng Cơ biết mình không qua nổi mắt Trịnh Vỹ Thần, cô thở dài ngã đầu vào vai anh, Trịnh Vỹ Thần dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, Phụng Cơ lại có chút uể oải nói: “Em nghi ngờ HS có liên quan tới cái chết của Phụng Nhã.”

Bàn tay đang vuốt tóc cô ngừng lại, Phụng Cơ cảm thấy có điều gì đó lạ lạ liền nâng mắt nhìn anh: “Sao vậy anh?”

Trịnh Vỹ Thần nhếch môi, đẩy nhẹ cái đầu cô để cô tựa vào vai mình, làm vậy là để cô không nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng hiện giờ của anh: “Không có gì, em nói tiếp đi.”

Phụng Cơ hít sâu một hơi: “Em luôn cảm thấy kì lạ, về phía cảnh sát họ sẽ không giết người, vậy là ai đã nấp ở cánh rừng phía xa để ám sát Phụng Nhã?”

“Làm sao em khẳng định kẻ đó nấp ở cánh rừng đối diện?”- Nhờ cô nhắc tới, anh mới để ý rằng phía xa còn có một cánh rừng nhỏ.

“Sát thủ bọn em luôn có khả năng quan sát nhạy bén hơn người thường, lúc đó một bên là đại lộ, một bên là bãi cát cùng bãi biển, ba phía đều không phải là nơi thuận lợi để ẩn nấp, nói vậy hung thủ chỉ có thể nấp ở cánh rừng kia. tên này chắc chắn là một tay bắn tỉa chuyên nghiệp, cao thủ như vậy rất ít nơi có thể đào tạo ra được.”- Phụng Cơ chậm rãi phân tích.

Trịnh Vỹ Thần hơi nhướng mày: “Vậy nên em nghi ngờ rằng do HS làm?”

Phụng Cơ gật đầu: “Gần đây Đại Khâm có nói với em rằng chuyện Vinh Tiểu Y bị bắt chính là mồi lửa do HS châm nhằm mục đích mượn tay của King để thâu tóm Kim Điêu Môn, có thể đây chính là kế hoạch trừ khử của bọn họ.”

“Nghe cũng có căn cứ lắm.”- Trịnh Vỹ Thần hờ hững lên tiếng, không để lộ chút cảm xúc nào.

Phụng Cơ ngẩng đầu: “Vỹ Thần, anh có biết thông tin gì về HS không, anh là người ở thương trường nhiều năm, chắc chắn biết được chút đỉnh về tổ chức này.”

Trịnh Vỹ Thần bật cười: “Xin em đi, anh là thương nhân chân chính làm sao có thể có quan hệ gì với tổ chức ngân hàng đen đó chứ.”

Phụng Cơ nghe thấy vậy liền thất vọng nhìn vào màn hình laptop định tìm thêm xem có manh mối gì không thì bị Trịnh Vỹ Thần nhanh tay hơn một bước úp màn hình xuống.

“Đã tối rồi, còn tìm hiểu mấy thứ này làm gì?”- Giọng nói anh mờ ám vang lên bên tai, hơi thở nóng hổi dường như có thể xuyên qua vành tai mà luồn vào bộ não của cô. Phụng Cơ không dám quay đầu lại, sợ sẽ chạm phải loại ánh mắt trần trụi đang đánh giá cơ thể mình…

“Em… em chợt nhớ ra … mình chưa tắm.”- Nói rồi thân thủ cô nhanh nhẹn từ trên sofa nhào xuống đất, cú chạm đất của Phụng Cơ an toàn là vậy nhưng lại khiến tim Trịnh Vỹ Thần suy tí nữa rơi ra ngoài, thật là, cô gái này không đi đứng đàng hoàng được sao?

Phụng Cơ chạy vào phòng tắm xả nước xong xuôi vừa cởi quần áo rồi leo vào bồn tắm thì cửa phòng tắm bị mở ra. Cô mắt chữ a mồm thì có thể nhét vừa một quả trứng gà to đùng nhìn Trịnh Vỹ Thần toàn thân không một mảnh vải che thân thong dong bước vào, mà cái vật nam tính kia đã sớm đứng lên từ lúc nào.

“Trịnh Vỹ Thần…anh vô sỉ…”- Phụng Cơ vội vàng quay người lại, hai má đỏ ửng đỏ nóng bừng.

Cô nghe Trịnh Vỹ Thần nói: “Chịu thôi…có sỉ cũng được, vô sỉ cũng được, dù sao có sỉ cũng không làm anh cảm thấy dễ chịu hơn.”

Cô lại hét lên: “Trịnh Vỹ Thần…anh, anh đứng yên đó.”

Cô lại nghe Trịnh Vỹ Thần nói: “Cho anh tắm chung với.”

Cô chưa kịp trả lời đã bị ôm lấy từ phía sau, kèm theo đó là âm thanh khàn khàn khiến cô run người.

“Cơ Cơ, anh muốn em.”

Câu nói thẳng thắng, trần trụi không hề che giấu khát vọng của một người đàn ông khiến động tác giãy giụa của cô bỗng chốc ngưng lại, không biết là vì sợ hay vì bất ngờ. 

Trịnh Vỹ Thần lại nói bên tai cô: “Cơ Cơ, cho anh, được không?”- Vừa nói, bàn tay xấu xa căn bản đã không nhịn được luồn xuống phía dưới trêu ghẹo nơi nào đó rất nhạy cảm của cô.

Phụng Cơ thẹn thùng gật đầu đáp ứng yêu cầu kia…

Đêm hôm đó một trận phong hoa tràn ngập tình ái diễn ra trong phòng tắm, hơi nước bốc lên không làm cho không khí lạnh đi mà ngược lại càng nóng bỏng.

Đâu đó phía bên ngoài cửa sổ, âm nhạc từ một nơi nào đó trong thành phố này vọng vào…

Ngàn thương nhớ hòa thành khúc ca u buồn

Chỉ cần một ngày vắng bóng em 

Là tim anh xót xa

Một khúc hát trao về ai là bao nhớ thương đong đầy.

Tình này về em nếu xa lìa

Ngày tháng này anh phải làm sao?
Bình Luận (0)
Comment