Tu La Tình Nhân

Chương 91

Nhiệt độ trong không khí ngày càng trở nên khô lạnh, trời đã tối nhưng vẫn còn nhìn thấy lớp sương mù trắng xóa dày đặc như muốn che đi đôi mắt của con người kia. Cái lạnh của thời tiết dường như đang muốn phác họa cảm của con người, bầu trời xám xịt không một chút nắng như thể ngày tận thế đang cận kề này thật dễ khiến những tâm hồn cô đơn trú ngụ trong thành phố này muốn bật khóc.

Thành phố này bây giờ trong mắt Phụng Cơ quá lạc lõng, quá cô đơn. Rốt cuộc thì cuộc đời cần phải trải qua bao nhiêu lần lạc lõng và cô đơn như vậy. Giống như một màu xám ảm đạm, không chút sức sống. Tình yêu đối với thế giới của cô quả thật quá xa xỉ, là thứ khiến cô bất lực nhất, cho dù bản thân không muốn nhưng vết thương lần này quá lớn, không thể ngăn trái tim phải từ bỏ.

Cô còn có thể tin vào ai nữa đây? Ngoại trừ bản thân mình.

Cuộc đời rồi vẫn sẽ phải tiếp diễn, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua, chỉ cần cô còn sống, tất cả đều có thể thay đổi. Chẳng qua chỉ là vết thương do người đàn ông đó mang lại vẫn nằm đâu đó trong trái tim, vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa. Qua đêm nay, say nốt một đêm nay, sáng ra cô vẫn chính là Nguyễn Long Phụng Cơ…

Trên dãy hành lang dài của bệnh viện, Trịnh Phần dừng lại trước phòng bệnh, vẻ mặt hiện lên rõ vẻ chần chừ một lúc sau mới hạ quyết tâm, mở cửa bước vào. Bà nhìn thấy đầu tiên chính là gương mặt trung niên đang nhắm mắt nghỉ ngơi phía xa, Trịnh Phần cẩn thận bước tới cạnh Nguyễn Long Tuyết, ngắm thật kĩ gương mặt kia. Dù cho có thay đổi bao nhiêu đi nữa, thì ở Nguyễn Long Tuyết vẫn luôn là cái nét thanh cao khó ai so nổi kia, chị ấy quý phái, chị ấy tài giỏi, chị ấy am hiểu kinh doanh, đó đều là những yếu tố khiến Trịnh Phần luôn mến mộ Nguyễn Long Tuyết. Lúc đầu đơn thuần là mến mộ, lâu dần, bà lại bị quấy nhiễu bởi nụ cười của người đó, bởi cái cách quan tâm ấm áp của người đó. Giữa hai người lúc nào cũng như có một dòng điện kích ứng mà chắc có lẽ cả hai cũng đều cảm nhận được.

Lúc phát hiện bản thân mình đang yêu một người phụ nữ, là một loại tình cảm mà mọi người khinh khi. Trịnh Phần đã rơi vào cùng cực của tuyệt vọng, bà lo sợ tất cả mọi thứ bà có sẽ sụp đổ dưới chân bà, cha bà, mẹ bà cả gia tộc của bà họ đều sẽ quay lưng lại với bà. Nhưng cuối cùng thì sao, chỉ một câu nói thổ lộ tình cảm của Nguyễn Long Tuyết đã khiến bà rũ bỏ tất cả. Là quyết tâm rũ bỏ tất cả, cho dù cả thế giới đều quay lưng lại với mình thì sao, mình chỉ cần chị ấy, trong cả vạn con người mình chỉ cần có chị ấy.

Trịnh Phần nắm lấy tay của Nguyễn Long Tuyết, dường như cảm nhận được hơi ấm quen thuộc kia, Nguyễn Long Tuyết tỉnh lại. Chỉ trong phút chốc, hai người nhìn nhau, không nói lời nào, cả căn phòng như bị đóng băng.

Một phút lại một phút nữa trôi qua, cuối cùng Trịnh Phần là người mở lời trước, xóa đi không khí lúng túng hiện giờ.

“Chị khỏe không?”

“…”

“Em biết hiện giờ chị vẫn còn hận em, em chỉ nghe tin chị bị thương nên lo lắng…nếu chị không muốn gặp em sẽ rời đi ngay.”- Nói rồi Trịnh Phần đứng lên liền bị Nguyễn Long Tuyết giơ tay kéo lại, theo thế bà ta ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.

Nguyễn Long Tuyết nói với một ngữ khí khó hiểu, có chút hoài niệm nhìn bàn tay mình: “Vẫn ấm áp như lúc trước.”

Trịnh Phần bị câu nói của tựa như rất chân thành, rất hoài niệm kia của Nguyễn Long Tuyết làm cho trái tim đập mạnh đến mức loạn nhịp, bà như suýt khóc nói: “Tuyết, có phải chị…chị đã không còn hận em nữa?”

“Trịnh Phần, cô giết cả nhà tôi, đẩy tôi vào bước đường cùng, tôi sống một kiếp sống người không ra người ma không ra ma này tất cả đều là do cô mà ra. Cô cho rằng tôi muốn trở nên như vậy lắm sao, cô cho rằng tôi muốn bỏ rơi con trai mình hai mươi năm trời lắm sao? Nếu không phải vì cô thì mọi chuyện kinh khủng đó sẽ không xảy ra với tôi, Trịnh Phần tôi có quyền hận cô, có tư cách hận cô.”- Từng câu từng chữ mà Nguyễn Long Tuyết nói dường như đã phải dùng hết khí lực của bản thân để trút ra, vết thương bà ta rất đau, hơn nữa cơ thể cũng rất lạnh.

Trịnh Phần càng thêm đau khổ, cuối cùng thì cũng bật khóc quỳ xuống bên cạnh giường, cố gắng vươn người ôm lấy Nguyễn Long Tuyết vào lòng.

Nguyễn Long Tuyết không đẩy Trịnh Phần ra, bà ta ngồi đó bất động, nói tiếp: “Thế nhưng…bấy lâu nay nhưng thủ đoạn tôi dùng để đối phó với cô đều chỉ muốn cô biết được rằng năm đó chính cô đã làm tổn thương tôi. Tôi chưa từng hận cô…”

Năm chữ cuối cùng phát ra, mang theo cả một sự kích động từ phía Trịnh Phần. Bà ngẩng đầu nhìn Nguyễn Long Tuyết, bà vừa nghe thấy gì, chị ấy nói rằng chưa từng hận bà?

“Trịnh Phần, năm đó cô thật sự đã rung động với tôi. Có phải không?”

“Tuyết, cả đời này em vẫn luôn rung động, vì chị mà rung động.”

Nguyễn Long Tuyết gắt gao nắm lấy cái tay gầy gò của Trịnh Phần, dường như có một sự vô cùng kích động lan tràn trong mạch máu. Cũng giống như đây chính là đáp án quan trọng nhất mà cả đời này bà ta tìm kiếm. Mất đi Kim Điêu Môn, cũng chính là mất đi sự kiêu hãnh mà bà ta luôn lấy đó làm vỏ bọc cho bản thân. Đến giây phút nhìn lại bên mình cũng chẳng còn một ai này con người ta mới nhận ra hóa ra từ lúc bản thân mình sinh ra trên đời đã là đến cô đơn rồi ra đi trong sự cô độc rồi.

Giữa lúc chông chênh thế này, quay lại phát hiện thì ra vẫn còn một người một lòng một dạ với mình, đó là điều hạnh phúc biết bao.

Đó là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho Nguyễn Long Tuyết.

“Tuyết, em biết bao năm nay chị luôn sống rất cực khổ. Tuy rằng chị là chủ thượng Kim Điêu Môn, nhưng thật ra chị luôn phải chịu sự dày vò về chuyện năm đó. Em chưa từng dám oán trách chị, mọi chuyện xảy ra đến nước này… bên cạnh em đã mất đi một đứa con gái, nhưng Vỹ Khang vô tội, Tuyết, chị có thể tha cho Vỹ Khang không?”- Trịnh thành khẩn nói, mỗi một chữ nói ra là nước mắt bà lại rơi một giọt.

Lúc này bên ngoài cửa phòng, Phụng Cơ cũng vừa đem thức ăn tới, nghe thấy bên trong có tiếng Trịnh Phần thì dừng chân lại, chần chừ không muốn vào.Dù sao thì giờ cô đã biết mẹ ruột của mình chính là Trịnh Phần, biết được chuyện năm đó, cô nhất thời không thể đối mặt được.

Nếu hai người đang nói chuyện vậy cô cũng không nên xen vào, hay là cứ sang phòng Đại Khâm thăm hắn trước.

Vừa định rời đi thì Đại Khâm chống nạn đi tới, hắn ta mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, cánh tay trái bị bó bột trông vô cùng nghiêm trọng.

“Em định đi sang chỗ anh có đúng không?”- Đại Khâm vừa nhìn thấy Phụng Cơ thì mỉm cười, cô bước lên đỡ lấy anh.

“Anh còn chưa khỏe, sao lại tự tiện ra khỏi phòng? Màu, về giường nằm nghĩ đi.”- Phụng Cơ có chút lo lắng nói rồi định dìu Đại Khâm về phòng bệnh.

Đại Khâm ngược lại vô cùng thoải mái, cố tỏ ra khỏe mạnh trêu: “Thật không ngờ số của anh lại tốt đến vậy, có thể được thiếu chủ quan tâm, quả thật phúc phần không biết để ở đâu cho hết.”

“Anh đừng nói vậy, kể từ đêm hôm đó anh trong mắt tôi chính thức trở thành thành viên của Kim Điêu Môn, anh xả thân cứu chủ thượng và các anh em đây là một chuyện vô cùng đáng quý. Kim Điêu Môn vĩnh viễn sẽ không bạc đãi anh.”- Phụng Cơ lạnh nhạt nói.

Đại Khâm hơi cuối đầu quan sát mặt cô, hắn có chút đau lòng khi phát hiện ra hai mắt Phụng Cơ đã đỏ lên, hơn nữa sắc mặt cô lại còn vô cùng tiều tụy, cứ như thể người sắp chết hoàn toàn không có chút sinh khí nào. Hắn sốt ruột bước lên đỡ lấy bả vai cô thì lại phát hiện y phục của Phụng Cơ vẫn còn ẩm ướt, kinh hoảng cao giọng nói: “Em không phải đêm qua dầm mưa cho tới giờ vẫn không thay y phục chứ?”

Phụng Cơ im lặng, giống như là không có gì để nói.

Đại Khâm càng sốt ruột: “Em khóc cả đêm ư?”

Cô vẫn im lặng, hơi cuối đầu.

Đại Khâm lại ngưởi thấy mùi rượu trên người cô: “Hơn nữa lại còn uống rượu?’- Phụng Cơ vẫn như cũ, giữ thái độ im lặng, Đại Khâm có chút nóng nảy nắm lấy hai bả vai cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói có phần tức giận: “Là vì Trịnh Vỹ Thần sao? Sao em lại hành hạ bản thân mình vì một người đã lừa dối em, tên đó căn bản không xứng đáng để em đau lòng. Trước đây em không phải như vậy, Phụng Cơ em không phải như vậy.”

Phụng Cơ ngước nhìn Đại Khâm, cô hiểu cái gọi là ‘không phải như vậy’ trong lời nói của hắn. Cô của trước đây thì làm gì có chuyện đau thương vì bị lừa dối, những kẻ lừa dối cô đều sẽ không có kết cục tốt đẹp, bởi vì cô rất nhanh sẽ cho bọn họ thấy cái cảnh khi dám phản bội cô ngay thôi. Nhưng còn lần này, tâm của cô dường như chết lặng trước sự thật này, đây không đơn thuần là bị lừa dối mà là bị lừa cả niềm hy vọng và tình cảm.

Từ hôm qua tới giờ cô vẫn không dám mở điện thoại, cô chỉ sợ phải nhìn thấy ba chữ đó, nhìn thấy rồi lại đau lòng muốn nghe thấy giọng nói của anh. Muốn chạy đến cạnh anh cầu xin anh cứ nói dối mình rằng thời gian qua tình cảm của anh là thật, anh không phải vì muốn trả thù mới ở bên cô, không phải vì lợi dụng mà yêu chiều cô.

Lúc này không khí bên ngoài lại vì sự im lặng của Phụng Cơ mà yên tĩnh hết mức, cả dãy hành lang dài của bệnh viện cũng chỉ có hai người là cô và Đại Khâm đang đứng. Thế như bên trong lại đột ngột vang lên giọng nói kinh ngạc của Trịnh Phần.

“Chị nói cái gì? Phụng Cơ là con gái em? Là đứa bé năm đó chị đưa đi sao?”

Phụng Cơ vừa nghe thấy tên mình thì quay đầu lại lắng nghe.

Nguyễn Long Tuyết gật đầu, cái gì cần phải đối mặt thì nên đối mặt, bà cũng đã biết bản thân không còn hy vọng gì nữa rồi: “Năm đó tôi không hề giết Phụng Cơ, tôi đem con bé về tổ chức đặc biệt nghiêm khắc huấn luyện nó trở thành một sát thủ. Chỉ mong có một ngày nó có thể thay tôi trả thù người mẹ ruột đã khiến tôi mất đi tất cả của nó, vốn dĩ kế hoạch của tôi rất chu toàn, từ đầu tới cuối nước cờ đều đi đúng. Chỉ là… cuối cùng tôi cũng đi sai một nước cờ, đó là để Phụng Cơ tiếp cận Vỹ Thần. Một sát thủ giỏi như Phụng Cơ trước giờ chưa từng nói trì hoãn nhiệm vụ, vậy mà hết lần này đến lần khác nó đều mở miệng cầu xin tôi cho thêm thời gian, đợi thời cơ thích hợp nhất rồi mới ra tay. Kể từ lúc đó tôi đã nhận ra con bé hoàn toàn không bình thường, tôi không ngừng bày kế chia rẽ hai đứa nó nhưng càng chia rẽ chúng nó lại càng khắng khít…”- Trịnh Phần thở dài, u sầu nói: “Tôi đã từng không dưới mười lần muốn chính tay mình giết chết nó, nhưng Trịnh Phần cô không biết đâu, con bé càng lớn nhìn càng giống cô. Từ ánh mắt, cái mũi, đến khí chất tất cả đều vô cùng giống cô, càng giống cô như vậy càng khiến tôi không nỡ ra tay.”

Trịnh Phần nghe tới đây thì khóc tới mức tim cũng đau, bà khó thở ôm lấy ngực mình, tiếng khóc vô cùng bi thương liên tục vang lên truyền vào tai Phụng Cơ lại khiến cô khó hiểu, bà rốt cuộc vì sao lại khóc dữ dội như thế?

Tiếng khóc của Trịnh Phần dần trở thành tiếng nấc nghẹn: “Tại sao chị có thể làm như vậy, sao có thể đối xử như vậy với em? Chị đem con gái em đi 20 năm trời rồi nói với em là nó đã chết rồi, sau đó chị liên tục đứng ngoài vòng vây để bày mưu tính kế… chị khiến em chính tay hết lần này tới lần khác suýt chút nữa cho thuộc hạ làm nhục con gái của mình, sao chị có thể như vậy?”

“Cô có thể đánh, cũng có thể mắng, tôi biết hành vi của tôi trước giờ đều vô cùng ích kỷ. Mọi việc ngày hôm nay cũng do tôi mà ra…”

Trịnh Phần xấn lên nắm lấy hai tay Nguyễn Long Tuyết thật mạnh: “Vậy còn Vỹ Khang, Vỹ Khang hiện giờ ở đâu?”

“Chuyện này tôi thực sự không biết, Trịnh Vỹ Khang đột nhiên mất tích khỏi kế hoạch của tôi cũng thật sự khiến tôi cảm thấy kì lạ, tôi đã cho người đi điều tra rồi.”- Nguyễn Long Tuyết nói.

Trịnh Phần lo lắng hỏi: “Kết quả thế nào?”

Nguyễn Long Tuyết lo lắng nhìn Trịnh Phần, sau đó thở dài: “Xem ra tính mạng của Trịnh Vỹ Khang khó mà bảo toàn được.”

“Chị nói cái gì, sao lại khó bảo toàn chứ?”- Trịnh Phần bị câu nói của Nguyễn Long Tuyết dọa chết khiếp, sợ tới mức đứng bật dậy trợn mắt hỏi.

Phụng Cơ đứng ngoài cửa cũng tò mò, nhất thời không chú ý tới bên cạnh Đại Khâm vẫn còn ở đó. Đại Khâm cũng không phiền hà gì cô, chỉ là tiện thể có hắn ở đây, hắn muốn xem Nguyễn Long Tuyết rốt cuộc là muốn chơi bài ngửa hay là còn có quỷ kế gì.

Lúc này hai bác sĩ đẩy xe thuốc vào bên trong, Phụng Cơ tránh đường cho họ vào. Hai vị bác sĩ kia vừa vào phòng đã lịch sự lên tiếng: “Tới giờ tiêm thuốc rồi.”

Sau đó thì đẩy xe thuốc tới bên cạnh, Trịnh Phần tránh sang một bên, tạm thời gác lại chuyện riêng tư. Dù sao thì Nguyễn Long Tuyết cũng vừa mới hồi phục, nãy giờ nói chuyện cũng nhiều nên chắc chắn là đang rất mệt.

Nguyễn Long Tuyết ngồi dậy giơ tay ra để y tá truyền nước biển cho mình. Cả quá trình cũng mất khoảng 10 phút mới xong, sau khi y tá rời đi, căn phòng lại trở về vẻ yên tĩnh.

Phụng Cơ đứng bên ngoài cũng lẳng lặng, người bên trong không ai biết cô vẫn luôn đứng bên ngoài nghe cuộc nói chuyện của họ.

Lúc tên y tá kia đẩy xe thuốc ra có đi ngang cô, ngay khoảnh khắc đó Phụng Cơ liền phát hiện có một điểm bất thường.

Trên người hắn ta không có mùi thuốc khử trùng, xe thuốc mà hắn đẩy cũng vô cùng lộn xộn.

“Đứng lại.”

Tên y tá kia đứng yên tại chỗ không động đậy gì, Đại Khâm đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn Phụng Cơ.

Cô bước lên vài bước tiếp cận tên y tá từ phía sau, quan sát hắn từ trên xuống dưới thật kĩ lưỡng: “Thẻ ngành đâu?”

Tên y tá đó rõ ràng khẩn trương, các khớp tay đặt trên cáng xe thuốc cũng nổi lên. Sau một lúc hắn ta mới chậm rãi thả lỏng, lấy từ trong túi ra một cái thẻ ngành.

Phụng Cơ không cầm lấy, chỉ đưa mắt nhìn sau đó không nói gì cho hắn rời khỏi.

Chắc là tại cô đa nghi quá, nơi này là bệnh viện lớn, làm sao có chuyện bất thường kia xảy ra được? Khi nãy cô cũng quan sát rồi, Nguyễn Long Tuyết sau khi tiêm thuốc vẫn không có vấn đề gì.

Trịnh Phần bên trong giọng nói tràn đầy lo lắng cùng khẩn trương: “Chị mau nói rõ đi, rốt cuộc Vỹ Khang đang ở đâu?”

Nguyễn Long Tuyết tay vẫn còn giữ mảnh bông thấm máu từ kim tiêm, sắc mặt không được tốt lắm, giọng nói trở nên yếu ớt:

“Tôi không rõ thế lực đang ẩn nấp phía sau là ai, có thể là Vialla cũng có thể là HS. Nếu là Vialla vậy thì chắc chắn Trịnh Vỹ Khang đã chết từ lâu rồi, còn nếu là HS thì có thể tính mạng vẫn còn chỉ là đang sống không bằng chết mà thôi.”

“Vỹ Khang…sao nó lại có thể dính líu tới bọn người kia chứ?”- Trịnh Phần không tin nói, sau đó bà quay qua Nguyễn Long Tuyết thì phát hiện sắc mặt Nguyễn Long Tuyết hoàn toàn không ổn, trắng bệch xanh sao vô cùng. Hai bàn tay bà ta cũng run run, sau một phút Nguyễn Long Tuyết nằm vật ra giường, miệng không ngừng run rẩy.

Trịnh Phần hốt hoảng chạy đến đỡ lấy Nguyễn Long Tuyết: “Tuyết, chị sao vậy?”

Nguyễn Long Tuyết nắm lấy bàn tay Trịnh Phần, giọng nói tiếng có tiếng không: “Vị lão đại kia của HS, tôi…tôi đã từng gặp qua rồi, lần đó cậu ta bị thương rất nặng… là, là một vết chém ở vùng đầu phía sau gáy, lúc đó máu chảy rất nhiều… chắc chắn sẽ để lại sẹo…”

“Chị làm sao vậy? Để em gọi bác sĩ.”- Trịnh Phần đứng lên định đi thì bị Nguyễn Long Tuyết kéo tay lại, sức lực Nguyễn Long Tuyết rất yếu, nhưng cũng đủ để giữ lại tâm tình hốt hoảng của Trịnh Phần lúc này.

Nguyễn Long Tuyết yếu ớt nằm ra giường, khóe môi run run: “Trịnh Phần, đây là chuyện cuối cùng…chị có thể giúp em.”

“Nguyễn Long Tuyết, Nguyễn Long Tuyết…mau tỉnh lại đi.”- Trịnh Phần cao giọng gọi lớn.

Phụng Cơ lúc này đứng ở ngoài cũng bị tiếng gọi kia làm kinh hãi, cô xông cửa chạy vào, nhìn thấy Trịnh Phần đang ôm lấy Nguyễn Long Tuyết ra sức gọi bà ta tỉnh lại. Thế nhưng Nguyễn Long Tuyết lại hôn mê, hai mắt nhắm nghiền.

Phụng Cơ chạy tới bên cạnh không nói một lời rút lấy dây chuyền nước biển ra, sau đó quay qua Đại Khâm: “Mau đi gọi bác sĩ.”

Đại Khâm gật đầu nhanh chóng chạy đi, một lúc sau lại cùng bác sĩ quay lại.

“Mọi người mau ra ngoài, bệnh nhân cần phải cấp cứu.”

Trịnh Phần khóc lóc đứng lên, trước khi ra ngoài còn đưa mắtnhìn về phía Phụng Cơ. Còn cô lại cố tình xem như mình không hay biết gì về sự xuất hiện của bà, cô quay người rời đi.

Trịnh Phần phía sau, muốn gọi lại không dám.

Cô quá sơ xuất, sao lại có thể chủ quan như vậy. Rõ ràng là tên y tá khi nãy có vấn đề, hắn giở trò hạ độc trong nước biển, cách làm này có thể qua mặt được người xung quanh bởi tốc độ phát độc chậm hơn, đủ thời gian cho hắn tẩu thoát.

Phụng Cơ đi nhanh về phía phòng điều dưỡng, cửa bị khóa trái, cô dứt khoát lấy trớn đạp thật mạnh khiến cánh cửa bung ra. Bên trong hoàn toàn hỗn loạn, có hai y tá bị đánh ngất nằm dưới đất thuốc men và đồ đạt như bị lục tung lên, y phục điều dưỡng khi nãy tên y tá giả mạo kia mặc nằm bên thành cửa sổ.

Phụng Cơ đi tới bên cửa sổ nhìn xuống, nơi này là tầng bảy, nếu có thể từ đây nhảy xuống dưới thì quả thật tên sát thủ này có chút bản lĩnh. Hơn nữa xung quanh lại không có điểm bám, hắn thoát bằng cách nào chứ?

Trừ khi hắn biết rõ đường đi ở đây, hắn là người ở bệnh viện này.

Đang suy nghĩ phân tích thì ở phía sau cô cảm nhận được một vật vô cùng nguy hiểm đang lao về phía mình, Phụng Cơ không kịp suy tính quay người né tránh. Con dao sắc nhọn đâm lệch về phía khác nhưng rất nhanh lại lần nữa vung về phía cô.

Là hắn ta, tên y tá giả mạo khi nãy.

Phụng Cơ đánh mạnh vào khủy tay hắn ta khiến hắn ta đau đớn kêu lên một tiếng, thừa lúc hắn ta đau đớn cô giật lấy con dao của hắn ta rồi thuận một đường chém từ dưới lên lướt qua bả vai hắn ta.

Hắn ta la lên một tiếng, đột nhiên dùng sức hất mạnh khiến Phụng Cơ lui ra sau vài bước, thừa dịp này hắn ta phóng qua cửa sổ, bám vào các ống nước để thoát thân. Phụng Cơ cũng không chần chừ lao qua cửa sổ đuổi theo hắn.

Trên tầng bảy của bệnh viện, hai thân hình một nhỏ bé một cao to cứ liên tục di chuyển. Gã sát thủ kia rõ ràng là một người được qua đào tạo chuyên nghiệp, hoàn toàn không dễ đối phó.

Phụng Cơ không có sức để rượt đuổi cùng hắn, nhân lúc hắn ta đang ở ngay bên dưới, cô buông tay ra để bản thân rơi tự do đạp mạnh vào mặt hắn ta khiến hắn ta mất đi điểm tựa ngã nhào xuống bãi cỏ dưới sân khiến bao nhiêu người hoảng hốt bỏ chạy.

Gã sát thủ kia loạng choạng đứng dậy, lúc này Phụng Cơ đã vừa hay đuổi tới.

Cả hai lại lao vào đánh nhau, gã sát thủ kia liên tục dùng nấm đấm còn Phụng Cơ liên tục lùi bước né tránh đồng thời nhân lúc hắn kiệt sức phản công lại bằng một cú đá mạnh vào bụng. Hắn ta ngã lăn vài vòng trên đất rồi lại rất nhanh đứng lên tiếp tục đánh, mỗi lần xuất chiêu đều là chí mạng.

Ánh mắt Phụng Cơ lúc này ẩn hiện một tia tàn nhẫn rất dễ dàng nhìn thấy, cô giơ tay chụp lấy yết hầu của gã sát thủ kia bóp mạnh khiến hắn ta kêu gào thảm thiết, sức lực này của Phụng Cơ đủ để bóp nát yết hầu của hắn ta. Móng tay cô ghim sâu vào da thịt hắn ta, máu ứa ra, lúc nhìn thấy hắn không chống cự nổi nữa mới cười lạnh ném hắn ta ngã nhào trên đất.

Ngay sau đó không nói một lời rút dao ra kề vào cổ hắn.

Lúc này Evan và Quang Sẹo cũng chạy tới, nhìn một màn trước mắt không khỏi kinh hãi nhưng cũng chỉ biết đứng một bên.

“Ai sai ngươi tới ám sát chủ thượng?”

Tên sát thủ nhếch môi cười lạnh.

Phụng Cơ ngay lập tức đưa tay bóp chặt quai hàm của hắn ta khiến hắn ta đau đớn há miệng, máu tươi cũng từ trong tuôn ra.

“Muốn cắn lưỡi sao, ngươi không sợ chết vậy có sợ nửa sống nửa chết không?”- Phụng Cơ lạnh lùng không chút nương tay, càng bóp mạnh hơn khiến xương quai hàm của tên sát thủ như bị gãy đi.

Tên sát thủ lúc này đau đớn nhưng vẫn quật cường vô cùng: “Trước khi đến đây ta đã thề trước mặt chủ nhân, trong người ta, cũng đã có độc dược sẵn, nếu trong vòng một giờ đồng hồ mà không quay về thì cũng chết mà thôi.”

Phụng Cơ mở to mắt, rõ ràng là vô cùng tức giận, cô gật đầu vài cái: “Được, nếu đã trung thành như vậy, ta thành toàn cho ngươi.”

Không một động tác dư thừa, con dao trong tay ghim xuống, máu tươi tuôn ra như nước sông.

Gã sát thủ kiêu la một tiếng, chết không nhắm mắt.

Quang Sẹo và Evan phía xa nhìn nhau, đều ngạc nhiên vì việc làm này của cô. Ánh mắt lạnh lẽo này, loại khí thế đầy giết chóc này, cách ra tay ngoan tuyệt này… phải chăng…Phụng tỷ của bọn họ đã trở về rồi?

Phụng Cơ đứng lên, ném con dao dính máu trong tay đi, cô quay lưng lại lạnh lùng ra lệnh: “Quang, cậu kiểm tra xem trên người hắn ta có hình xăm của Vialla không?”

“Dạ.”- Quang Sẹo bước lên ngồi xuống bên cạnh thi thể, cởi áo hắn ta ra để kiểm tra kĩ lưỡng sau đó đứng lên báo cáo: “Phụng tỷ, hoàn toàn không có.”

Phụng Cơ nhíu hàng mày lại, rõ ràng là ngày càng khó hiểu, ngày càng phải suy tư.

Đại Khâm đứng phía xa cũng ảm đạm nhìn một màn trước mắt, cô cho người kiểm tra hình xăm, cô nghi ngờ Vialla làm?

Lúc này Đại Khâm bước tới, giả vờ mình vừa nhìn thấy xác chết, sợ tới mức nuốt nước bọt vài ngụm. Hắn đi đến bên Phụng Cơ, cười hì hì: “Chuyện này, Phụng Cơ cô yên tâm, không cần kiểm tra hình xăm làm gì.”

Phụng Cơ nhìn anh: “Anh lại biết được chuyện gì?”

Đại Khâm cười: “Lần trước tôi có nhìn thấy gã sát thủ này đi theo Vinh Ba, chắc chắn là thuộc hạ của King. Bây giờ King đối với chúng ta luôn tràn đầy thù hận, muốn nhân cơ hội ám hại chủ thượng, giết được tướng rồi thì có thể thành công hạ bệ Kim Điêu Môn rồi.”

Phụng Cơ im lặng không nói gì, chả trách nãy giờ cô vẫn luôn cảm thấy tên sát thủ này rất quen mắt, hóa ra là thuộc hạ thân cận của Vinh Ba, Phúc Giang.

Vinh Ba, món quà lần này ông tặng cho Kim Điêu Môn, tôi nhất định sẽ đòi lại.

“Chủ thượng sao rồi?”- Phụng Cơ hỏi.

Đại Khâm chần chừ một lúc sau đó thở dài: “Không được ổn lắm.”
Bình Luận (0)
Comment