Tử Lê

Chương 14

Băng Tà cũng đã 9 tuổi rưỡi. Hắn càng lớn càng anh tuấn, càng lớn càng giống Băng Khôi. Bất quá nhìn vẫn còn có nét ngây thơ như hắn chẳng biết tại sao lại mang đến cảm giác lạnh lùng. Nghe thái phó cùng sư phụ võ thuật của hắn nói, Băng Tà thiên tư thông minh, cái gì dù mới dạy qua một lần đều sẽ hiểu. Hơn nữa Băng Tà vô cùng chăm chỉ lại lễ phép, khiến cho rất nhiều người thực thích vị tiểu Thái tử này. Băng Khôi cùng Tử Lê nghe xong đều vô cùng vui sướng. Bất quá Băng Tà không có bám dính Tử Lê giống như trước kia lại khiến Tử Lê có chút nho nhỏ mất mác.

Rồi mới, ngay tại ngày mừng sinh nhật tám tuổi Huyền Trữ – con trai đầu lòng của Bích Thủy cùng Huyền Tư Dịch, cũng là tiểu biểu đệ kiêm bạn chơi của Băng Tà, chuyện lớn đã xảy ra.

Sự kiện này khiến cho quan hệ giữa Tử Lê cùng Băng Khôi bắt đầu xuất hiện chuyển biến.

Ngày đó, Băng Khôi vì phải tiếp đãi một đại sứ tiểu quốc mà không thể đi cùng Tử Lê và Băng Tà. Cho nên chỉ có mẫu tử hai người một mình với nhau. Tiểu Nguyệt Nha, Thanh Liên còn có Tiểu Thích Tử đều ở nhà canh giữ Mai Phi Viện. Tử Lê chọn một miếng ngọc bội kỳ lân được khắc từ loại thanh ngọc tốt nhất giao cho Băng Tà muốn hắn dùng nó làm lễ vật đưa cho Huyền Trữ. Rồi bọn họ liền cùng lên cỗ kiệu xuất phát đến An Quốc phủ.

Lễ sinh nhật ngày đó kỳ thật cũng chỉ mời Băng Khôi, Tử Lê và Băng Tà mà thôi. Bởi vì Huyền Trữ trời sinh tính thẹn thùng, hơn nữa còn già dặn như đã 16 tuổi, cho nên chỉ muốn mời số ít người bọn họ.

Đêm hôm đó có thể nói là chơi đùa vô cùng khoái trá, hai tiểu hài tử ra hồ nước nghịch đến toàn thân ướt đẫm, bị túm đi tắm rửa rồi quăng lên giường ngủ. Huyền Tư Dịch cùng Bích Thủy còn có Tử Lê ba người thì ở chòi nghỉ trong đình viện uống rượu ăn điểm tâm tán gẫu. Cho đến khi Bích Thủy say khướt bị bọn thị nữ dìu về phòng nghỉ ngơi mới kết thúc cuộc vui.

Tử Lê kỳ thật cũng đã có chút say, y ánh mắt mông lung, hai gò má xuất hiện ửng đỏ ha hả cười lôi kéo Tư Dịch nói thiệt nhiều chuyện. Huyền Tư Dịch mặc y túm cổ áo mình, cúi xuống nhìn sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì cồn mà đỏ ửng lên, đến rất gần rất gần. Mùi hoa lê từng trận xông vào mũi, làm cho Huyền Tư Dịch có chút si dại. Hắn nhìn Tử Lê dựa vào thật gần, hơn nữa vẫn không ngừng nói lời say trước mắt, tim đập nhanh hơn.

“Con thật sự là rất giống phụ vương con...” Tử Lê say khướt nói, rồi mới nâng tay sờ mặt Huyền Tư Dịch: “Phụ vương mà biết con thành gia có thê có tử nhất định sẽ thực vui mừng...”

Huyền Tư Dịch cười khẽ bắt lấy bàn tay đang sờ loạn trên mặt hắn, nhẹ nhàng hôn.

“Đúng vậy... Thật muốn để phụ vương thấy được Tiểu Trữ, đôi mắt Tiểu Trữ rất giống Tử Lê...” Đều là phượng nhãn xinh đẹp, lấp lánh thiên chân vô tà...

“Vậy à? Nhưng mà Trữ nhi không chung huyết thống với ta, làm sao giống được... Đúng rồi, Tư Dịch sao lại đổi xưng hô gọi tên của ta thế?” Tử Lê mê mang nhìn Huyền Tư Dịch, nhẹ nhàng cười. Rồi mới một thoáng không cẩn thận trượt chân ngã vào trong lòng hắn.

Huyền Tư Dịch hô hấp bắt đầu trở nên có chút dồn dập nặng nề, hắn gắt gao ôm lấy Tử Lê, cúi đầu liền ngửi thấy mùi hoa ngọt ngào từ trên người y phả lại.

“Thích... Vẫn luôn rất thích... Bắt đầu từ giây phút phụ vương mang em hồi phủ để ta được gặp em.... liền vẫn rất thích em...” Hắn thanh âm mang chút tình dục khàn khàn nỉ non. Tử Lê hơi kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt sương mù đối lại với cặp mắt của Huyền Tư Dịch. Trong đôi mắt hắn tràn ngập... tình yêu say đắm cùng khát khao tình dục đã đè nén dưới đáy lòng rất rất lâu. Chúng nó tựa như ngọn lửa cực nóng làm Tử Lê thấy tổn thương hai mắt.

Rồi mới, Huyền Tư Dịch tại khoảnh khắc Tử Lê muốn né tránh ánh mắt cực nóng kia của hắn, hôn lên.

Đó là một nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt lại cuộn trào mãnh liệt.

Huyền Tư Dịch dùng đầu lưỡi linh hoạt cậy mở bờ môi cùng hàm răng Tử Lê thật sâu tham nhập vào, quấn quanh chơi đùa theo cái lưỡi đinh hương. Hắn có thể cảm nhận đến mùi nữ nhi hồng lâu năm cùng vị ngọt trong nước bọt của y. Hắn vong tình xoa ngực Tử Lê, rồi thô bạo vạch xé y sam mỏng manh trên thân y làm cho toàn bộ nửa người trên của y hiển lộ ra trước mắt hắn. Chiếc cổ tinh tế xinh đẹp, mảng ngực bóng loáng tuyết trắng, một vết cắn đỏ rất sâu nhưng đã phục hồi như cũ ở trên vai trái Tử Lê làm nhức mắt Huyền Tư Dịch.

Tử Lê tỉnh rượu liền hoảng sợ dùng sức đẩy hắn ra, kéo vạt áo vừa bị xé mở của mình xoay người toan muốn chạy. Nhưng là y lại bị Huyền Tư Dịch thô bạo túm về trước mặt hắn, rồi mới hung hăng cắn một ngụm lên vai phải của y. Máu tươi lập tức chảy đầy.

“A!!” Tử Lê bị đau kêu lên, lệ lập tức trào ra từ đôi phượng nhãn xinh đẹp. Y gần như sợ hãi nhìn Huyền Tư Dịch đã bị tình dục xông đến hồ đồ mất đi lý trí.

“Đừng nhìn ta như vậy... Đừng!” Huyền Tư Dịch thô bạo lay Tử Lê, y bị gương mặt điên cuồng lại vặn vẹo của hắn dọa đến, khiến trong mắt lập tức nhiễm lên càng nhiều sợ hãi.

“Buông tay!! Ngươi uống say rồi, Tư Dịch! Buông!!!” Tử Lê sợ hãi nói, nước mắt từng hạt lăn xuống. Y chưa bao giờ biết thì ra Huyền Tư Dịch là ôm ấp cái loại tình cảm này với mình!!

Y giãy dụa muốn vùng thoát khỏi vòng tay hắn lại bị Huyền Tư Dịch một phen đẩy ngã xuống đất. Đầu Tử Lê đụng phải cây cột trong chòi nghỉ, thiếu chút nữa ngất đi. Tiếp theo, y đột nhiên nghe được tiếng vải dệt bị xé nát cùng một luồng khí lạnh lẽo. Y ngẩng đầu hoảng sợ phát hiện y phục trên người mình đã bị Huyền Tư Dịch toàn bộ xé mở. Y hiện tại có thể nói là gần như trần trụi bại lộ ở trước mặt hắn.

Tử Lê sợ hãi muốn xoay người chạy trốn, nhưng lại bị Huyền Tư Dịch một phen áp chế trên mặt đất. Y muốn thét lên lại bị Huyền Tư Dịch lấy miếng vải vừa bị xé ra nhét vào miệng phát không ra thanh âm. Rồi mới, Huyền Tư Dịch đem phân thân sưng đỏ cùng đứng thẳng đã lâu của chính mình, không có chút mảy may tiền diễn cùng thương tiếc thẳng tiến vào u huyệt chật chội của Tử Lê. Tử Lê lập tức cảm thấy một trận kịch liệt xé rách từ nơi đau đớn dưới hạ thân truyền lên, khiến y trừng lớn mắt cơ hồ muốn ngất đi ngay tại chỗ.

Máu tươi không ngừng trào ra, nhuộm đỏ mảng đùi trắng nõn, trở thành chất bôi trơn trợ giúp Huyền Tư Dịch càng thêm thuận lợi tiến sâu vào cơ thể Tử Lê, hắn nương theo đó ngày càng mãnh liệt cũng ngày càng thêm xâm nhập đến nơi sâu nhất. Hắn lật người Tử Lê lại mặt đối mặt với hắn, rồi mới đem hai chân Tử Lê banh ra càng rộng để hắn có thể cùng Tử Lê sâu sắc kết hợp lại làm một.

Mùi máu tươi cùng hương hoa lê hòa quyện tràn ngập không gian trong chòi nghỉ. Thanh âm tục tĩu là đến từ tiếng vang phát ra khi phân thân nhuốm đầy máu của Huyền Tư Dịch ra vào hậu huyệt bị xé rách lại bị ma xát đến sưng đỏ xuất huyết không ngừng của Tử Lê. Phân thân Tử Lê hư nhuyễn buông xuống. Y không có… chút nào khoái cảm, tồn tại chỉ là sự khuất nhục cực độ cùng nỗi thống khổ khó tin. Y đau đớn không ngừng rơi lệ, mỗi khi y toan ngất đi lại bị Huyền Tư Dịch hung hăng thẳng tiến mà đau đến tỉnh thức.

Tử Lê toàn thân bị Huyền Tư Dịch thô bạo lại cắn lại mút để lại vô số vết lấm chấm đỏ tươi. Thân thể hư nhuyễn mà đau đớn bị Huyền Tư Dịch toàn bộ ôm lấy bắt làm tư thế khóa ngồi, đem chân y dạng ra cưỡi lên người hắn, thân thể bởi vì bị hắn thật sâu đỉnh vào mà bất lực cao thấp đong đưa. Tử Lê ngưỡng đầu về sau, hai mắt hiện ra trống rỗng lại thất thần thất tiêu nhìn bụi hoa trong đình viện, lệ vẫn không ngừng chảy xuống, nhỏ ướt lớp sàn lạnh băng của chòi nghỉ.

Mà y không hay, toàn bộ cảnh tượng này đều bị Băng Tà nửa đêm tỉnh lại muốn đến tìm y một chút không lọt thu hết vào trong mắt.

Khuôn mặt Băng Tà bởi vì mãnh liệt oán hận cùng khiếp sợ mà vặn vẹo biến hình.

Hắn hung hăng siết chặt một nhánh cây buông xuống bên cạnh, rồi mới lẳng lặng lại phẫn nộ nhìn Huyền Tư Dịch một lần lại một lần thẳng tiến vào sâu trong Tử Lê, nhìn Tử Lê thống khổ vặn vẹo lại rơi lệ đầy mặt, hai mắt thất tiêu nhìn nơi nào đó. Hắn hung hăng đem nhánh cây bóp nát, rồi mới đợi cho Huyền Tư Dịch chấm dứt hành vi cầm thú của mình, bối rối bỏ lại Tử Lê rời khỏi mới lộ diện.

Băng Tà vẻ mặt khổ sở nhìn toàn thân bị cắn loang lổ nhiều điểm thương tích, hạ thể sưng đỏ lại đổ máu không ngừng của Tử Lê.

Tử Lê bởi vì không thể chịu đựng được đau đớn đã hoàn toàn hôn mê. Hắn lập tức cởi xuống y phục trên người mình tận hết khả năng che khuất thân thể Tử Lê không cho y nhiễm lạnh. Rồi mới chặt chẽ ôm Tử Lê vào lòng, gương mặt nho nhỏ thoáng chốc vặn vẹo, trong ánh mắt tràn ngập vô hạn hận ý.

***

Huyền Tư Dịch hoảng sợ không dám quay đầu lại cứ chạy về phía trước.

Hắn một đường nghiêng ngả lảo đảo biến thành đầy người trầy da. Rồi mới, sau khi không biết đã chạy bao lâu, hắn cảm thấy toàn thân đau đớn cộng thêm gần như không thở nổi bị vấp phải rễ cây ngã nhào xuống đất.

Huyền Tư Dịch nằm sấp trên mặt đất đầy bùn ẩm ướt lại lạnh như băng thở hồng hộc. Rồi hắn mới nhịn đau ngẩng đầu lên nhìn nhìn bốn phía, kinh ngạc phát hiện chính mình cư nhiên ở chút bất tri bất giác đã chạy tới rừng cây lớn trong An Quốc phủ!

Sâm lâm lạnh lẽo lại âm u khiến Huyền Tư Dịch không tự chủ được đánh cái rùng mình. Đang lúc hắn tính bò dậy, lại đột nhiên nghe thấy có tiếng khóc của trẻ con.

“Mẫu phi, phụ vương, Tiểu Trữ!! Mọi người đang ở đâu? Hu hu hu...” Tiếng khóc kia thật là thê thảm, thật là bất lực. Huyền Tư Dịch nghe ra đó là giọng của Băng Tà.

Hắn lần theo tìm kiếm, phát hiện Băng Tà chính đang một mình ngồi dưới gốc cây đại thụ cúi đầu cất lên thanh âm run run.
Bình Luận (0)
Comment