“Ai đây?”
“Ta là Tiêu Ngưng, đã gặp công tử ở khu thương hội vài ngày trước.” Tiêu Ngưng mặc dù muốn mở miệng chửi nhưng vẫn cố kiềm chế.
Như nhớ ra được gì đó, hắn nói:
“Ta nhớ cô rồi! xin lỗi bởi vì hôm nay cô không có đám ruồi vây quanh vì vậy ta không nhớ ra.”
Ruồi? đầu ngươi có vấn đề không mà không nhớ mặt ta lại đi nhớ tới lũ phiền phức đó. Chẳng lẽ ấn tượng của ta là phải có ruồi vây quanh hay sao? -Cô ta thầm mắng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn phải cố tỏ ra bình thường.
“Bình thường ta chỉ đi ra ngoài một mình. Hiếm lắm mới đi cùng người khác!” Tiêu Ngưng giải thích cho hắn.
Hắn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó đáp:
“Cô bình thường chỉ đi một mình à? Ta nhớ rồi! lúc bắt chuyện với ta cô có hỏi ta: [Ngồi một mình không cô đơn sao?], chắc cô cảm thấy bản thân mình cô độc nên muốn tìm người cùng cảnh ngộ chứ gì? Ta hiểu mà! cô thật đáng thương!”
Tiêu Ngưng nghe hắn nói, trán nổi gân xanh hận không thể cắt đứt cái lưỡi của hắn.
Lam Nhu thấy tình hình không ổn bèn đổi đề tài:
“Phải rồi! ngươi đến đây làm gì!”
“Nghe nói ở đây có thi hội nên ta tới góp vui.” Hắn đáp
“Hừ loại người như ngươi đến thi hội chỉ để làm trò cười thôi!” Lương công tử ôm cục tức trong lòng nãy giờ, thấy có cơ hội trả thù liền nhảy vào ngay.
Điệp Vũ nhìn hắn sau đó nói:
“Tên nào mà vô giáo dục thế này? không thấy chỗ người khác đang nói chuyện à? Lần sau muốn phát biểu ý kiến phải xin phép, người ta đồng ý mới được nói nghe chưa! Tại sao Thi Hội lại có một tên như thế này ở đây không biết?”
“Ngươi.. ngươi.. ta.. ta” Lương công tử chỉ vào mặt Điệp Vũ, miệng hắn lấp bấp cả ngày vẫn không nói được thành câu.
“Thì ra là người cà lâm, thật là đáng thương!” Hắn cảm thán.
Bỗng một giọng nói khác cất lên:
“Lương công tử cần gì phải chấp nhất hạng người như vậy!”
Một thanh niên mặc áo bào vàng mặt mày thanh tú đi tới. Sau khi thấy Lam Nhu và Tiêu Ngưng mắt hắn sáng lên.
“Không ngờ được gặp hai vị đệ nhất mỹ nữ của Bạch Ngân thành ở đây! thật là vinh hạnh.” Hắn nói.
Điệp Vũ hỏi Lương công tử:
“Gia đinh nhà ngươi à? Sao hắn ăn nói khúm núm giống ngươi thế?”
Nghe vậy tên mặc áo vàng trở nên tức giận, còn Lương công tử chẳng làm gì cũng bị dính miểng chai.
Chỉ một câu nói, hắn ta đã thành công chọc tức cả hai người.
“Hắn ta là Đào công tử của Đào gia -một trong tứ đại gia tộc. Cũng là đệ nhất tài tử của Bạch Ngân Đế Quốc.” Lam Nhu thì thầm vào tai hắn.
“À hiểu rồi!” Điệp Vũ gật đầu sau đó nói tiếp:
“Hắn ta muốn tâm sự thân mật với tên kia nên chúng ta nên đi chỗ khác để hai người bọn họ có không gian riêng tư với nhau thì hơn.”
Nghe vậy Lương công tử và Đào công tử tức giận muốn thổ huyết. Lương công tử nói:
“Ngươi có biết bọn ta là ai không?”
“Tên mặc áo màu chuối thì lúc nãy ta có nghe giới thiệu rồi! còn tên cà lâm ngươi thì ta chưa biết.” Hắn đáp.
“Nói cho ngươi biết ta đại công tử của Lương gia -một trong tứ đại gia tộc!” Lương công tử cao ngạo nói.
“À! hiểu! rồi sao?” Điệp Vũ hờ hững đáp lại.
“Bọn ta là người của tứ đại gia tộc vì vậy ngươi không xứng đứng cùng chỗ với bọn ta! khôn hồn thì mau cút!” Hắn ta dõng dạc nói.
“Ngươi dựa vào đâu mà nói ta không ngang hàng với bọn ngươi?”
“Chỉ cần nhìn vào vẻ bề ngoài của ngươi là ta đã biết rồi!” Lần này tới phiên Đào công tử nói. Hắn khinh thường nhìn vào bộ trang phục đơn sơ trên người Điệp Vũ.
Bây giờ hắn đang khoác trên mình cái áo choàng màu đen rộng thùng thình che hết cơ thể mà hắn thường dùng khi đi săn cho nên có chút không thích hợp với không khí tao nhã của thi hội.
Điệp Vũ khinh thường nhìn Đào công tử sau đó nói:
“Uổng cho cái danh đệ nhất tài tử. Thầy ngươi không dạy ngươi là đừng đánh giá quyển sách qua cái bìa hay sao? nếu hắn chưa dạy, thì ta sẽ thay hắn dạy cho ngươi.”
Sau đó bằng giọng điệu ‘bố đời’ Điệp Vũ nói:
“Vẻ ngoài của con người không phải thứ quyết định thứ bên trong họ, có một số cố gắn tạo ra vẻ ngoài thật đẹp để che dấu khuyết điểm bên trong ví dụ như..” Hắn nhìn Lương công tử trong chiếc áo bào trắng tuyết rồi nói:
“Những kẻ mặc áo trắng nhìn có vẻ thanh bạch nhưng thật ra bên trong lại đen tối...”
Hắn quay sang Đào công tử trong bộ áo bào màu vàng.
“Những người mặc áo màu vàng sang trọng thật ra chỉ để che dấu sự ti tiện bên trong.”
Lương công tử và Đào công tử tức giận muốn ngất xỉu tại chỗ. Còn Điệp Vũ càng nói càng hăng, hắn nhìn sang Tiêu tiểu thư:
“Những người mà ta thấy họ bị vây quanh bởi ruồi, bọ, ong, bướm nhưng thật ra họ có một cuộc sống rất là cô đơn.”
Tiêu Ngưng nghe vậy muốn xắn tay đập hắn một cái.
Tên khốn này! ta vẫn chưa chọc ghẹo gì ngươi nha!Điệp Vũ đưa mắt qua cơ thể của Lam Nhu.
“Có một số người có vẻ ngoài lồi lõm đẫy đà nhưng thật ra bên trong là hàng độ.. ặc.” Chưa kịp nói xong chữ ‘độn’ thì hắn đã bị Lam Nhu bóp cổ.
Mặt cô đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể bóp chết tên khốn này.
“Khụ khụ ta sai, ta sai cho ta nói lại.” Điệp Vũ nói với Lam Nhu.
Lam Nhu nghe vậy mới thả hắn ra, nhưng vẫn cẩn thận đề phòng nếu hắn nói cái gì bậy bạ thì bóp cho hắn chết ngay.
“E hèm có một số người bền ngoài bình thường giản dị nhưng thật ra họ chỉ dùng nó để che dấu sự giàu có của mình.”
Nói xong hắn cởi cái áo khoác rộng thùng thình của mình ra, vừa cởi ra xong thì cơ thể hắn rực sáng một góc trời.
Chỉ thấy trên người Điệp Vũ nào là vàng bạc, trang sức, thủy phí, bảo thạch, hột xoàn, kim cương…. treo lủng lẳng trên cơ thể gầy gò của hắn.
Lúc giảng đạo cho bọn họ thì Điệp Vũ đã tranh thủ lấy ra mấy thứ này từ giới chỉ đắp lên người. Giới chỉ của hắn chứa cả đống thứ như thế này. Vừa show ra là chói mù mắt chóa.
Bốn người nghẹn họng nhìn trăng trối. Họ sinh ra trong gia đình giàu có nên những thứ này chưa phải không thấy qua. Nhưng số lượng và phẩm chất như này thì họ cũng không chắc có được.
“Ngươi.. ngươi lấy ở đâu ra mấy thứ này?” Lam nhu hỏi, cô biết rõ Điệp Vũ nhất cho nên cô không hiểu tại sao trong thời gian ngắn hắn lại trở nên giàu như vậy.
Điệp Vũ đáp:
“Dạo này làm ăn không tệ cho nên bao nhiêu đây chẳng là gì. Đây! cho cô một cái.” Hắn nói xong tháo chiếc nhẫn có đính viên ngọc màu đỏ to bằng nắm tay em bé đưa cho cô, trong lòng thầm cảm thán:
Chẳng biết tên nào làm ra cái thứ này, đeo vào nặng muốn rớt cả ngón tay.Lam Nhu nhìn vào chiếc nhẫn trên tay sau đó cô kinh ngạc thốt lên:
“Huyết Ngọc Bảo Thạch!”
Nghe vậy mọi người đều giật mình kinh hãi. Trừ Điệp Vũ, hắn chẳng biết đó là cái gì.
Huyết Ngọc Bảo Thạch là một nguyên liệu cực phẩm dùng để luyện chế Huyền Khí, giá trị của nó là vô cùng lớn.
Những người khác nhìn Lam Nhu ghen tỵ.
Lương công tử và Đào công tử cảm thấy mình bị lép vế về mặt thân phận trước Điệp Vũ.
Tự nhủ lòng ‘mình phải sang’, Đào Công tử nói:
“Đây là thi nhân hội! ngươi giàu có thì ích lợi gì? Có giỏi thì thi thố tài nghệ với ta.”
Điệp Vũ chưa kịp trả lời thì Lam Nhu đã giành nói trước:
“Nè! ngươi là đệ nhất tài tử của Bạch Ngân thành ngươi không thấy bất công khi kêu hắn ta thi thố với ngươi sao hắn ta chỉ là …”
“Thi thế nào?” Điệp Vũ cắt lời.
“Ta cũng không muốn mang danh bắt nạt kẻ khác, cho ngươi chọn đề tài.” Đào công tử tự tin nói.
“Được! ta cũng không muốn chèn ép ngươi. Chúng ta thi vẽ tư thế hình thể của nhau, ai vẽ giống thì kẻ đó thắng, như thế rất công bằng! Nếu ngươi thua thì ngươi và tên kia cởi trần ôm nhau chạy một vòng Bạch Ngân thành thế nào?” Điệp Vũ chỉ vào Lương công tử nói.
“Hừ không biết lượng sức mình! Nếu ngươi thua thì ngươi phải trần truồng chạy một vòng Bạch Ngân thành đồng thời tránh xa hai vị cô nương này ra. Thế nào?” Lương công tử nói như chắc chắn mình sẽ thắng vậy.
“Điệp Vũ không được! Đào công tử nổi tiếng về hội họa đặc biệt là vẽ chân dung. Ngươi không thắng nổi đâu!” Lam Nhu lo lắng khuyên bảo.
Điệp Vũ chỉ cười nhạt sau đó nói:
“Ta chấp nhận, thua đừng khóc!”