Tu Luyện Với Hệ Thống Khốn Nạn Tại Dị Giới

Chương 29

Đã hai ngày từ khi Điệp Vũ gia nhập Lãnh Huyết công hội. Bởi vì hắn không cần phải trốn tránh Nhược Trúc nữa nên hắn đã trở về khu nhà phía Tây của mình.

Hắn ta cảm thấy căn cơ đã ổn định cho nên đã tấn cấp lên cấp sư.

Trong hai ngày qua hắn ta cắm đầu vào nhiệm vụ ‘đơn giản’ mà Nhược Trúc và đồng bọn giao cho.

Trong phòng của mình, Điệp Vũ ngồi đó cầm cái đầu đặt lên [Lãnh Huyết Đao].

Con dao hạ xuống. ‘Phập’. Cái cổ ‘kém sang’ được cắt ra.

Cái đầu cuối cùng nữa được xử lý xong, hắn ném ngay vào túi không gian. Bây giờ mặt của hắn trắng không còn một giọt máu.

Đang định nằm xuống nghỉ ngơi một chút thì ‘cộc cộc’ tiếng gõ cửa vang lên. Nhưng hắn lờ luôn nó mà nằm xuống giường.

Sau hơn một phút không thấy trả lời thì ‘Rầm’ cánh cửa bị đạp bay đi. Nhược Trúc cùng đồng bọn bước vào.

Điệp Vũ từ từ mở con mắt nặng trịch của mình ra, hắn nhìn cả nhóm sau đó úp mặt vào cái gối. Hắn rên rỉ:

“Các cô không vào bình thường được à?”

“Ai bảo ngươi không chịu mở cửa cho ta vào?” Nhược Trúc đáp.

“Các cô là sát thủ mà, chui cửa sổ vào không được sao?”

Nhược Trúc khinh thường trả lời:

“Ngươi đừng đánh đồng nhóm sát thủ cao quý của bọn ta với đám trộm cắp rẻ tiền đó!”

“Khác gì nhau sao?”

“Dĩ nhiên là khác! Nghe đây! Bọn đạo tặc mục đích của bọn chúng chỉ là tài sản của mục tiêu thôi, bọn chúng không cần mạng của đối phương vì vậy bọn chúng rất ít khi giết người để nhanh chóng có thể chạy thoát. Còn sát thủ bọn ta muốn lấy cả tài sản lẫn tính mạng của đối phương cho nên bọn ta không chỉ cướp của mà còn giết luôn người vậy thì hiển nhiên chúng ta cao cấp hơn lũ đạo tặc chết nhát đó rồi!” Nhược Trúc nói với giọng điệu tự hào.

“......”

Điệp Vũ lại bắt đầu cảm thấy hối hận khi quyết định gia nhập Lãnh Huyết Công Hội, đây là lần hối hận thứ n trong ngày rồi.

“Việc bọn ta nhờ ngươi làm đã xong chưa?” Nhược Trúc hỏi.

Điệp Vũ ném chiếc túi chứa đầu người ném cho cô.

Nhược Trúc nhận lấy chiếc túi sau đó thả thần thức vào trong, cô gật đầu hài lòng rồi cất nó vào giới chỉ. Cô lại nói tiếp:

“Hôm nay bọn ta đến đây để đưa ngươi đến công hội để xác nhận làm thành viên chính thức.”

Nghe vậy Điệp Vũ bất ngờ hỏi:

“Chẳng phải ta đã điền vào tờ giấy cô đưa ta rồi sao?”

“Đó chỉ là đơn xin thôi, người cần phải đến trụ sở để đánh giá năng lực thì mới được duyệt.” Lần này đến lượt Tiêu Ngưng nói.

Nghe vậy, mặc dù không nguyện ý nhưng hắn hắn vẫn cố rê thân thể của mình dậy để đi đến Lãnh Huyết Công Hộ.

Sau ba tiếng đi bộ hắn được Nhược Trúc đưa đến một tòa nhà to lớn được trang trí bằng vô số sọ người.

*Biết ngay là đầu óc lũ này có vấn đề mà!” Điệp Vũ thầm cảm thán.

Nhược Trúc cầm lệnh bài đưa tới trước mặt người gác cổng. Sau đó cả nhóm tiến vào bên trong.

Bên trong là cảnh vô số sát thủ của Lãnh Huyết Công Hội đang bàn tán gì đó. Tất cả điều có tu vi thấp nhất là Vũ Sư, khi thấy nhóm của Nhược Trúc bước vào thì họ ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý.

Từ đằng xa một mỹ phụ nhân tuổi chừng 30 mang trên mình một bộ áo khá hở hang tiến đến. Cô ta mỉa mai nói:

“Nghe nói nhóm của muội vừa tuyển một nam nhân vào! Có phải thiếu hơi đàn ông lâu quá rồi phải không? Sao không nói cho tỷ biết để tỷ giới thiệu cho muội vài tráng đinh đảm bảo cho muội dục tiên dục tử.”

Người đó là Thư Mỹ, một thành viên cấp tiểu đội trưởng của Lãnh Huyết Công Hội, mặc dù có ngoại hình khá xinh đẹp nhưng so với những thành viên của nhóm Nhược Trúc thì cô lại thua xa, cho nên cô luôn mang trong mình lòng ghen ghét, nay nghe tin nhóm của Nhược Trúc tuyển vào một nam nhân nên cô không bỏ qua cơ hội để hạ thấp danh dự đối phương.

Bọn Nhược Trúc nghe vậy liền trở nên tức giận, Nhược Trúc đáp

“Thư Mỹ! chuyện của bọn ta không tới lượt ngươi xía vào, lo lên giường tiếp tục phục vụ đám nam nhân ghê tởm của ngươi đi! coi chừng bọn chúng lại lén ra ngoài chọc người không nên chọc sau đó bị biến thành thái giám thì lại không hay.”

Nghe Nhược Trúc nói vậy, Thư Mỹ đỏ mặt tía tai. Trong Lãnh Huyết Công Hội nếu như nhóm của Nhược Trúc chỉ toàn thành viên nữ được mọi người biết đến như những đóa hoa băng thanh ngọc khiết, thì nhóm của Thư Mỹ hoàn toàn ngược lại, nhóm của ả ngoại trừ ả ra toàn bộ đều là nam nhân, tất cả bọn họ điều là những người bị ả dùng nhang sắc để câu dẫn, vì vậy trong mắt mọi người ả chỉ là một dâm nữ không hơn.

Có lần một trong số nam nhân của ả dám cả gan trêu ghẹo Nhược Trúc bị nàng biến thành thái giám, từ đó quan hệ của cả hai ngày càng gay gắt.

Thư Mỹ mặc dù tức giận nhưng ả vẫn cố kiềm chế, ả nhìn sang Điệp Vũ, sau đó ả lắc lư cái thân thể lẳng lơ của ả lại gần hắn. Ả quyến rũ cất tiếng:

“Tiểu đệ đệ! Có phải đệ muốn thân thể của những nữ nhân kia phải không? Ta nói cho đệ biết bọn họ đến cả thành viên cao cấp của công hội cũng không thèm nhìn đến, họ chỉ trêu đùa đệ thôi! Đệ hãy về với đội của ta, ta sẽ hảo hảo phục vụ đệ.” Ả vừa nói vừa cúi người xuống làm lộ bầu ngực to lớn của mình.

Nhược Trúc thấy vậy thì vô cùng tức giận, định lên tiếng thì Điệp Vũ đã nói trước:

“Hoa đẹp dù không thể ăn nhưng vẫn có thể ngắm, đồ ăn thiêu thì cho dù có thể ăn nhưng nó quá tởm nên có mời ta cũng không thèm ăn!”

Nghe hắn nói thế tâm trạng khó chịu của tứ nữ lập tức được thay thế bằng cảm giác sảng khoái.

Ngược lại Thư Mỹ bị hắn chửi thì lập tức nổi giận, cô lạnh lùng nói:

“Ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói văn chương quá nên nghe không hiểu à? Vậy để ta nói thẳng cho ngươi dễ hiểu: Cái thân thể bẩn thiểu của ngươi hết hạn sử dụng rồi! đừng có tưởng là dùng nó có thể dụ dỗ được ta.” Điệp Vũ đáp, tính cách của ả đàn bà này khiến hắn chán ghét.

Khí tức tướng cấp từ người Thư Mỹ đè lên người hắn, mặc dù vài ngày trước hắn đã đột phá sư cấp nhưng chênh lệch thực lực vẫn quá lớn, hắn có cảm giác khó thở nhưng cảm giác đó lập tức biến mất vì Nhược Trúc đã đứng chắn trước người hắn, khí tức tướng cấp từ người cô toát ra đánh bật lại luồng khí tức kia.

Thư Mỹ thấy thế liền hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.

Nhược Trúc nhìn theo bóng lưng ả, tâm trạng hơi bất an. Cô biết ả ta có thù tất báo, mặc dù nhóm của cô không sợ ả ta nhưng do Điệp Vũ còn quá yếu cho nên khó có thể tự vệ trước sự trả đũa của ả. Cô thầm tự nhủ mình phải để mắt đến hắn nhiều hơn.

Nhược Trúc thở dài sau đó nhìn sang Điệp Vũ, cô nói:

“Cuối cùng cũng nghe ngươi nói được một câu dễ nghe.” Mặc dù biết hắn vừa mang lại phiền phức nhưng cô vẫn khá hài lòng với biểu hiện của hắn hôm nay, kể cả ba người kia cũng vậy. Là đàn ông thì phải biết che chở cho những nữ nhân xung quanh mình.

Điệp Vũ nhún vai nói:

“Tình thế bắt buộc nên ta mới dối lòng nói vậy thôi, chứ thật ra khen các cô ta cũng cắn rứt lương tâm lắm.”

Nghe hắn nói vậy tâm trạng cảm kích của chúng nữ nhanh chóng bị dập tắt.

Cái tên này đúng là không chọc tức bọn ta không ăn cơm ngon mà!
Bình Luận (0)
Comment