Tu Ma Phi Thăng Quyển

Chương 42

Huỳnh Trấn Thiên mốc từ trong túi áo ra khoảng 100 linh thạch nói"Tạm thời ta chỉ đem theo 100 linh thạch,nhưng ngươi yên tâm,ta sẽ không quỵch nợ của ngươi,trên người ta có một món bảo vật,trị giá không thấp hơn 400 linh thạch,nếu không phiền mời ngươi xem thử,coi như bù vào số linh thạch mà ta thiếu"

Trung niên tu sĩ nghe vậy thì nhíu mày thầm nghĩ"Thì ra là không đủ linh thạch,chuyện hắn có bảo vật giá trị hơn 400 linh thạch có thật không đây,thôi kệ đi,coi thử đã rồi hãy tính,nếu không đúng thì trở mặt đòi người là được,dù sao nơi này cũng cách đấu giá hội khá xa,cho dù hắn có là thiếu gia công tử của môn phái nào,thì cũng không có gì đáng ngại"nghĩ vậy,trung niên tu sĩ làm bộ mặt tươi cười nói"Không thành vấn đề,không biết đại nhân nói đến là bảo vật gì"

Huỳnh Trấn Thiên nghe hỏi đến thì cười tủm tỉm,chầm chậm mò vào túi áo,thần thần bí bí nói"Bảo vật đó là..."chưa nói hết câu,đột nhiên ánh kiếm loé lên,một thanh kiếm màu đen từ túi áo của Huỳnh Trấn Thiên bắn ra,nhắm thẳng vào tim trung niên tu sĩ mà đâm tới.

"Khốn kiếp"trung niên tu sĩ thấy vậy thì cả kinh,làm gì còn không biết Huỳnh Trấn Thiên là muốn giết hắn,nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh,chỉ thấy hắn nhún chân né qua bên trái một xíu,theo đó thanh kiếm màu đen cũng thuận thế đâm vào ngực phải của hắn,lệnh qua tim vài centimet.

"Lão Nông"lập tức hai tiếng kêu phẩn nộ pha lẫn sợ hãi vang lên,tiếp đó hai bóng đen thình lình xuất hiện phi thân lao vào Huỳnh Trấn Thiên.

Huỳnh Trấn Thiên cũng không ngạc nhiên gì,cười tà nói"Đến hay lắm,sẵn tiện luyện tay một xíu"nói xong thình lình tại chỗ biến mất.

Rầm.....ngay lập tức,một cái búa và một thanh kiếm nện vào chỗ Huỳnh Trấn Thiên vừa biến mất,theo đó khuôn mặt của hai bóng đen kia cũng lộ ra,nhìn lại thì thấy đó là một trung niên tu sĩ râu ria đầy mặt và một thanh niên tu sĩ tuổi trẻ tầm khoảng 20t.

"Cái Gì?"Thấy thân ảnh Huỳnh Trấn Thiên thình lình biến mất,thanh niên tu sĩ kiềm không được lòng kêu lên,trước giờ chỉ toàn là bọn hắn ở trong tối địch ở ngoài sáng,lần này tới lượt bọn hắn ở ngoài sáng địch ở trong tối,cho nên hắn mới không kiềm được kêu lên 1 tiếng.

Trung niên tu sĩ râu ria đầy mặt thấy một màn như vậy cũng hơi cả kinh,nhưng dù sao hắn cũng là người có kinh nghiệm đối địch,cho nên không thèm nghĩ nhiều,đem cái trung phẩm linh khí dạng búa của mình quét quanh 360 độ,nhằm ép Huỳnh Trấn Thiên phải lộ diện.

Keng...........quả nhiên việc làm của trung niên tu sĩ râu ria đầy mặt không phải là vô nghĩa,chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm vang lên,sau đó hắn bị hất văng tới đằng trước hai met,thanh trung phẩm linh khí dạng búa thì thình lình xuất hiện thêm một vết cắt sâu vài cm,thấy vậy hắn tham lam nói"Thượng phẩm linh khí"

Huỳnh Trấn Thiên cũng theo đó xuất hiện trước mặt thanh niên tu sĩ,sau đó không biểu tình nói"Cũng coi như có xíu môn đạo,nhưng dám tổn thương đến Na Na thì phải chết"nói xong nghiêng Dẫn Kim Kiếm quát"Nhất Sát Kiếm"

"vù vù"........tiếng xé gió vang lên,chỉ thấy một ánh kiếm màu đen lấy tốc độ không thể tin nổi chém tới thanh niên tu sĩ,đây cũng là hắn suy tính kỷ lưỡng rồi mới hành động,tại vì hắn thấy hai tên trung niên tu sĩ tựa hồ có vẻ khó chơi,cho nên trước cứ giết tên gà con trước mặt đã rồi tính,dù gì cũng đỡ tránh tình trạng 1 cân 3.

"Cẩn Thận"hai tiếng kêu sợ hãi đồng thời vang lên.

Thanh niên tu sĩ nghe vậy mới hoàn hồn lại tự trách mình quá lơ là,giờ tránh tựa đã không kịp rồi,hơn nữa thanh kiếm trong tay tên kia hình như còn là thượng phẩm linh khí,không cách nào khác,hắn chỉ đành lấy ra một cái khiêng hạ phẩm linh khí chắn trước người,mong sao có thể phòng ngự được thế công của Huỳnh Trấn Thiên,hắn bây giờ đúng là ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc ah.

Phật.....phụt......không ngoài suy tính,Dẫn Kim Kiếm rất dễ dàng phá vỡ phòng ngự đâm xuyên qua ngực tên thanh niên tu sĩ,hai tên trung niên tu sĩ thấy vậy thì buồn bực nói"Ngu Ngốc"

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cười khẩy nói"Tiếp theo...........sẽ là hai người các ngươi"nói xong lại lần nữa động thân biến mất,ngay sau đó xuất hiện trước mặt trung niên tu sĩ bộ dạng gầy gò có tên gọi là Nông.

"Khốn kiếp"Lão Nông thấy Huỳnh Trấn Thiên đột ngột xuất hiện thì cả kinh la lên một tiếng,sau đó hắn rất nhanh lấy ra một cái khiêng chắn trước người,làm xong hắn mới thở phào một hơi cười nói"Tưởng có thượng phẩm linh khí là ngon sao,cái khiêng này cũng là một món thượng phẩm linh khí đấy,ta xem ngươi làm sao mà giết ta,lão Lưu qua đây,ta và ngươi công chết thằng nhóc này,bảo vật trên người nó cũng không ít,lát ta cho ngươi hết,chỉ cần nhường ta thanh kiếm kia là được"

Lão Lưu nghe vậy thì đang định trả lời đồng ý,nhưng lão chưa kịp trả lời thì Huỳnh Trấn Thiên đã cười khạc khạc nói"Thật xem ta là bù nhìn hay sao,tấm khiêng đó đúng thật là tốt,nhưng phải nhìn xem chủ nhân của nó là ai,nếu là ngươi thì........khạc khạc"nói xong tung người bay ngang giữa không trung,sau đó động kiếm liên tục xoay tròn toả hắc khí,chém liên tục vào cái khiêng thượng phẩm linh khí của lão Nông.

Cheng.....keng....cheng.....cheng.......tiếng kim loại va chạm liên tục vang lên,chói tai không chịu được,nếu có phàm nhân ở đây chắc chắn sẽ lũng màn nhĩ mà diếc.

Lão Nông nếu bình thường thì cũng không tới nỗi không chống đỡ được,nhưng lúc này ngực hắn bị thương,hơn nữa thế công của Huỳnh Trấn Thiên phải gọi là hung mảnh dị thường,nếu tu sĩ bình thường tấn công sẽ là một chiêu một,do còn phải dẫn động phi kiếm bay loạn các kiểu,lúc đó sẽ có khoảng dừng,nhưng nhìn xem,Huỳnh Trấn Thiên liên tục công kích,có xíu nào khoảng dừng đâu,hơn nữa chém nào chém nấy trầm trọng cực kỳ,không biết thân thể Huỳnh Trấn Thiên làm sao mà chịu được nữa.

(lưu ý:việc xoay tròn chém liên tục của HTT là do luyện võ công,gân tay căn cốt mạnh hơn người thường mới làm được,còn tu sĩ thì không có mạnh khoảng thân thể,vì vậy chỉ có thể dùng khống linh thuật đều khiển linh khí từ một khoảng cách nhất định,do đó lúc đều khiển sẽ có những khoảng ngừng)

Lão Lưu ở một bên thấy vậy thì xanh mặt không chút nghĩ ngợi dùng Ngự Linh Thuật tung người bỏ chạy,còn lão Nông thì hắn không thèm nhìn tới,đùa sao,nếu còn ở lại nữa chắc chắn kết cục của hắn là chết,nhìn lão Nông một bộ không chịu được là hắn biết rồi.

Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì hơi nhíu mày cũng không để ý lắm,chạy tựa chạy dù sao kẻ bắt nạt Na Na vẫn còn ở đây,nhưng nghĩ đến Na Na hắn mới giật mình thầm kêu không ổn,Na Na và Mỹ Linh vẫn còn ở ngoài ah.

Như có quỷ nhập,Huỳnh Trấn Thiên lập tức bỏ qua lão Nông chạy ra ngoài cửa,nhưng tựa hắn đã chậm,chỉ nghe từ xa xa vang lên tiếng kêu cứu của Mỹ Linh và Na Na"Cứu với,tên khốn này mau thả ta ra"

(Do vướng vào lệnh bài chìa khoá Hoan Hỉ Cấm Địa,cho nên bên người Mỹ Linh hiện không có ai bảo vệ,vì thế nàng mới dễ dàng bị bắt như vậy)

Lão Nông ở một bên thấy vậy thì run rẩy cười nói"Ha Ha đáng đời ngươi chưa,rồi cô bé kia cùng hồng nhan của ngươi sẽ bị bán làm lô đỉnh,đến lúc đó hai nàng sẽ quỳ gối dưới quần kẻ khác,còn trong lòng sẽ trách ngươi sao không cứu các nàng,ha ha nghĩ đến ta.....Aaaa chuyện gì"chưa nói hết đột nhiên hắn giật mình,cảm thấy linh lực trong cơ thể không kiểm xoát được tuông ra ngoài,chưa kịp rõ đầu đuôi,thì đã thành một cái xác không hồn,không chút sức sống ngã ngục tại chỗ.

Nhìn theo hướng linh lực lão Nông tuông ra,chỉ thấy quanh người Huỳnh Trấn Thiên lúc này hắc khí lượm lờ,hắc khí này không phải ma khí mà là hắc khí từ cái hộp đen tinh xảo,hơn nữa mái tóc không gió mà bay,đôi mắt thì đen thăm thẳm không thấy xíu lòng trắng nào,do đeo mặt nạ nên không biết khuôn mặt có gì không,nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của hắn,chắc chắn bạn sẽ có cảm giác hồn phi phách tán,mọi thứ xung quanh hắn như đang bị thôn phệ vậy.

Huỳnh Trấn Thiên lạnh lùng nhìn về hướng lão Lưu vừa đi,sau đó không nói lời nào động thân đuổi theo,cả đồ của lão Nông cũng không thèm nhìn tới,chỉ nghe được hắn vừa chạy vừa gầm nhẹ,có vẻ như một con thú vậy.

.................(^.^).......(-.-)........(^.^).................<code> HCVVCH</code>
Bình Luận (0)
Comment