Tự Mang Xuân Dược Đích Nam Nhân

Chương 8

Editor: Mika

Beta: Miêu~~

gocnhocuatoi

Mục Mục nhờ vào trang bìa đặc san của [Minus] mà giành được một giải thưởng nhiếp ảnh không nhỏ trong giới thời trang, thừa dịp đang hot xuất bản một tập photobook cá nhân, còn mời riêng Lăng Miêu Nhi làm người mẫu chụp thêm một nhóm ảnh. Hai người hợp tác càng ngày càng nhiều, thường xuyên qua lại quan hệ càng thêm quen thuộc.

[Minus] cuối năm đều phải tổ chức họp, ngoại trừ nhân viên trong công ty, nhà đầu tư, truyền thông, nhiếp ảnh gia cùng người mẫu đã từng hợp tác đều sẽ được mời tham gia, Mục Mục cùng Lăng Miêu Nhi cũng trong danh sách khách mời năm nay.

Lăng Miêu Nhi danh khí như mặt trời ban trưa, quản lý công ty vì muốn phô trương danh thế cho cậu, thuê một chiếc Lincoln Limousine đưa cậu đi tiệc tối, Lăng Miêu Nhi lại tự chủ trương kéo Mục Mục theo.

“Tôi đi nhờ xe riêng của cậu như vậy không được tốt đi?” Mục Mục vốn cho rằng đối phương chỉ là thuận đường đem anh theo, xuống dưới lầu mới phát hiện là xe hiếm, anh chỉ là một nhiếp ảnh gia, lại không cần xuất đầu lộ diện.

“Quản làm gì, xe này lớn như vậy, một mình tôi ngồi cũng không hết.”

Mục Mục bất đắc dĩ lắc đầu, quen biết lâu, anh cũng quen tác phong tùy hứng của Lăng Miêu Nhi. Anh thiên tính bao dung, cùng Lăng Miêu Nhi ngược lại lại đạt được loại phù hợp kỳ diệu nào đó.

Đi tham gia là cuộc họp chính thức hằng năm, Mục Mục cũng đặc biệt ăn diện một phen, mặc áo bành tô đặt làm theo yêu cầu, dáng người càng được tôn lên cao lớn kiên cường.

Lăng Miêu Nhi ngồi ở đối diện, cảm giác Mục Mục như vậy có cảm giác anh tuấn cùng gợi cảm khác thường, kìm lòng không được liền nheo mắt, đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.

Mục Mục: “…”

Thân làm nghề nhiếp ảnh gia, anh có thể rõ ràng phân biệt sự khác biệt giữa hai kiểu người “coi trọng mình” cùng “muốn đè mình”. Mục Mục mơ hồ có thể cảm giác được Lăng Miêu Nhi đối với mình có ý tứ không bình thường, nhưng anh căn bản xem Lăng Miêu Nhi là trẻ con, Mục Mục không dám liên tưởng tới phương diện kia.

May mà lái xe cứu vớt anh.

“Hai vị tới rồi.”

Lincoln Limousine dừng lại ngoài cửa khách sạn, hàng dài phóng viên truyền thông bên ngoài vươn máy ảnh nhắm ngay cửa xe, mặc kệ ngồi bên trong là ai trước hết cứ tách tách nhấn máy chụp trước rồi nói.

“Mục Mục, xuống xe.” Không biết kể từ khi nào Lăng Miêu Nhi cũng bắt đầu dùng nickname đặc biệt gọi Mục Mục, tuy rằng hai từ âm tiết giống nhau, nhưng trọng âm lại phân chia rõ ràng.

“Tôi cũng xuống xe?” Mục Mục kinh ngạc chỉ vào chính mình.

“Đến rồi nha.” Lăng Miêu Nhi đương nhiên nói.

“Tôi không cần đi thảm đỏ, lát nữa xe đến cửa sau lại xuống xe.”

Lăng Miêu Nhi không nghe theo, lôi kéo anh: “Tôi lần đầu tiên tham gia họp hằng năm, hồi hộp, anh đi cùng tôi đi mà.”

Mục Mục không nói gì: “Nhưng là…”

“Nhanh lên.” Lăng Miêu Nhi không cho phép anh từ chối.

Bảo an mở cửa xe, Lăng Miêu Nhi chỉnh lại bộ đồ thời trang giá cả xa xỉ trên người, ung dung thoải mái xuống xe, căn bản không nhìn ra một chút lo lắng hồi hộp nào.

Quần áo trên người cậu hôm nay là nhà tài trợ cung cấp, từ chất liệu tỏa sáng ánh bạc đặc biệt chế thành, cho dù là vào ban đêm cũng có thể nhận được ánh sáng chiếu đến và phản xạ ra ngoài, vừa có mặt liền khiến cho toàn trường kinh diễm.

Mục Mục đi phía sau cậu, nháy mắt xuất hiện cũng được ánh đèn flash bao chùm, Lăng Miêu Nhi quen thuộc với loại trận địa này, Mục Mục thân là nhiếp ảnh gia lại không thích ứng được.

Mọi người mới đầu cho rằng Mục Mục cũng là người mẫu nào đó của công ty quản lý Lăng Miêu Nhi, bởi vì dáng người anh cao ngất, tỉ lệ hoàn mỹ, mãi đến khi tới gần mới phát hiện là Mục Mục. Trong khoảng thời gian này tên tuổi của Mục Mục và Lăng Miêu Nhi đồng thời xuất hiện được chú ý rất cao, thế cho nên rất nhiều kênh truyền thông đều gắn liền tên hai người một chỗ, hiện tại chính là cùng nhau bước trên thảm đỏ, mọi người cũng không cảm thấy có gì không ổn. Ngược lại cảm giác hai người kia một người cao lớn, một người xinh đẹp, một bên dương cương, một bên thanh tú, đi cùng một chỗ có loại hài hòa nói không nên lời.

Rất nhanh đi xong đoạn thảm đỏ này, Lăng Miêu Nhi không có gì, Mục Mục ngược lại toát mồ hôi, cũng không biết là ai hồi hộp ai đi cùng, chủ biên chờ ở cửa nghênh đón bọn họ đi vào.

“Miêu Nhi tìm sứ giả hộ hoa đẹp trai như vậy ở đâu thế?” Chủ biên trêu chọc Lăng Miêu Nhi.

“Nhặt ở trong tiểu khu đấy.” Lăng Miêu Nhi thoải mái thừa nhận.

Mục Mục: “…”

Trong giới nam nam thân mật rất nhiều, mọi người đều thấy nhưng không thể trách, Mục Mục cảm giác chủ biên hình như cũng hiểu lầm bọn họ là cái loại quan hệ này. Có điều chủ biên không hỏi, Lăng Miêu Nhi không giải thích, anh cũng không thể không biết xấu hổ giải thích cái gì.

“Sách ảnh của cậu tôi xem rồi, rất tuyệt,” Chủ biên cũng hàn huyên với Mục Mục vài câu,“Chúc bán được nhiều.”

“Cám ơn.”

“Vừa rồi có nhà đầu tư nói muốn gặp Miêu Nhi, tôi có thể mượn cậu ấy một chút không?”

“……” Lời này nói thật giống như Lăng Miêu Nhi là của riêng Mục Mục, “Mọi người xin cứ tự nhiên.”

Chủ biên chân trước đem Lăng Miêu Nhi lĩnh đi, sau lưng liền có người quen đến chào hỏi, nhân duyên của Mục Mục trong giới không tệ, một lần gặp gỡ bạn bè xong, tiệc tối đã qua một nửa, mà Lăng Miêu Nhi đã sớm không biết đi nơi nào.

Cảm thấy có chút mệt mỏi, Mục Mục tránh mọi người tìm đến toilet hơi làm nghỉ ngơi. Gian ngoài có hai người tiến vào, hình như hoàn toàn không suy xét xem bên trong có người hay không, chỉ nghe hai người ghé đầu kề tai nói:

“Thứ đó của anh dùng tốt không?”

“Tốt, tôi đảm bảo cậu ta uống xong một ly lập tức dục hỏa đốt người.”

“Vậy là tốt rồi, Lăng Miêu Nhi bình thường ngạo mạn như vậy, cũng nên ăn chút giáo huấn.”

Mục Mục nghe được cái tên quen thuộc, trong lòng cả kinh, lại kết hợp câu trên, lập tức đoán ra bọn họ làm chuyện gì.

Nghĩ đến mấy tên tiểu nhân vô sỉ tiểu này có ý đồ xấu với Lăng Miêu Nhi, Mục Mục trong cơn giận dữ, cửa buồng bên “lạch cạch” một tiếng mở ra, hai người bên ngoài đầu tiên là bị tiếng động bất ngờ khiến cho hoảng hồn, sau khi xoay người, biểu tình trên mặt dần dần chuyển sang kinh sợ:

“…… Yêu, yêu quái a!!!”

Lăng Miêu Nhi không đếm được tối hôm nay đã gặp bao nhiêu người, nhà đầu tư nhà truyền thông quảng cáo thay nhau oanh tạc, đến cuối cùng có thể nhớ kỹ không có mấy ai. Có điều cứ tính mỗi người nói vài câu, cũng đủ để khiến cho cậu miệng khô lưỡi khô, Lăng Miêu Nhi cũng trốn đến một góc, thuận tay lấy một ly rượu đỏ trên khay của phục vụ đi qua.

Mục Mục nôn nóng xuyên qua đám người, có người quen chào hỏi với anh cũng bỏ mặc không để ý, cuối cùng ở một góc yến hội phát hiện thân ảnh của Lăng Miêu Nhi.

“Không được uống!” Mục Mục tiến lên, đoạt cái chén trong tay Lăng Miêu Nhi, bởi vì dùng lực quá lớn, cái chén trong tay Mục Mục vỡ tứ tung, chất lỏng màu rượu vang bắn tung toé đi ra ngoài, do đó không thể phán đoán Lăng Miêu Nhi đã uống bao nhiêu.

Thật ra Lăng Miêu Nhi vừa đưa chén đến bên miệng, môi còn chưa dính vào rượu đã bị Mục Mục cắt ngang, chuyện đột ngột ngoài ý muốn khiến Lăng Miêu Nhi hoảng sợ.

“Anh làm sao vậy?”

Mục Mục so với cậu càng khẩn trương lo lắng: “Cậu có nơi nào cảm giác khác thường không?”

“Cảm giác khác thường?” Lăng Miêu Nhi nhìn chằm chằm tay Mục Mục, đột nhiên “a” một tiếng.

Mục Mục còn tưởng là cậu phát hiện nơi nào dị thường, lại nghe Lăng Miêu Nhi nói: “Tay anh chảy máu.”

Anh cúi đầu nhìn, ngón tay bị mảnh thủy tinh rạch một cái, có máu tươi từ miệng vết thương chảy ra.

“Cái này không sao.”

“Miệng vết thương không lớn, liếm liếm là được.” Nói xong Lăng Miêu Nhi rất tự nhiên kéo tay Mục Mục.

Mục Mục còn chưa kịp phản ứng, ngón tay đã bị Lăng Miêu Nhi ngậm vào miệng, đầu lưỡi ôn nhuận mềm mại xẹt qua miệng vết thương, trong đau đớn lại mang theo chút ngưa ngứa.

“Này thật sự không cần đâu.” Mục Mục có chút kích động, muốn rút tay về, lại hoảng hốt nhìn thấy ánh mắt Lăng Miêu Nhi lóe một cái, đồng tử biến thành một đường thẳng trong lại giây lát biến mất, Mục Mục chỉ có thể nhủ thầm mình hoa mắt.

Ánh mắt Lăng Miêu Nhi trở nên mê ly lại nguy hiểm, hai má cậu đỏ ửng, hô hấp rõ ràng thô hơn lúc nãy rất nhiều.

Không tốt! Mục Mục thầm nghĩ, chính mình quả nhiên vẫn đến chậm một bước, Lăng Miêu Nhi dược hiệu phát tác sao?

Anh vừa nảy lên suy nghĩ lôi Lăng Miêu Nhi đi, lại đột nhiên bị đối phương lôi kéo, đừng nhìn Lăng Miêu Nhi vóc dáng nhỏ gầy, khí lực lại mạnh hơn trong dự đoán của anh rất nhiều, Mục Mục không biết cậu muốn đến nơi nào, chỉ có thể bị động tùy ý Lăng Miêu Nhi kéo đi.

“Cậu muốn đi đâu?” Mục Mục nôn nóng hỏi,“Tôi đưa cậu đi bệnh viện rửa ruột đi?”

Lăng Miêu Nhi không nói lời nào, nắm tay anh rời khỏi sảnh đường, rời xa đám người, cuối cùng đi đến phòng nghỉ ngơi cho khách, đem Mục Mục mạnh mẽ kéo vào, hung hăng đóng cửa lại.

Phòng đôi rộng rãi trong phòng khiến Mục Mục có chút kinh hãi: “Tôi cảm thấy chúng ta bây giờ không nên…”

Lăng Miêu Nhi không cho phân trần đẩy Mục Mục lên giường, nhào lên, đem câu nói kế tiếp hung hăng bịt trở lại miệng.

Hiện tại Mục Mục chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, Lăng Miêu Nhi đầu lưỡi nhiệt tình tiến vào, xâm nhập đến nơi không nên tới, nước bọt của Mục Mục trong lúc hai người miệng lưỡi dây dưa bị đối phương hút lấy, Lăng Miêu Nhi càng thêm không khống chế được.

Cậu buông tha cho miệng Mục Mục, một ngụm cắn trúng cổ đối phương, không phải cắn như kiểu tán tỉnh, mà là răng nanh đâm rách làn da, hung hăng đâm vào cổ đối phương.

Mục Mục đau đến hít một hơi, càng nhiều máu theo dấu răng bị Lăng Miêu Nhi hút lấy, Lăng Miêu Nhi một bên cắn cắn, một bên không quên hít lấy mùi hương trên người Mục Mục, chóp mũi bên tai cùng giữa xương quai xanh Mục Mục di chuyển qua lại.

Dưới sự kịch liệt khiêu khích của cậu, Mục Mục cũng rất nhanh không kiềm chế được, hơn nữa cũng không biết người hạ thuốc gì với Lăng Miêu Nhi, dược hiệu cường liệt như vậy, Mục Mục có thể cảm giác được Lăng Miêu Nhi thật sự muốn làm anh.

Dục vọng của cậu đã biểu đạt qua động tác, Lăng Miêu Nhi dùng lực tách chân Mục Mục ra, muốn đem chính mình chen vào.

“Miêu Nhi!” Mục Mục muốn ngăn cản cậu nhưng không thể, phòng tuyến lại bị công hãm vài phần.

Tiếp tục như vậy rất nguy hiểm, Mục Mục dù sao cũng là người to khỏe cao 1m9, giữ chặt áo Lăng Miêu Nhi đảo người một cái, liền từ bị động chiếm lấy vị trí chủ động.

“Cậu bình tĩnh một chút!” Mục Mục đem hết toàn lực muốn đánh thức Lăng Miêu Nhi.

Nhưng mà Lăng Miêu Nhi tựa hồ không nghe thấy thanh âm bên ngoài, Mục Mục hơi lơi lỏng, thiếu chút nữa lại bị cậu thay đổi tư thế cơ thể.

Mục Mục nhịn không nổi nữa, Lăng Miêu Nhi lại một lần nữa sử dụng cả tứ chi quấn lên, sợi dây lý trí trong đầu hắn cũng căng đứt, chủ động bắt đầu tiến công người dưới thân.

Hai người lúc này mới có cái hôn môi chân chính theo ý nghĩa, Mục Mục hữu lực, Miêu Nhi linh hoạt, hai đầu lưỡi quấn quanh cùng một chỗ, ai cũng không chịu thua. Hơi thở nóng rực đan xen ba trăm hiệp, Mục Mục trên tay xuất lực, kéo rách bộ đồ thời trang xa xỉ trên người Lăng Miêu Nhi kia. Lăng Miêu Nhi khô nóng dường như khó có thể chịu đựng tấm vải dệt kia dây dưa, dưới sự trợ giúp của Mục Mục nhanh chóng thoát sạch sẽ.

Thiếu niên da thịt bóng loáng nhẵn nhụi lõa lồ bên ngoài, trắng nõn thêm chút phấn hồng, chân tay mảnh khảnh giống như chưa phát dục hoàn toàn.Cảm giác tội lỗi nhất thời dâng lên của Mục Mục dưới dụ hoặc khiêu khích thành thục của đối phương không còn sót lại chút gì, anh một bên hôn môi một bên cởi áo khoác vướng víu ném sang một bên, căm tức trong lúc triền miên không thể phân thân đi đối phó với mấy nút thắt phiền phức kia.

Tính nhẫn nại không đủ Mục Mục cuối cùng chỉ cởi được hai nút áo trên cùng, nương theo khe hở trực tiếp túm lấy vạt áo từ đỉnh đầu cởi xuống, lại khẩn cấp áp lên, cơ bụng rắn chắc phảng phất có thể dễ dàng đem Lăng Miêu Nhi như gốm sứ kia nghiền nát.

Lăng Miêu Nhi dục vọng bạo tạc cơ hồ muốn khóc, cậu ôm lấy cổ Mục Mục, liều mạng nâng hạ thân đưa lên. Bởi vì chiều cao hai người chênh lệch, bộ phận mẫn cảm giữa hai chân cậu vừa lúc tiếp xúc với bụng đối phương, tám khối cơ bụng của Mục Mục cực độ co dãn, Lăng Miêu Nhi dục hỏa đốt người ở nơi đó cọ lại cọ, cọ đến trên người Mục Mục một mảnh dính nhớp.

“Mục Mục…” Lăng Miêu Nhi mang theo âm khóc nức nở gọi lên, chuyện này nói lên cậu biết rõ người cùng mình thân mật tiếp xúc là ai. Ngữ khí của cậu nửa như đòi lấy nửa như cầu xin, Mục Mục bị thanh âm kia kích thích đến hung hăng hôn đối phương một cái, sau đó buông tha cánh môi bị anh chà đạp đến kiều diễm ướt át, tấn công xuống phía dưới.

Lăng Tiểu Miêu giống chủ nhân của nó, phát dục tựa hồ còn chưa thành thục, lại rất cố gắng nâng đầu, trên mặt điểm xuyết một giọt chất lỏng trong suốt, hình thái ngạo kiều cũng không khác gì chủ nhân.

Nó sạch sẽ, có hình dạng đẹp cùng màu sắc phấn nộn, bộ lông cũng chỉ ỏi vài cái, ngay cả mùi cũng là nhẹ nhàng thanh thoát.

Mục Mục không có do dự há miệng ngậm lấy nó, lúc này Lăng Miêu Nhi thật sự thất thanh khóc lên, khoang miệng Mục Mục ướt át mà ấm áp, phía trong co dãn mà hữu lực, Lăng Miêu Nhi giống như được đến một thế giới mới, nơi này chỉ có khoái cảm không ngừng dâng lên, cùng từng đợt mãnh liệt mà đến cao trào.

Mục Mục gần như chưa phun ra nuốt vào được vài cái, Lăng Miêu Nhi đã run rẩy bắn ra. Mục Mục không hề dự đoán trước bị bắn đầy miệng thực không biết nói gì, loại trình độ năng lực kéo dài này vừa nãy cậu ấy là lấy tự tin từ đâu tới mà muốn đè mình chứ.

Có điều Mục Mục nghĩ là đã kết thúc lại không có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi, Lăng Miêu Nhi chỉ thở dốc một lát, Tiểu Miêu nhi vừa mới có chút dấu hiệu nhuyễn xuống lại một lần nữa nâng cao tinh thần ngẩng đầu lên. Mục Mục vừa ngoài ý muốn lại tức giận, những người đó đến cùng là hạ dược mạnh đến mức nào cho Miêu Nhi chứ, nếu như không phải chính mình vô tình cắt ngang, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Hưởng qua một lần ngon ngọt Lăng Miêu Nhi lại ngựa quen đường cũ, quơ loạn xạ ở dưới thân, tìm kiếm khoang miệng mới đi vào.

Lần này Mục Mục không tính toán bỏ qua cho cậu, anh đem ngón tay để vào trong miệng cắn nát, nếu Lăng Miêu Nhi thanh tỉnh thấy một màn như vậy chắc chắn giật mình, bởi vì đầu ngón tay Mục Mục tay chảy ra không phải máu, mà là chất lỏng nhớp dính nào đó không biết tên.

Mục Mục ôn nhu nâng eo cậu lên, ngón tay dần dần sờ soạng đến bí huyệt phía sau, nhẹ nhàng đâm vào liền gợi ra một trận co rút nhanh. Lăng Miêu Nhi cảm thấy phía sau mát lạnh, thân thể khô nóng của cậu theo bản năng thả lỏng thân thể, khát vọng thứ mát lạnh kia có thể đi vào càng sâu càng tốt.

Mục Mục nương theo chất nhầy trơn kia rất nhẹ nhàng tiến vào thân thể Lăng Miêu Nhi, ở bên trong không ngừng đảo quanh, từ một ngón tay dần dần gia tăng thành ba ngón. Lăng Miêu Nhi chỗ đó chưa từng có người chạm tới, căng chặt dị thường, cắm vào ba ngón tay đã cảm giác khó chịu.

Lăng Miêu Nhi có chút khó chịu, cũng có chút chờ mong, nhất là sau khi chất nhầy không rõ lai lịch kia mát xa rót vào da thịt, cảm giác ngứa ngáy khó nhịn lại một lần nữa đánh tới, khát vọng bị ma sát, bị xỏ xuyên qua, thậm chí là thô bạo đối đãi.

Không thể lại tiến thêm một bước khuếch trương thân thể Lăng Miêu Nhi, Mục Mục cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người, hung khí cực đại tỉ lệ thuận với dáng người bắn ra, lên án chính mình bị bỏ quên thời gian qua.

Môi Mục Mục lại gần bên tai Lăng Miêu Nhi, ở nơi đó nhẹ giọng gọi tên của cậu.

“Miêu Nhi.”

Lăng Miêu Nhi có thể trả lời chỉ có tiếng “Ân a” khó nhịn.

“Tôi nhịn không được, tôi muốn đi vào.”

Lăng Miêu Nhi lại thái độ không rõ “Hừ” một tiếng, cũng không biết là cự tuyệt hay là mời chào.

Nhưng mà thời điểm tên đã trên dây dù là cự tuyệt cũng vô dụng, cực đại của Mục Mục dựng đứng chống đỡ bên ngoài, cắn răng một cái đâm vào, Lăng Miêu Nhi thân thể bị xé rách phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Mục Mục lại đau lòng, muốn rời khỏi, Lăng Miêu Nhi lại gắt gao bắt lấy cánh tay anh, tựa như không muốn thả anh đi. Đáng thương Miêu Nhi bởi vì hưng phấn cùng đau đớn, cả thân mình đều hơi run lên, răng nanh tuyết trắng cắn môi dưới, lông mi dài không ngừng run run chọc người thương xót.

Mục Mục chỉ có bất động tại chỗ, chờ đợi cậu chậm rãi thích ứng, quá trình gian nan, anh không ngừng hôn lên hai má và môi Lăng Miêu Nhi, bằng phương thức ôn nhu giúp cậu vượt qua lúc đầu gian nan.

Lăng Miêu Nhi dần dần hoãn lại một ít, bắt đầu từng ngụm từng ngụm hô hấp, mật huyệt có dấu hiệu lơi lỏng một chút. Mục Mục đại gia hỏa lần đầu tiên chỉ có tiến vào chưa đến một phần ba, theo đối phương thả lỏng, lại có thể xâm nhập một bước.

Như thế ma hợp sau một lúc lâu, Mục Mục vẫn chỉ có tiến vào hơn phân nửa, mà thân thể Lăng Miêu Nhi mới nếm thử trái cấm đã không chịu nổi. Bất đắc dĩ, Mục Mục đành phải duy trì loại chiều sâu này, bắt đầu thong thả trừu sáp. Thân thể Lăng Miêu Nhi theo động tác của anh xóc nảy lên xuống, khoái cảm tích lũy chậm rãi vượt lên khỏi đau đớn, khổ sở rên rỉ cũng chậm chậm chuyển thành sung sướng.

Mục Mục tiến lại bên tai gọi cậu: “Miêu Nhi, Miêu Nhi, Miêu Nhi…”

Lăng Miêu Nhi trả lời cũng như là mèo con đang kêu: “Meo a… Hừ a… Đừng…”

Mục Mục cắn vành tai cậu, hôn lên tóc cậu, cuối cùng cong eo, khuôn miệng nóng ướt bọc lấy phù du sắc phấn hồng.

Lăng Miêu Nhi từ eo xuống bắt đầu phát run, Mục Mục ngậm một, vỗ về chơi đùa một cái khác, trái phải không ngừng trao đổi, mãi đến khi đem cả hai bên ra đùa bỡn đến căng cứng vểnh lên.

Khóe mắt Lăng Miêu Nhi phiếm ra nước mắt, từ Mục Mục trên người không gián đoạn truyền đến mùi hương khiến cậu ý loạn tình mê, cậu muốn Mục Mục cùng chính mình càng thân cận hơn chút, cũng giãy dụa gọi tên đối phương.

“Mục Mục, tôi còn muốn……”

Theo sau câu mời mọc trắng trợn này là dùng lực đâm tới, chữ “muốn” cuối cùng kia liền chuyển thành rên rỉ ngọt ngào, quanh quẩn trong không trung vài vòng mới dần dần tiêu ẩn.

Mục Mục bắt đầu lần đưa đẩy mới, va chạm hữu lực khiến Lăng Miêu Nhi cảm thấy căng trướng, nơi nào đó khó có thể mở miệng tê tê dại dại, có là biến thành mèo tự liếm cho mình khoái cảm cũng không bằng giờ phút này mang tới.

Lăng Miêu Nhi tứ chi toàn bộ quấn lên người Mục Mục, thân thể gần như lơ lửng, có điều về sức nặng này đối với Mục Mục mà nói có thể xem nhẹ không kể đến.

Tư thế cơ thể như vậy khiến Lăng Miêu Nhi có thể tận tình vùi đầu vào hõm vai đối phương, đó cũng là nơi hương vị thân thể Mục Mục nồng đậm nhất.

“Anh thơm quá…” Lăng Miêu Nhi nhịn không được nói ra, sau đó hít sâu một hơi.

Mục Mục nhớ rõ lần đầu anh với Lăng Miêu Nhi chạm mặt, Lăng Miêu Nhi cũng hỏi mình dùng loại nước hoa hãng nào, nhưng mà anh cũng không rõ trên người chính mình có mùi hương gì có thể hấp dẫn Lăng Miêu Nhi, cũng chưa từng có người thứ hai hỏi anh như vậy, có lẽ là khứu giác Lăng Miêu Nhi không giống bình thường đi.

Lăng Miêu Nhi vùi đầu liên tiếp ngửi chính mình thình lình vươn đầu lưỡi ra, tại vành tai mẫn cảm của anh liếm một chút, Mục Mục cảm thấy thân dưới lại một lần nữa bành trướng, anh tăng nhanh tốc độ va chạm, trong gian phòng đã có thể nghe được tiếng va chạm “lép nhép”.

“Đừng lộn xộn,” Mục Mục dùng thanh âm trầm thấp cảnh cáo cậu,“Tôi sẽ không kiềm chế được.”

Lăng Miêu Nhi luôn làm trái lại đơn giản một ngụm ngậm lấy nửa lỗ tai anh.

Mục Mục động tác tạm dừng một lát, sau đó như bão tố đánh tới, Lăng Miêu Nhi lần này nếm được cái gì gọi tự làm tự chịu, vội vàng buông anh ra thành tâm xin tha, nhưng mà lần này Mục Mục sẽ không dừng lại.

Khoái cảm chuẩn bị đến thời điểm cao nhất, Mục Mục dựng thẳng thân mình, đem Lăng Miêu Nhi toàn bộ ôm vào trong ngực, hung khí nổi giận ở trong cơ thể cậu ra ra vào vào, Lăng Miêu Nhi bị đưa đẩy đến choáng váng đầu óc, gắt gao ôm cổ Mục Mục không buông tay.

Ma sát không gián đoạn làm độ nóng trong cơ thể Lăng Miêu Nhi tăng lên, trong nháy mắt đạt tới, ngọn lửa từ chỗ sâu bạo tạc lan tràn, ùn ùn kéo tới, thổi quét toàn thân, ngay cả chất lỏng Mục Mục ra sức bắn vào trong cơ thể cậu cũng không thể tưới tắt.

Mục Mục đem Lăng Miêu Nhi mồ hôi đầm đìa nhẹ nhàng đặt lên trên giường, nghĩ rằng lúc này dược lực của cậu hẳn sẽ không lại phát tác.

Lăng Miêu Nhi đóng chặt mắt, mái tóc đen láy ướt nhẹp hỗn độn dán sát khuôn mặt trắng nõn, Mục Mục kìm lòng không được đưa tay vuốt lại chúng nó.

Vẫn là không thể tin được anh cứ như vậy cùng Lăng Miêu Nhi ngủ, trọng điểm là dưới tác dụng của thuốc, anh không biết đối phương có tự nguyện hay không.

Anh đã không dám nghĩ tới buổi sáng ngày hôm sau phải đối mặt với Lăng Miêu Nhi như thế nào.

Lăng Miêu Nhi dưới cái nhìn chăm chú của anh lông mi vụt sáng một chút, theo sau chậm rãi mở mắt ra, lộ ra con ngươi ngập hơi nước, biểu tình ngẩn người.

“…Miêu nhi?” Mục Mục thử thăm dò gọi cậu.

Một lát sau Lăng Miêu Nhi lại phát ra tiếng giống mèo con kêu, như bạch tuộc lại một lần nữa quấn lên.

Mục Mục: “…”

Không, tiền đề là anh muốn sống đến buổi sáng ngày hôm sau rồi nói tiếp.

< Hết chương 8 >
Bình Luận (0)
Comment