Từ Mạt Thế Xuyên Đến Cổ Đại Sinh Hoạt

Chương 11


Đã một tháng kể từ khi Mạc Tiểu Bảo bỏ trốn khỏi nhà, dù cậu che giấu rất kỹ nhưng vẫn bị phát hiện.
Hơn nữa, mọi người đều biết cậu có quan hệ tốt với Lâm ca nhi ở trong thôn, vì để tìm được Mạc Tiểu Bảo, cha Mạc đã theo dõi Lâm ca nhi suốt cả ngày.
Lâm ca nhi muốn giao thứ gì đó cho Mạc Tiểu Bảo, lần này cha Mạc đương nhiên sẽ phát hiện ra, ngày định hôn với Phan gia cũng sắp tới rồi, sau khi xác định được nơi ẩn náo đại khái của Mạc Tiểu Bảo, cha Mạc liền mang người đi lên núi bắt người!
Cha Mạc động tĩnh không nhỏ, trong thôn cũng nhiều người nhìn thấy, Lâm ca nhi thấy tình thế không ổn, liền bỏ đồ đạc xuống rồi tìm một đường khác đến báo tin.
Lâm ca nhi chạy một mạch đến cửa sơn động, cậu không kịp thở định gọi Mạc Tiểu Bảo chạy đi, thì đột nhiên đụng phải Bùi Thiệu Nhung vừa mới ra khỏi sơn động.
"Ngươi, ngươi là ai?" Lâm ca nhi hoảng sợ nhìn Bùi Thiệu Nhung, A Bảo không phải đang sống ở trong sơn động này sao? Sao lại đổi người rồi?
Không để cho cậu ta tự hỏi quá nhiều, Mạc Tiểu Bảo nghe thấy động tĩnh liền đi ra xem, nhìn thấy Lâm ca nhi, cậu vui vẻ nói: "Lâm ca nhi, sao ngươi lại ở đây?"
Cậu hẹn Lâm ca nhi năm ngày đưa đồ một lần, trước khi đến thời điểm đưa đồ, tại sao Lâm ca nhi lại đi lên núi?
Nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo xuất hiện, Lâm ca nhi cũng không nghĩ tại sao trong sơn động này lại có nam nhân xa lạ, vội vàng giữ chặt Mạc Tiểu Bảo, lo lắng nói.
"A Bảo, chạy nhanh đi, cha ngươi dẫn theo người đi lên núi bắt ngươi đó!"
"Cái gì?" Mạc Tiểu Bảo giật mình.
"Tất cả đều là lỗi của ta, cha ngươi nhất định đã theo dõi ta nên mới phát hiện ra ngươi, ngươi chạy nhanh đi, Mạc thúc sẽ tới đây đó......"
Nói xong, Lâm ca nhi từ trong áo lấy ra một xâu tiền đồng nhét vào tay Mạc Tiểu Bảo "Ngươi cầm lấy số tiền này, sau đó tìm một nơi khác trốn đi, chờ một thời gian sau, cha ngươi không tìm được ngươi thì lựa chọn duy nhất đó chính là từ hôn, đến lúc đó ngươi hãy quay trở về."
"Ta......! Lâm ca nhi cảm ơn ngươi, khi trở về ta sẽ trả lại tiền cho ngươi......." Tình thế nguy cấp, Mạc Tiểu Bảo cũng không từ chối, cậu đỏ mắt cầm lấy xâu tiền đồng, xoay người về sơn động lấy tay nải, chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng vừa ra khỏi sơn động, Bùi Thiệu Nhung đã nắm lấy cánh tay của cậu, Mạc Tiểu Bảo gấp đến độ dậm chân "Bùi đại ca, ngươi nắm cánh tay của ta làm gì, mau buông ra, cha ta sẽ tới đây ngay bây giờ......."

"........"
Bùi Thiệu Nhung không buông tay, trầm mặc nói: "Ngươi cứ chạy trốn như thế này hả? Ngươi muốn chạy trốn ở nơi nào? Ngọn núi này càng đi vào sâu càng nguy hiểm, cho dù ngươi chạy ra ngoài núi, không đói chết thì cũng bọn buôn người bắt được rồi đem đi bán.........!"
Một ca nhi như Mạc Tiểu Bảo có thể chạy trốn ở đâu? Phương tiện cổ đại lạc hậu như vậy, cậu định chạy đi thật xa, chỉ có một mình cậu không có khả năng tự vệ, chỉ có một con đường chết.
"......" Mạc Tiểu Bảo không nói nên lời, tình huống khẩn cấp như vậy cậu làm sao có thời gian suy nghĩ tới những việc này, hiện tại quan trọng nhất là không để cho cha cậu bắt được.
" Ngươi trước tiên đừng lo lắng, trốn như vậy cũng không phải là cách...." Bùi Thiệu Nhung an ủi, thấy Mạc Tiểu Bảo không nghe lời vùng vẫy, liền nói tiếp "Ngươi trước hết nghe ta nói cũng không muộn.....!"
"Cha ngươi muốn ngươi gả vào Phan gia chỉ vì sính lễ là ba quan tiền, ngươi chỉ có thể dùng 3 quan tiền để bù tiền vào, sau đó ngươi thuyết phục cha ngươi để ông ấy từ hôn là được...!"
"Vô luận như thế nào, ngươi cũng là thân sinh của Mạc thúc, nếu như có thể giải quyết bằng tiền, ông ấy cũng sẽ không đưa ngươi vào chỗ chết, đúng không?"
Đương nhiên, nếu cha của Mạc Tiểu Bảo thật sự là loại người không nhận lục thân* thì nói gì cũng vô ích, nhưng cũng tốt hơn là chạy trốn ra bên ngoài một mình......."
Lục thân* là 6 thành tố có mối liên hệ gắn kết mật thiết với chủ mệnh, bao gồm ông bà tổ tiên, cha mẹ, anh em, vợ chồng, con cái, cháu chắt
Nếu thực sự chạy ra ngoài và gặp người xấu, đến lúc đó Mạc Tiểu Bảo thực sự kêu trời, trời không thấu; kêu đất, đất không nghe, kết cục sẽ không khác gì so với khi cậu gả đến Phan gia.
"Nhưng ta có thể đi đâu để kiếm 3 quan tiền ngay lập tức? Không chỉ nói về chuyện tiền bạc, Phan gia sẽ không chờ ta kiếm đủ 3 quan tiền để từ hôn......" Mạc Tiểu Bảo thở dài.
"........." Bùi Thiệu Nhung mỉm cười, lấy tiền từ trong áo đặt vào tay Mạc Tiểu Bảo "Không phải ta đã nói rồi sao, ngươi may quần áo cho ta, ta sẽ trả ngươi 3 quan tiền công hay sao?"
"Bùi đại ca, ngươi, ngươi thật cho ta tiền sao?" Mạc Tiểu Bảo ngốc ngốc nhìn Bùi Thiệu Nhung, còn Lâm ca nhi bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn hắn.
"Ừm, ta, Bùi Thiệu Nhung, nói chuyện giữ lời hứa, chỉ cần nhớ may quần áo cho ta là được......"
Ta......! Cảm ơn ngươi Bùi đại ca, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ may cho ngươi một bộ quần áo thật đẹp!" Mạc Tiểu Bảo hung hăng gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

"Được, vậy ta đi trước......"
Bùi Thiệu Nhung gật đầu, sau đó trở lại sơn động nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng rời đi, nếu như người trong thôn nhìn thấy một mình hắn ở chung với Mạc Tiểu Bảo, đến lúc đó hắn cũng không thể nói rõ ràng.
Khi Bùi Thiệu Nhungg rời đi, Lâm ca nhi vẫn chưa nói chuyện đã kéo Mạc Tiểu Bảo, nhỏ giọng hỏi: "A Bảo, ngươi và nam nhân kia có quan hệ gì?"
Cậu vừa rồi muốn hỏi, xem ra hai ngày qua A Bảo và người này hình như đã cùng ở chung trong sơn động, hiện tại vô duyên vô cớ đưa cho A Bảo 3 quan tiền, A Bảo và người này có quan hệ gì?
" Hồi nãy ta nghe hắn nói ngươi may quần áo cho hắn, A Bảo, ngươi và hắn, chẳng lẽ là cùng hắn......"
Lâm ca nhi sau đó không nói gì nữa, nhưng Mạc Tiểu Bảo cũng đã hiểu rõ, nỗi sợ hãi khi đắm chìm trong bầu không khí khẩn cấp khi cha cậu tới bắt người đột ngột biến mất, cậu đỏ mặt.
"Không, không phải ngươi nghĩ đâu......"Mạc Tiểu Bảo đỏ mặt giải thích "Ta và Bùi đại ca không có quan hệ gì hết, hắn đồng cảm nên mới giúp ta, ta giúp hắn may quần áo, hắn trả tiền công cho ta, ít nhiều gì thì hai ngày qua hắn đã chiếu cố ta.......!"
"Thật sao?" Lâm ca nhi vẫn không tin, may một bộ quần áo mà trả tới 3 quan tiền, đầu óc người này có vấn đề đi!
"Thật mà, Lâm ca nhi ngươi lấy lại tiền của mình đi, cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp đỡ ta nhiều như vậy lại còn cho ta vay tiền nữa, nếu bị nhà chồng ngươi biết thì không tốt đâu......"
Mạc Tiểu Bảo không quá băn khoăn khi tình huống vừa rồi khẩn cấp như vậy, bây giờ cậu đã có tiền của Bùi Thiệu Nhung, tất nhiên cậu không thể yêu cầu Lâm ca nhi thêm nữa.
Lâm ca nhi đã gả chồng, cậu ta không thể tự mình tiêu tiền nếu không có sự cho phép của hán tử, nếu Lâm ca nhi bị gia đình chồng phát hiện, cậu ta nhất định sẽ bị giáo huấn.
"Không sao đâu, cái này là do tướng công của ta đưa cho, bây giờ ngươi về thôn hay sao? Tiền của nam nhân kia không sao chứ?" Lâm ca nhi vẫn có chút nghi ngờ về Bùi Thiệu Nhung, và lo lắng thay cho Mạc Tiểu Bảo.
"Có thể có chuyện gì, ta cũng không có kế hoạch gì hay ho, trước tiên phải giải quyết chuyện của Phan gia trước đã, nhân tiện, Lâm ca nhi ngươi giúp ta mang vải may quần áo của Bùi đại ca đến nhà ngươi cất được không?"
"Ta sợ khi ta lấy nó đem về nhà, cha ta sẽ bán nó để lấy tiền cho tỷ phu của ta, đó là đồ của Bùi đại ca, ta phải may quần áo cho hắn và trả lại tiền cho hắn nữa, tôi không thể lấy tiền của hắn nhiều quá......!"

Mạc Tiểu Bảo hờ hững lắc đầu, cậu có gì để lừa gạt, dù sao hiện tại chân trần không sợ mang giày*, cậu cũng không có gì phải lo lắng.
Chân trần không sợ mang giày*: là một câu tục ngữ.

Chân trần dùng để chỉ những người không có gì, không có gì để mất nên không phải lo lắng, dám làm mọi việc.
Người đi giày chỉ người có địa vị, giàu có, đa phần không dám làm chuyện gì khác thường, khi làm việc tiến hay lùi đều sợ đôi chân trần này.
"Được, vậy ta đi trước đây, sau này ngươi chú ý một chút, ta thấy cha ngươi mang theo một cây gậy đó......."
Lâm ca nhi gật đầu, nghĩ kỹ lại, nam nhân cao lớn kia có thể lừa được A Bảo được cái gì, ngoài lừa A Bảo còn có thể lừa được tiền sao?
Nam nhân trông rất quen mắt, hình như hắn là người mới chuyển đến thôn, thật là tốt nếu nam nhân đó lừa A Bảo về làm tức phụ, họ đều ở cùng một thôn, hắn không thể bắt nạt A Bảo kể cả sau khi họ thành thân!
Sau khi Lâm ca nhi rời đi, Mạc Tiểu Bảo ôm tay nải của mình, tâm tình thấp thỏm đi đến hướng cha Mạc đến.
Chuyện kể rằng, sau khi cha Mạc biết được ca nhi của mình đào hôn và trốn trên núi, ông rất tức giận nên lập tức trở về nhà, mang theo vũ khí và dẫn tức phụ lên núi để bắt người.
Mạc Tiểu Bảo là một ca nhi, vốn dĩ đã khó nói chuyện thành thân, nhưng khi cậu bị từ hôn và lại rách tay áo trước mặt cả thôn, nói đến chuyện thành thân lại càng khó hơn.
Đi vòng vèo tới khi cậu ở nhà đến năm 18 tuổi, vất vả lắm mới có cuộc hôn nhân mà cậu lại dám đào hôn!
Mặc dù điều kiện của nhà trai kém hơn một chút, tuổi đó có vẻ đã già, tính tình không tốt sau khi uống rượu, nhưng lại là một thợ rèn, người phụ thuộc vào nghề thủ công để kiếm ăn, chắc chắn là gia đình khá giả.
Khi đó, người thợ rèn trở thành con rể của ông, gã phải hiếu kính ông, tất cả tiền bạc có thể sử dụng đều cho con rể lớn để đi thi cử nhân.
Lịch trình cho con rể để đi thi vào khoa cử là chuyện mấy tháng sau, đang thiếu lộ phí và tiền bạc nên ông phải tìm cách giúp đỡ.

Khi con rể lớn sau này làm quan và giàu có, ông sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ việc đầu tư trong những năm này, Tôn gia cũng hứa sẽ quá kế một đứa cháu trai cho ông, đó là một chuyện tốt.
Mạc Tiểu Bả gả cho Phan thợ rèn cũng có ủy khuất, nhưng nếu sau này Mạc gia làm giàu bằng cách dựa vào con rể cả, người cha như ông sẽ không làm chuyện có hại cho cậu, chắc chắn ông sẽ hỗ trợ cậu, ca nhi này sao lại không hiểu chuyện như vậy!

Thở phì phò cầm cây gậy chạy lên núi, cha Mạc và những người đồng hành cùng ông đã tìm kiếm một lúc trên núi liền thấy Mạc Tiểu Bảo.
Cha Mạc vô cùng tức giận, chạy tới bắt lấy Mạc Tiểu Bảo, cầm cây gậy hung hăng đánh cậu một cái.
"Hỗn trướng cuối cùng cũng lộ diện, lão tử vất vả lắm mới tìm được hôn nhân cho ngươi, vậy mà ngươi dám đào hôn, lá gan lớn lắm, muốn lật trời rồi!"
"Nói cho ta biết, trong làng trên xóm dưới có ca nhi nào can đảm như ngươi? Thật là làm mất mặt cho Mạc gia chúng ta, ngươi còn muốn thành thân hay không? Hay là muốn ở nhà để ta nuôi ngươi đến cuối đời? "
"Nhìn tỷ tỷ của ngươi đi, cũng là con của ta, sao ngươi lại không biết cố gắng như vậy? Tỷ tỷ ngươi nghe tin ngươi đi lấy chồng, cố ý chạy về đưa của hồi môn cho ngươi, đó là cách ngươi báo đáp cho tỷ tỷ ngươi sao? Ngươi gả đến Phan gia có cái gì không tốt? Phan thợ rèn cũng không thiếu tiền, ngươi gả qua đó chính là hưởng phúc.....!"
Cha Mạc vừa đánh vừa mắng, mẹ Mạc ở bên cạnh không cản được, Mạc Tiểu Bảo bị ăn mấy cây gậy cả người đau đến hoảng hốt, khi nghe cha Mạc nhất quyết gả cậu đi, trong lòng cậu vừa ủy khuất vừa tức giận.
"Ta không muốn thành thân! Cha, cha biết Phan thợ rèn là người như thế nào mà! Gã sẽ đánh chết ta, gã cưới ta về chính là làm việc mà thôi!"
"Còn dám cãi!" Cha Mạc tức đến mức giận dữ "Hôn nhân đại sự từ xưa đến giờ là lệnh của cha mẹ, lời người mai mối, đâu tới lượt ngươi làm chủ, ca nhi nào gả chồng mà không làm việc, do ngươi lười biếng thôi.......!"
"Không cần! Cha, Phan gia kia chỉ muốn làm việc thôi sao? Gã ta cưới ta chỉ coi ta là súc vật để sử dụng mà thôi, đó chính là hố lửa, cha đã đẩy ta vào hố lửa đó cha có biết không?"
Mạc Tiểu Bảo cũng quật cường "Cha, cha dùng tiền của người khác để đưa tỷ phu đi thi khảo thí phải không? Tỷ phu là con rể của cha, tỷ tỷ là khuê nữ của cha, còn ta không phải là thân sinh của cha sao? "
Mạc Tiểu Bảo lau nước mắt, nhanh chóng lấy ra số tiền mà Bùi Thiệu Nhung đưa cho cậu, đưa cho cha Mạc.
"Cha, tiền đây, đây là ba quan tiền, ta không muốn gả cho Phan thợ rèn, cha hủy hôn đi, ta sẽ ở nhà cả đời, ta sẽ làm việc cả đời, ta cũng sẽ không gả đến Phan gia! "
"........" Cha Mạc đang tức giận dừng lại ngay lập tức khi nhìn thấy tiền.
Sau khi nhìn chằm chằm tiền một hồi, cha Mạc bỏ gậy đi, oán hận nói: "Hừ, theo ta về nhà rồi nói chuyện tiếp!"
"........."
Mạc Tiểu Bảo không nói chuyện, nhìn thoáng qua lão cha của mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm..

Bình Luận (0)
Comment