Từ Mạt Thế Xuyên Đến Cổ Đại Sinh Hoạt

Chương 16


Xứng đôi vừa lứa
Nhìn bóng dáng rời đi của Mạc Tiểu Bảo, tâm tình của Bùi Thiệu Nhung rất tốt với bộ quần áo và đôi giày mà hắn vừa có được.

Đó rõ ràng chỉ là một món đồ rất bình thường, hắn cũng đã trả tiền công cho người ta, nhưng Bùi Thiệu Nhung lại cảm thấy khác hẳn so với việc cầm quần áo và giày dép mua ở trung tâm thương mại trước đây.

Có một loại thỏa mãn đặc biệt không thể giải thích được, Bùi Thiệu Nhung không nhận ra tâm tình của mình có ý nghĩa gì, hắn thích cảm giác ở bên cạnh Mạc Tiểu Bảo, hoặc những thứ liên quan đến cậu sẽ khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Khi trở về nhà với đồ đạc của mình, Bùi Thiệu Nhung lập tức bắt tay vào việc sắp xếp đồ đạc ở trong không gian, trải qua hơn nửa tháng ở trên núi, hắn đã rất mệt mỏi.

Sau khi ăn tối từ tốn và đi tắm, Bùi Thiệu Nhung mới bắt đầu thử quần áo do Mạc Tiểu Bảo làm.

Tay nghề may quần áo rất tốt, các chi tiết đều được sắp xếp gọn gàng, cho thấy người làm ra bộ quần áo này rất khéo léo và tinh tế, kích cỡ rất vừa vặn, đôi giày cũng vừa chân, mặc vào rất là thoải mái, Bùi Thiệu Nhung rất là vừa lòng.

"Thật sự là không nhìn ra được tiểu gia hỏa này may giỏi như vậy! !.

"
Bùi Thiệu Nhung cười không ngừng trong bộ quần áo và đôi giày mới, nhưng thật tiếc là hắn không có gương, không biết hắn mặc lên có soái hay không?
Sau một hồi tự luyến ở trong phòng, Bùi Thiệu Nhung mới cởi quần áo ra và đặt ở trên giường ngủ, trong lòng suy nghĩ may một bộ quần áo thì không đủ mặc, ngày mai đi tìm A Bảo làm thêm một bộ nữa, tay nghề của tiểu gia hỏa này đúng là không tồi! ! !
Mặc dù nghĩ đến việc tìm Mạc Tiểu Bảo giúp mình may thêm hai bộ quần áo, nhưng hắn cũng không vội, Bùi Thiệu Nhung liền xử lý những đồ vật trong không gian sau khi từ trên núi trở về.

Lần này thu hoạch ở trên núi thật sự không nhỏ, toàn bộ phía sau núi đều là bảo vật, đây chính là ưu thế tự nhiên không hề có ô nhiễm.


Mục đích chính của việc đi lên núi lần này không phải là để săn thú, có rất nhiều con mồi nhỏ như thỏ rừng, gà rừng bị mắc bẫy, nửa tháng thu hoạch tới mấy chục con.

Có rất nhiều loại trái cây rừng trên núi, Bùi Thiệu Nhung chỉ hái một số quả hồng dại và sơn tra, không có nhiều loại nhưng số lượng không nhỏ.

Vì sự thuận tiện của không gian, hắn đã hái hơn 2.

000 cân trở về, trong đó hái sơn tra là chính, còn quả hồng thì tương đối ít, bởi vì quả hồng không có mọc khắp nơi như sơn tra, hắn phải đi vào sâu trong núi mới hái được một ít.

Sở dĩ chọn hai loại quả này là vì quả hồng có thể sấy khô mà không cần đường, giá cả của hồng sấy khô ở trấn trên không hề rẻ, một quả hồng sấy khô ba văn tiền.

Bởi vì sơn tra mọc hoang, có vị chua chua nên mọi người đều không thích, mọc khắp nơi ở trên núi nên rất dễ hái, bản thân hắn có đường sẵn, sau khi chế biến xong sẽ thành loại mứt trái cây rất ngon.

Phương pháp làm hồng sấy khô và mứt trái cây là do hắn ở mạt thế học được từ một ông lão nông dân, lúc đó thức ăn khan hiếm nên mới tìm trái cây mà ăn.

Nhưng trái cây không dễ bảo quản, may mà có tay nghề của ông lão nông dân, mọi người mới làm mứt trái cây ăn dần tới mấy tháng sau! !.

.

Ngoài ra còn hái thêm một số loại hạt như hồ đào, hạt dẻ và hạt dẻ cười, cũng thu được hàng trăm cân, dù sao thì thôn dân cũng thích những loại hạt này, hắn cũng đi sâu vào trong núi mới tìm được một ít.

Trên thực tế, trong không gian của hắn có rất nhiều thành phẩm, khi thu thập vật tư hắn cũng mua không ít trái cây tươi.


Nhưng những đồ vật đó Bùi Thiệu Nhung sẽ giữ lại riêng cho hắn, còn những đồ vật có ngoại hình xấu thì dùng để kiếm tiền, còn vật tốt phải để dành cho riêng mình, phải biết rằng trong không gian của hắn có nhiều loại trái cây chỉ có thể tìm thấy ở đời sau mà thôi!
Bùi Thiệu Nhung không thu thập nấm dại vì hắn không biết cách phân biệt chúng, nếu lỡ hái được nấm độc thì tiêu đời luôn, chờ sau này hắn phân biệt ngũ cốc và lục súc thì hãy tính tiếp.

Sau khi thu dọn mọi thứ, Bùi Thiệu Nhung ở nhà vài ngày để xử lý con mồi, sau đó đến trấn trên bán da thỏ đã tích cóp được, rồi mua một số dụng cụ để làm mứt trái cây! !
Như thường lệ, hắn dùng một cái sọt lớn rồi đặt một vài thứ để che đậy lại, Bùi Thiệu Nhung cõng cái sọt đi đến trấn trên.

Khi vừa ra khỏi cửa thôn, Bùi Thiệu Nhung nhìn thấy ba người quen, đúng là Tần thẩm, Mạc Tiểu Bảo và bạn thân Lâm ca nhi, chắc là đến trấn trên để bán đồ.

Trong lòng vui vẻ, Bùi Thiệu Nhung vội vàng chạy tới gọi Mạc Tiểu Bảo, nhưng hắn dừng lại trước khi phát ra âm thanh.

"A!.

.

Tần thẩm, thẩm cũng đi lên trấn trên sao?"
Vừa nói xong, hắn đổi tên Mạc Tiểu Bảo thành Tần thẩm, dù sao cậu cũng là một ca nhi trai chưa lập gia đình, còn hắn là một nam nhân độc thân, giữa ban ngày ban mặt không nên thể hiện quen thuộc quá mức với Mạc Tiểu Bảo, nếu không sẽ bị người trong thôn bàn tán khắp nơi, nữ nhân nông thôn còn nhiều chuyện hơn phóng viên nữa.

Là Bùi đại huynh đệ hả! ! " Tần thẩm lập tức mỉm cười chào hỏi khi nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung.

"À, đồ của thẩm có nặng không? Để ta giúp thẩm, để vào sọt của ta đi! ! Hai vị ca nhi này cũng để vào sọt của ta đi, ta khỏe lắm! ! "

Bùi Thiệu Nhung gật đầu cười nói với Tần thẩm, thật ra câu cuối cùng mới là ý của hắn, thân thể gầy yếu của Mạc Tiểu Bảo lúc này đang gánh một đống rau, nhưng quan trọng là tay chân nhỏ như thế không biết có sức lực hay không! ! !
"Không, không cần! !.

" Mạc Tiểu Bảo đỏ mặt ngượng ngùng lắc đầu, Lâm ca nhi ở bên cạnh cũng lịch sự từ chối.

"Đúng vậy, không cần đâu Bùi đại huynh đệ, sọt của ngươi lớn như vậy chắc là có nhiều đồ, cũng rất nặng, thẩm tự cầm cũng được! "
"Không cần khách sáo, đều là người cùng thôn khách sáo với nhau làm gì! ! "
Thiệu Nhung mỉm cười, vươn tay đem đồ của ba người bỏ vào sọt của mình, bởi vì đồ của Mạc Tiểu Bảo là đòn gánh, cho nên hắn trực tiếp nhấc lên trên vai mình, cộng thêm cái sọt ở sau lưng trông khá là buồn cười.

Thấy hắn nhiệt tình như vậy, ba người Tần thẩm cũng không thể từ chối, ánh mắt rất vừa lòng nhìn hắn, trong thôn này hiếm khi có nhiều người lương thiện tốt tính như Bùi đại huynh đệ vậy.

"Thẩm à, ta hái được rất nhiều trái cây rừng, đều nằm sâu ở trong núi, hương vị rất ngon, ba người có thể ăn thử! "
Sau khi giúp người ta xách đồ, Bùi Thiệu Nhung lấy ba quả táo chuẩn bị bán đưa mỗi người một quả, thật ra hắn muốn đưa cho Mạc Tiểu Bảo, mặc dù không biết tại sao hắn lại đột ngột hào phóng như vậy.

Khi đang đưa quả táo, ánh mắt hắn luôn nhìn Mạc Tiểu Bảo nhưng hắn lại cười rất tự nhiên, làm mặt Mạc Tiểu Bảo không khỏi đỏ lên, khi cậu cầm quả táo khẩn trương đến nỗi không biết nên nhìn vào đâu.

"Ái chà, trái cây này phát triển tốt thật, là loại lần trước ngươi bán ở trong trấn đúng không? Đắt quá, đại huynh đệ ngươi lấy về đi, ngươi kiếm được tiền cũng không dễ dàng gì! ! "
Tần thẩm tuy rằng ham rẻ nhưng thực ra là người rất thật thà, biết hắn bây giờ không có đồng ruộng, liền dựa vào nghề săn bắn và bán thổ sản vùng núi để kiếm sống, ngày thường lại thấy hắn thuận mắt, từ lâu đã xem hắn như hậu bối ở trong nhà, trong thôn có chuyện gì đều sẽ nói với hắn!.

"Thẩm cứ cầm lấy, những thứ hái được ở trên núi đều không đáng tiền, canh giờ không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi! ! "
Nở nụ cười thật lâu, Bùi Thiệu Nhung nhìn Mạc Tiểu Bảo đang đỏ mặt, trên lưng cõng cái sọt đi về phía trước, thầm nghĩ dáng vẻ đỏ mặt của tiểu gia hỏa kia thật đáng yêu!
Khi hắn đi về phía trước, Tần thẩm ở phía sau cầm quả táo và không ăn nó, chắc là muốn giữ lại cho con trai mình, bà nhìn theo bóng lưng của Bùi Thiệu Nhung, cười nói với Mạc Tiểu Bảo và Lâm ca nhi.

"Bùi đại huynh đệ này đúng là một người tốt, không có nhiều thanh niên chân thành và nhiệt tình ở trong thôn đâu, tuy là từ nơi khác tới, nhưng thẩm thấy hắn còn tốt hơn hầu hết những người trẻ ở trong thôn chúng ta! ! "
Mạc Tiểu Bảo và Lâm ca nhi bởi vì thân phân nên không tiện đánh giá, nhưng biểu hiện trên mặt bọn họ rõ ràng là tán thành, trong lòng Mạc Tiểu Bảo cũng mạnh mẽ gật đầu đồng ý.


Hai người lắng nghe mà không tán gẫu, Tần thẩm tiếp tục nói "Bùi đại huynh đệ này thân thế đáng thương, từ nhỏ lớn lên trong một ngôi chùa không có cha mẹ, cuối cùng xuống núi thì gặp phải sơn tặc bị cướp mất đồ đạc, phải lưu lạc đến thôn chúng ta! ! "
"Đại huynh đệ tuổi không còn nhỏ, ngày mai ta nhất định tìm tức phụ cho hắn, tuy rằng hắn nghèo một chút nhưng hắn cũng là một người tốt!"
Tần thẩm vừa cân nhắc vừa nói chuyện, cuối cùng nhìn về phía Mạc Tiểu Bảo, hai mắt sáng lên, "Ái chà, A Bảo, ngươi vẫn chưa thành thân đúng không? Này, ngươi thấy Bùi đại huynh đệ thế nào?"
"A! ! Tần thẩm, ta, ta! ! " Mạc Tiểu Bảo đỏ mặt khi nghe lời này, nhìn chằm chằm bóng lưng của Bùi Thiệu Nhung, khẩn trương không nói nên lời.

"Ta cái gì mà ta, A Bảo, thẩm biết ngươi là người tốt, nếu không phải tại đám nữ nhân nhiều chuyện ở trong thôn thì ngươi cũng không như bây giờ, đại huynh đệ tuy nghèo nhưng con người lại tốt bụng, lại còn độc thân nữa, ngươi gả qua bên đó cũng không cần hầu hạ cha mẹ chồng, tốt lắm đó! ! "
Vốn dĩ chỉ là phấn khởi nhất thời, nhưng Tần thẩm càng nghĩ càng cảm thấy hai người rất xứng đôi vừa lứa, bởi vì Bùi Thiệu Nhung đến từ nơi khác, trong nhà không có ruộng đất nên rất khó thành thân ở trong thôn.

Vì thanh danh xấu nên bây giờ Mạc Tiểu Bảo muốn thành thân cũng không dễ dàng gì, A Bảo tuổi không còn nhỏ, Bùi Thiệu Nhung cũng hơi lớn tuổi, hai người quả là xứng đôi vừa lứa!
Lâm ca nhi nghe vậy liền trợn tròn mắt, nhớ lần trước cậu ta đi tìm Mạc Tiểu Bảo gặp được Bùi Thiệu Nhung ở trên núi, Mạc Tiểu Bảo còn bí mật may quần áo cho Bùi Thiệu Nhung, liền sinh ra tâm tư giống như Tần thẩm.

Cậu và Mạc Tiểu Bảo cùng nhau lớn lên và có mối quan hệ rất tốt, Mạc Tiểu Bảo không thể thành thân vì đủ loại nguyên nhân, cậu cũng rất là lo lắng.

Nghĩ đến đây, Lâm ca nhi cũng vừa dụ dỗ vừa chọc eo Mạc Tiểu Bảo nói nhỏ "A Bảo, ta thấy nam nhân họ Bùi cũng không tệ, hay là để Tần thẩm giúp ngươi nói chuyện đi! ! "
"Ta, ta! ! Thẩm, Lâm ca nhi, các ngươi, các ngươi đừng nói nữa, Bùi đại ca hắn, sao hắn có thể thích ta được chứ! ! " Mạc Tiểu Bảo đỏ mặt đến mức gần như nhỏ máu, xấu hổ đến mức cúi đầu xuống không dám nhìn Tần thẩm và Lâm ca nhi.

"Ha ha ha, A Bảo thẹn thùng rồi kìa, được rồi, thẩm không nói nữa, người trẻ tuổi đúng là da mặt mỏng! !.

.

"
Tần thẩm cười trêu ghẹo, nhìn thấy Mạc Tiểu Bảo cúi đầu xuống cũng không nói nữa, nhưng nhìn Mạc Tiểu Bảo và Bùi Thiệu Nhung, bà cảm thấy chủ ý của mình rất tốt.

Mạc Tiểu Bảo không trả lời, vẫn cuối đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của Bùi Thiệu Nhung, hai tay cầm quả táo mà căng thẳng vô cùng, Bùi đại ca hắn, hắn có thể coi trọng mình sao?! !.

Bình Luận (0)
Comment