Từ Hiểu Quyên thò đầu qua, nhỏ giọng nói, “Tôi nghe chồng tôi nói, hình như là do Chí Phong nhà cô có vấn đề....”Điều này có chút khó nói, dù sao theo như những gì Tô Chí Phong tiết lộ thì có vẻ như anh ấy không thể sinh con được.Từ Hiểu Quyên không biết Mã Lan may mắn hay xui xẻo nữa, nếu cô ấy không thể sinh con được thì có lẽ bây giờ đã bị đuổi về nông thôn rồi.Mã Lan nói: “Đừng nói linh tinh, là do duyên phận của chúng tôi còn chưa tới thôi, anh ấy nói bừa đấy.”Từ Hiểu Quyên cảm thấy chuyện này hơi khó xử, ai không sinh được cũng không quan trọng, dù sao chuyện bọn họ đã kết hôn tám năm mà không có con vẫn là sự thật.Từ Hiểu Quyên ngượng ngùng gật đầu rồi vào nhà nấu cơm.Mọi người vừa rời đi, Mã Lan mới thở phào nhẹ nhõm.Thật ra không phải Tô Chí Phong vô sinh, mà vấn đề là do cô ấy.
Chỉ vì không làm cô ấy khó xử nên anh ấy mới bí mật tiết lộ cho gia đình mình là anh ấy có vấn đề.
Cũng vì lí do này nên nhà họ Tô mới không làm phiền đến Mã Lan.Lúc trước, Mã Lan cứ tưởng mình có thể yên ổn sống như vậy cả đời mà không cần sinh con, dù sao kiếp trước cô cũng là người theo chủ nghĩa độc thân.Đúng vậy, trong đầu Mã Lan vẫn còn ký ức mơ hồ của kiếp trước.
Hình như kiếp trước cô ấy sinh sống trong một khoảng thời gian nào đó.
Ở thế giới đó, Hoa Quốc đã rất cường đại, còn cô ấy chỉ là một người bình thường sống một cuộc sống bình thường.
Chỉ là cô ấy đã chết vì làm việc quá độ mà dẫn đến kiệt sức.Bởi vì cô ấy có ký ức từ kiếp trước nên từ khi còn nhỏ đã quyết đoán hơn những chị em khác trong nhà họ Mã.
Vốn dĩ trong nhà trọng nam khinh nữ nên không cho Mã Lan đi đọc sách, cô ấy vẫn cắn răng học xong cấp hai.Khi gia đình muốn gả cô ấy đi, Mã Lan lại thường lấy cớ đi trường học ở trong huyện để hỏi bài giáo viên, thỉnh thoảng lại chạy lên huyện vài lần, từ nhỏ cô ấy đã biết cách bảo vệ làn da của mình, hơn nữa còn biết cách ăn mặc và trang điểm nên trông rất ưa nhìn, rất nhiều học sinh nam cũng thích cô ấy.Nhưng Mã Lan lại chỉ nhìn trúng Tô Chí Phong, sau đó nghĩ cách làm quen rồi cưa đổ được anh ấy, cứ như vậy được vào trong thành phố.Mã Lan quyết tâm đời này phải có một cuộc sống hạnh phúc, ai ngờ kiếp này cô ấy lại không thể sinh con.
Có vẻ ông trời cũng không muốn cô ấy được sống tốt.May mắn là dù không thể sinh nhưng mấy năm nay cô đã thu phục được lòng của Tô Chí Phong, bởi vậy anh ấy cũng không nói gì.
Cứ như vậy qua mấy năm, đến khi không thể giấu được nữa, Tô Chí Phong mới nói với người trong nhà là mình có vấn đề.Trong lòng Mã Lan rất cảm động, nên cô ấy vẫn không ngừng nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa bé.Nhưng nghĩ nhận con nuôi về không biết sau này đứa bé đó sẽ ra sao là cô ấy lại lo lắng nên không thể hạ quyết tâm.Hôm nay khi nghe tin từ cục công an, Mã Lan cũng có chút xúc động.
Không phải cô ấy chỉ muốn bù đắp cho Tô Chí Phong, mà là dự định tính toán cho cả bản thân nữa.
Sẽ ra sao nếu có ngày Tô Chí Phong hối hận vì không có con? Vì vậy, suy ra kiểu gì họ cũng phải có một đứa bé bên cạnh.Mã Lan vừa suy nghĩ vừa nấu cơm.Cô ấy vừa bưng đồ ăn vào phòng, liền nghe thấy ngoài hành lang có tiếng chào hỏi..