Tử Mệ

Chương 18

Thời tiết bắt đầu trở nên khô nóng, không khí cháy gắt khiến ta cảm thấy chán ghét khôn kể.

Ta không thường xuyên xuất nhập hoàng cung, không chỉ là vì tránh cho hắn ngờ vực vô căn cứ, đồng thời cũng để trốn tránh Trần Duệ.

Vì cái gì hắn luôn làm nhiều chuyện bất ngờ như vậy? Vì cái gì luôn không lưu lại dấu hiệu xuất hiện trong cuộc sống của ta? Ngay cả lúc ta không hề phòng bị, hay những thời khắc gần như tuyệt vọng?

Cảm giác đối với hắn thật sự rất mong manh, không có dục vọng, chưa từng muốn giữ lấy. Nhưng ta cuối cùng lại tưởng niệm hắn, không thể phủ nhận, hắn là người duy nhất trên đời này khiến ta hoài niệm.

“Tử Phượng……” Trần Duệ cúi đầu nhìn ta, thanh âm mềm nhẹ.

Ta sốt cao đột ngột, mà tay hắn lại trở nên lạnh lẽo, khi đặt trên trán thấy thực thoải mái.

Mỗi khi đến mùa này, ta vẫn luôn tự hỏi, thân thể yếu ớt này vì sao vẫn có thể chống chọi đến bây giờ? Nó có thể chịu đựng sức mạnh của nam nhân, nhưng lại chịu không nổi ngày hè cực nóng, càng buồn cười hơn, vô luận ai cũng không thể bóp chết sinh mệnh này.

Vì cái gì ta còn còn sống?

Mỗi ngày khi tỉnh lại, ta đều hỏi câu này.

Nhưng, không ai có thể trả lời.

Mồ hôi làm ướt sũng những sợi tóc vương trên trán và vẫn không ngừng theo cơ thể tràn ra. Ý thức trở nên hỗn loạn, bộ dáng thiếu niên kia cứ lảng vảng trong đầu, đuổi đi không được. Cũng là thời khắc này, khi đó ta không sốt cao đột ngột, lại vẫn như cũ thất hồn lạc phách, tuyệt không giống hắn, hắn hăng hái như vậy, mặc dù lưng gánh nặng vận mệnh lại vẫn muốn mang ta rời xa.

Mở mắt ra, hắn ở ngay trước mặt ta, nhất định làảo giác, hắn không có khả năng ở chỗ này, nhưng hai tay vẫn kìm không được mà chạm vào hắn, muốn xác định đây không phải giấc mơ.

“Tử Phượng, đây không phải mộng.” Hắn cầm tay ta, nhìn thần sắc hoảng hốt của ta, thấp giọng nói.

Ta bắt đầu thanh tỉnh, không che giấu vẻ mặt ngạc nhiên.

Hắn tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc, nói với ta:“Hoàng Thượng đãđi Trường An, đem quân đi thị sát.”

Hắn đi rồi? Trong thời điểm này hắn lại ly khai ta. Nghĩ cũng phải, ta bệnh liệt giường, không thể hầu hạ hắn, quả nhiên là làm cho hắn chán ghét.

“Hắn đi bao lâu?” Ta hỏi.

“Đường xá xa xôi, cần không ít thời gian.”

“Không ít thời gian? Tức là bao nhiêu lâu?”

Hắn đối với vẻ vội vàng truy vấn của ta có chút ngạc nhiên:“Ước chừng nửa tháng.”

“Lâu như vậy……” Ta khó nén thất vọng trong lòng, thì thào tự nói.

“Sao? Ngươi bắt đầu nhớ hắn?” Hắn nói, ánh mắt mang theo ý châm biếm.

“Đương nhiên không phải,” Ta phủ nhận,“Ta chỉ là lo lắng, nếu khi hắn trở về, nhìn thấy cảnh tượng này, cả 2 ta đều không có kết cục tốt.”

“Phải không?” Ngữ khí hắn rõ ràng lộ ra vẻ hoài nghi.

“Ta chỉ là sợ hãi…… Sợ ngươi xảy ra chuyện gì, thật sự.” Ta nói rất mực chân thành, ngay cả chính mình đều phân không rõ là thật là giả.

“Không cần lo lắng cho ta,” Hắn nói, vẻ mặt ôn nhu,“Hiện tại ngươi nên lo lắng cho chính mình đi.”

Ngay từđầu liền gặp gỡ, ta đã cảm thấy hắn giống một người, không phải là thiếu niên kia, khi đó còn không nhớ tới hắn, nhưng đến tột cùng là ai thì ta lại không thể nhớ ra.

Đối với biểu hiện đơn thuần của hắn, ta cũng có chút thỏa mãn.

“Trần Duệ,” Ta nhìn hắn,“Nếu có thể mỗi ngày nhìn thấy ngươi thì thật tốt biết bao.”

Hắn cầm tay ta rồi đặt lên khuôn mặt mình:“Được, một ngày nào đó chúng ta có thể sớm chiều gặp gỡ.”

Ta đối hắn cười, biết rõ, vĩnh viễn không có một ngày như vậy.

Thời điểm hắn rời đi, bóng đêm rất sâu, bốn phía tĩnh lặng vô ngần, ta nghĩ cho dù ta chết cũng sẽ không có người nào biết.

Thân thể từng trận run rẩy, vô luận hắn phái bao nhiêu người trông giữ cũng không thể làm ta an tâm.

Hầu cận bên giường vẫn không ngừng tay quạt, một chút cũng không dám ngừng.

“Tiểu Tứ,” Ta nói,“Mệt rồi à? Nhanh đi nghỉđi.”

“Không, Tiểu Tứ không sao.”

Nhìn hắn đầu đầy mồ hôi, sao lại có thể không mệt mỏi?

“Đối tốt với ta như vậy là vì cái gì?”

Hắn hoang mang, lại có chút sợ hãi:“Không…… không vì cái gì cả, điện hạ là…… chủ tử, nô tài……”

“Ta biết rồi.” Nhìn hắn ấp a ấp úng, ta không nói thêm, bất quá chính là như vậy, ta là chủ tử, hắn là nô tài, nô tài hầu hạ chủ tử là thiên kinh địa nghĩa, làm sao còn cần lý do nào nữa? Là ta hỏi thừa rồi.

“Còn có……”

“Còn có?”

“Kỳ thật, nô tài khi còn nhỏ cũng hay bị bệnh,” Hắn nói,“Nếu không phải có mẫu thân cả ngày canh giữ bên cạnh, sợ là khó qua khỏi.”

“Xem ra mẫu thân ngươi đối với ngươi thật tốt,” Nói thật, ta có chút ghen tị,“Nhưng vì sao lại đem ngươi đưa vào trong cung?”

Hắn trầm mặc, không nhắc lại.

Vì cái gì ta cuối cùng lại hỏi nhiều chuyện đến thế? Tiến cung nhận bổng lộc, nào có ai vào đây không phải bởi khốn cùng? Cho dù là con mình, nếu là vì mạng sống, cũng không tiếc mà vứt bỏ.

Chúng ta đều bị chính mẫu thân mình đẩy vào vực sâu, chẳng qua, một người là không có lựa chọn nào khác, một người gần như xuất phát từ sựđiên cuồng.

Ý nghĩ lại lâm vào hôn trầm, ta đã không thể phân biệt sự thật cùng cảnh trong mơ.

Giấc mộng cũđã thật lâu không xuất hiện, thiếu niên cũng biến mất theo, tới đứng trước mắt ta, nhưng mà người trong mộng đãđổi thay. Mấy ngày nay ta cuối cùng vẫn mơ thấy hoàng đế, mơ thấy bộ dáng lần đầu tiên gặp gỡ, hắn từ phía xa xa đi tới chỗ này, kể cho ta nghe 1 câu chuyện xa xưa, hắn nói chúng ta cùng tồn tại một phương, hãm sâu trong bùn lầy, hắn nói chúng ta cho tới bây giờ vẫn luôn giống nhau, hắn nói, hắn sẽ theo ta tiến vào Địa Ngục……

Trong cơn hoảng hốt, ta dường như nghe thấy thanh âm của hắn.

“Tử Phượng,” Hắn lau đi mồ hôi trên trán ta, thấp giọng hỏi,“Khó chịu sao?”

Ta không thể tin được, hắn thật sựđang ở trước mắt ta.

“Hoàng Thượng…… Vì cái gì, vì cái gì ngươi lại……”

“Trẫm lo lắng cho ngươi, cho nên vội vàng trở lại.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại giảm hành trình mười lăm ngày để sớm trở về.

“Hoàng Thượng, Tử Phượng không thể phụng dưỡng ngươi, nếu ngươi cảm thấy phiền chán cũng không cần phải đến.”

“Như thế nào? Trẫm mới một ngày không đến, ngươi đã không cao hứng sao?”

“Không phải!” Ta như thế nào lại mất hứng được? Ngươi hẳn phải muốn vứt bỏ ta mới đúng, vì cái gì còn muốn trở về?

“Tử Phượng,” Hắn an ủi nói,“Trẫm sao có thể mặc kệ ngươi được? Không được nói như vậy nữa.”

Hoàng Thượng, ta thật sự muốn biết, ngươi còn có thể tha thứ đến khi nào.

Thân thể vừa rồi còn nóng bừng bỗng chốc lạnh như băng, ta bắt đầu phát run, không thểức chế.

“Làm sao vậy?” Hắn hỏi.

“Lạnh……” Ta mơ hồ trả lời,“Lạnh quá…… Hoàng Thượng……”

Hắn ôm lấy ta, đuổi hết mọi người xung quanh đi.

“Tử Phượng, nếu khó chịu, hãy cứ khóc lên.”

Khóc? Bệnh thế này hàng năm đều mắc phải, chẳng lẽ ta còn khóc mãi sao?

Nhưng không hiểu sao khi hắn dứt lời, nước mắt lại ngoài dựđoán mà tuôn rơi.

“Tử Phượng,” Hắn hôn lên đôi môi đầy nước mắt của ta,“Ngươi có biết nước mắt có vị gì không?”

Đúng vậy, nước mắt có vị gì? Ta cho tới bây giờ cũng không từng phát giác.

“Là ngọt.” Hắn nói.

“Thật sự?” Ta hỏi,“Ta cứ nghĩ làđau khổ.”

Hắn lắc đầu:“Như thế nào lại làđau khổ? Ngươi không biết rằng người còn có thể rơi lệ hạnh phúc đến nhường nào đâu.”

Ta ngước nhìn hắn, vẻ mặt khó hiểu.

Hắn nói:“Mọi người khóc không phải bởi vì tuyệt vọng, người tuyệt vọng là người không có nước mắt, chỉ có lòng mang nguyện vọng được rơi lệ. Tử Phượng, ngươi sẽ không còn cảm thấy tuyệt vọng nữa.”

Thật sự như vậy sao? Ta chỉ biết, ta cuối cùng cũng khóc trước mặt hắn, chỉ khi đối mặt hắn mới có thể khóc, vì cái gì? Là vì hắn cho ta cái gọi là nguyện vọng sao?

“Hoàng Thượng,” Ta tựa vào lòng hắn,“Ngươi đã khóc bao giờ chưa?”

Hắn cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, hỏi lại:“Thời điểm sinh ra có tính không?”

Ta cười, thật sự khó có thể tưởng tượng người này khóc sẽ ra bộ dáng gì.

“Hoàng Thượng, ngươi nếu muốn khóc, hãy khóc đi.”

Hắn vẻ mặt không tình nguyện lắc đầu:“Trẫm không nên khóc trước mặt ngươi.”

“Nhưng như vậy là không công bằng,” Ta nói,“Mỗi lần đều chỉ có ta khóc, còn ngươi đứng 1 bên nhìn.”

“Như thế nào? Muốn trẫm cùng ngươi ôm nhau khóc rống lên?” Hắn cười nói,“Trẫm thật sự không nghĩ ra lý do gìđể khóc.”

“Vậy nếu ta chết? Ta chết, ngươi sẽ khóc chứ?”

“Sẽ không.”

Ta ngạc nhiên.

“Nếu ngươi chết, trẫm sao còn có khả năng rơi nước mắt?” Hắn nói,“Khi con người đau buồn nhất, ngươi nói hắn phải làm sao để khóc?”

“Nga?” Ta thản nhiên cười nói,“Đau buồn mà vô lệ, như vậy người ta sẽ chết mất?”

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ không?”

Ta cười, lắc đầu nói:“Sẽ không.”

Hắn không tranh cãi, chỉ có chút không thể nề hà.

“Bởi vì, ta sẽ không chết trước Hoàng Thượng.”

Hắn xuất thần nhìn ta, có chút đăm chiêu:“Chỉ hy vọng là như thế……”

Cơn sốt theo mùa hạ khô nóng trôi đi, mấy ngày liền mưa to không ngừng, trời mở tấm màn che dẫn tới mùa thu, cũng không biết trải qua bao nhiêu chờđợi mới nhìn thấy một khoảng trời sáng sủa.

Hôm nay mới biết được, nguyên lai trong cung còn có yến hội ngắm hoa. Cũng chính hôm nay mới phát giác vạn vật trong ngày thu hiu quạnh này cũng có thể nở hoa.

Phù dung, sơn trà, thu cúc, hoa hồng, còn có văn tâm lan mà trước giờ ta luôn nghĩ sẽ nở vào mùa xuân, trước mắt là ngàn hoa khoe sắc mê hoặc lòng người. Trong gió quế hương nồng đậm, cảnh trí rực rỡ sáng lạn thật sự không giống mùa thu 1 chút nào.

Hoàng Thượng của ta bị vây trong đám người, cho tới bây giờ luôn là như vậy, sớm không nhìn rõ thân ảnh, đối với hắn mà nói, ta bất quá chỉ là một kẻ trong đám người, một ngày nào đó tầm mắt hắn bị những người khác cướp đi, ta rồi sẽ chìm hẳn trong biển người, vĩnh viễn cũng vô pháp trồi lên mặt nước.

“Tử Phượng……” Người từng là thiếu niên năm ấy gọi ta, đóa hoa phía sau hắn đỏ sẫm y như huyết sắc.

Một cánh hoa trắng muốt hạ xuống bàn tay, ta nhìn đến mức xuất thần.

Nơi này cách xa tầm mắt mọi người, ta ỷ lại trong lòng hắn, không thấy nửa điểm bất an.

“Trần Duệ, ngươi thật sự phải làm như vậy?”Đối với bí mật lần trước đã nghe qua, ta lại lần nữa xác nhận.

“Ngươi luyến tiếc hắn?”

“Sao ngươi lại hỏi chuyện này?” Ta cười, có khi hắn thật sự trẻ con,“Còn chưa tới thời điểm, Trần Duệ, ngươi không phải đối thủ của hắn.”

“Ta đã chờđủ lâu, ngươi có biết không, Tử Phượng, ta không phải kẻ không có kiên nhẫn.”

“Vậy tại sao không chịu chờ thêm?”

“Bởi vì ta không thể nhịn được khi thấy ngươi tiếp tục ở lại bên hắn.” Hắn yên lặng nhìn ta không chuyển mắt.

“Ta sẽ không giúp ngươi, chuyện này ngoài kế hoạch của ta.”

“Bởi vì ta không có trong suy đoán của ngươi?”

“Đúng,” Ta nói,“Ngươi luôn như vậy, xuất hiện vào những thời khắc không thể lường trước.”

“Nếu lúc này đây ta có thể thành công, ngươi cóở lại bên ta không?”

“Nếu ta nói sẽ không, liệu ngươi có thể buông tha cho kế hoạch của ngươi?”

“Đương nhiên không,” Hắn đáp,“Lúc này đây hắn sắp có việc phải ra ngoài, ta càng có nhiều thời gian chuẩn bị.”

“Cho nên ngươi tự tin có thể thành công, không để tâm xem ta có muốn theo ngươi hay không, bởi vì khi đó, ngươi tự tin mình có đủ tất cảđể lưu ta lại.”

“Tử Phượng,” Trong mắt hắn có chút thất vọng,“Ngươi đã nói, ngươi sẽ giao trái tim mình cho ta.”

“Đúng vậy, ta đã từng muốn làm như vậy, cho nên không cần phải giao cơ thể của ta ra.”

“Vì cái gì?” Hắn truy vấn,“Thân thể cùng trái tim vốn là một, vì sao phải đem chúng tách ra?”

Ta không biết, vấn đề thâm ảo như vậy ta không thể trả lời, nhưng ánh mắt hắn thành khẩn như thế, lại khiến ta có chút mềm lòng.

“Trần Duệ, ngươi làm hết thảy những chuyện đó là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì ta sao?”

“Không,” Hắn trả lời,“Đây là chức trách của ta, là công đạo.”

“Không phải lý do này,” Ta nói, trong lòng không khỏi trào lên một trận thương hại,“Cái ta muốn hỏi…… là nguyên nhân thật sự, là thứ khiến cho ngươi cam tâm tình nguyện, không thể chối từ.”

“Nếu ta nói là ngươi, một khi sự bại, ngươi sẽ cảm thấy bứt rứt sao?” Hắn hỏi.

Ta đối hắn cười:“Trần Duệ, ngươi nghĩ về ta quá mức thiện lương rồi.”

“Ngươi vốn là như vậy,” Hắn khẽ vuốt tóc ta,“Chỉ là ngươi tự khóa mình trong lớp vỏ bọc lạnh như băng, không thừa nhận tình cảm của chính mình.”

“Ngươi hiểu ta đến cỡ nào?” Ta hỏi lại,“Thời gian hai ta gặp gỡ chỉ có thểđếm trên đầu ngón tay.”

“Chỉ cần ngươi liếc mắt một cái, ta liền biết ngươi suy nghĩ cái gì.”

“Trần Duệ, ngươi thật sự không hiểu rõ ta,” Ta ôm lấy hắn, tựa vào đầu vai hắn,“Ở cùng ta rất nguy hiểm, ngươi sẽ chết bất cứ lúc nào.”

“Không hề gì.”–đó là câu trả lời của hắn.

Ta cũng không nói gì, hắn vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, bởi vì hắn thật sự yêu ta mới trở nên mù quáng, mà ta, có lẽ vĩnh viễn cũng vô pháp yêu hắn giống như hắn đã yêu ta, Yến Tử Phượng cho tới bây giờ cũng không biết yêu một người là như thế nào, bởi vì Yến Tử Phượng không yêu ngay cả chính bản thân mình.

Bóng cây lắc lư, trong không gian là tiếng gió se hiu hắt. Có phải hay không hành tung của chúng ta sớm bị người nào đó phát hiện rồi, mưu kế của chúng ta từ lâu đã bị hắn nhìn thấu hết? Ai biết được, ta không quan tâm, nếu có ai có thể chấm dứt tất cả chuyện này, ta cầu còn chẳng được.

Ta về bên hoàng đế, nhìn một người khác rời đi.

Ánh mắt hắn nhìn ta có chút kỳ quái, người ngoài có lẽ rất khó phát hiện, nhưng chút khác biệt nhỏ này sao qua nổi mắt ta, nói không chừng hắn cái gì cũng đều biết hết.

Một đêm kia hắn chưa tới tẩm cung của ta, bắt đầu từ yến hội ngắm hoa lần trước, trên mặt hắn tràn đầy vẻ hờn giận.

Ta một mình ngồi ngẩn ngơ trong căn phòng trống trải, bắt đầu suy nghĩ, bình thường chúng ta đều cùng một chỗ làm gìđó, trừ bỏ liếc mắt đưa tình hay cùng lên giường ra, tựa hồ không đểý hắn, bất quá, cùng hắn cùng một chỗ sẽ không cảm thấy nhàm chán. Quả nhiên bản tính ta là như thế sao? Ta tự cười thầm chính mình.

Mấy ngày sau, hắn không ra khỏi cửa, tất cả rơi vào thanh tịnh. Ta không hỏi hành tung của hắn, cũng không quan tâm công vụ của đối phương, dù sao hắn cũng là Hoàng Thượng, chẳng ai quản được.

Thẳng đến một ngày, Tử Thiên say khướt đẩy cửa phòng, một tay ôm lấy ta.

Ta biết, hắn say, hắn đem ta biến thành một người khác.

“Tử Mạch, Tử Mạch……” Hắn không ngừng lặp lại cái tên này bên tai ta.

“Tử Thiên,” Ta đẩy hắn ra, thanh âm có chút nặng nề,“Ta không phải Tử Mạch, nhìn cho rõ, ta là Yến Tử Phượng.”

Hắn nở nụ cười, lại rất nhanh giận đến tái mặt:“Tử Phượng, uống rượu cùng ta đi.”

“Ngươi say rồi.”

“Ngươi sợ bị Hoàng Thượng nhìn thấy?” Hắn tựa vào người ta, vẻ mặt ái muội,“Hắn sẽ không đến đây, đêm nay sẽ không, đêm mai sẽ không, về sau cũng sẽ không……”

Ta dìu hắn ngồi vào bàn, không đểý tới lời nói trong cơn say của hắn.

“Ngươi có biết hắn đi đâu không?” Hắn cười nhìn ta, men say mông lung,“Hắn đi gặp Tử Mạch.”

Thì ra là thế, trách không được mấy ngày nay không thấy hắn, không nghĩđến là hắn đi vui thú tân hoan, không, không thể nói là tân hoan, mà là tình nhân cũ.

“Phải không?” Ta lãnh đạm nói,“Xem ra thần quan đại nhân đã lấy được ân sủng.”

Nghe như thế, hắn rốt cục bắt đầu thanh tỉnh:“Tử Phượng, thực xin lỗi, ta không phải muốn nói như vậy……”

“Có cái gì thực xin lỗi?” Ta chẳng hềđểý,“Dù sao đó cũng là sự thật.”

“Ngươi không khó chịu?”

“Người phải khổ sở là ngươi.”

“Ta?” Hắn cười,“Ta vì cái gì mà khổ sở? Người được sủng ái là huynh đệ của ta……”

“Cho nên ngươi đến cùng ta nâng chén chúc mừng?” Ta cũng cười.

Hắn không trả lời, cười đến chua xót.

“Được, hôm nay thoải mái uống rượu cùng ta đi, không say không về.” Ta sai người mang rượu lên, vì hắn rót chén rượu ngon.

“Còn tưởng rằng ngươi sẽ khuyên ta đừng uống rượu.” Hắn nói.

“Vì cái gì không nên? Nếu đã say, sao không say đến quên tất cả?” Ta nâng chén,“Kính ngươi 1 chén.” Một ngụm rượu đổ xuống, mặt ta bắt đầu đỏửng.

“Ngươi không biết uống rượu,” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt ta mà nói,“Quả thực giống y nhưđúc, rõ ràng không thể, mà vẫn cố uống.”

“Chúng ta…… Thật sự rất giống sao?”

Hắn nhìn ta có chút vô thố.

“Vì cái gì…… Vì cái gì ngay cả ngươi cũng đem ta biến thành y?” Trong mắt lơđãng dâng lên giọt lệ châu, ta nhẹ lau đi, nhìn đầu ngón tay đầy nước mắt, chính mình cũng cảm thấy ngạc nhiên.

“Không phải, Tử Phượng!” Hắn cầm tay ta, khẩn thiết nói,“Ngươi hiểu lầm rồi.”

Hiểu lầm? Đúng vậy, ta hiểu lầm, ta hiểu lầm hắn chỉ yêu 1 mình ta, hiểu lầm hắn có thể yêu ta lâu thêm chút ít, ta trước giờ vẫn luôn hiểu lầm.

“Không phải như ngươi nghĩđâu,” Hắn nói,“Ta sở dĩ nói các ngươi giống nhau, chính là bởi vì…… Bởi vì các ngươi đều lừa ta, kể từ khi gặp mặt lần đầu. Ngươi cùng y, lần đầu nhìn thấy ta đã nói dối ta rồi, vô luận là ngươi hay là y, chúng ta đều nói dối nhau ngay từ lúc ban đầu.”

Lúc này đây, ta không say, ít nhất còn có thể nghe ra lỗ hổng trong lời nói của hắn:“Lần đầu tiên gặp mặt? Nói như vậy, huynh đệ ngươi kể từ khi vừa sinh ra đã nói dối?”

Hắn tuy rằng say, nhưng cũng không đến nỗi nói ra tất cả, nghe được lời ta nói, chỉ cười cười:“Đúng, y trời sinh đã là một kẻ dối trá.”

Thần quan đại nhân, ngươi ngàn lần không nên vạn lần không nên, cố tình tranh giành tình cảm với ta, thử hỏi, ta sao có thể bỏ qua? Đã sớm cảm thấy hai huynh đệ này có chút không minh bạch, có lẽ là 1 bí mật tày trời. Thật không ngờ, ngày thường Tử Thiên kín miệng đến vậy, bây giờ cũng thế, tựa hồ chỉ có cách tìm người khác nói bóng nói gió.

“Gọi Tử Hoành tới đây.” Ta nhìn Tử Thiên gục mặt trên bàn, phân phó hạ nhân.

Người được mời rất nhanh đã tới, có thể là bởi vì thần quan đại nhân đêm nay có xã giao, không cần phải hắn đi, cho nên xuất nhập cũng càng thêm thuận tiện.

Hắn đẩy cửa tiến vào, không nhìn thấy ta, lại phát hiện người say rượu.

“Thiếu gia……” Hắn có chút hoang mang, cũng có chút lo lắng.

Tử Thiên ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, hệt như khi mới bước vào, hắn ôm lấy người kia.

“Thiếu…… Thiếu gia……” Tử Hoành sợ hãi, lại không dám đẩy đối phương ra.

“Vì cái gì, Tử Mạch? Vì cái gì……”

Trong mắt Tử Hoành tràn ngập thất vọng, bởi vì hắn biết, cái ôm này không giành cho hắn.

“Tử Thiên say rồi,” Ta từ trong buồng đi ra, nói với thiếu niên trước mắt,“Ta vốn muốn ngươi đến giúp hắn tỉnh táo, bất quá hắn dường như không vui, ta thấy hắn cũng không tỉnh ngay được, nên để hắn nghỉ ngơi ởđây 1 chút.”

Tử Hoành xoa xoa khóe mắt đầy nước, đỡ Tử Thiên tới nằm trên tháp, xoay người nhìn ta, vẻ mặt đau thương.

Ta nghĩ, hắn nhất định rất yêu Tử Thiên, cho nên khi nghe miệng Tử Thiên phát ra tên người khác, khó tránh khỏi bi thương rơi lệ.

“Tử Hoành,” Ta nhấc bầu rượu, vì hắn rót đầy,“Lại đây uống một chén đi.”

Hắn có chút do dự, nhưng không chối từ.

Mấy ngày nay ta thường gọi hắn đến, cũng không có việc gì nên tìm người nói chuyện, cũng bắt đầu trở nên quen thuộc.

“Ngươi là lần đầu tiên uống rượu?” Ta hỏi.

“Ân.” Hắn đáp có chút ngại ngùng, chén rượu vừa nuốt xuống làm hắn ho khan.

“Có chuyện không vui thì nên uống rượu, vì khi say sẽ chẳng nhớ rõ thứ gì.”

Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn ta, cuối cùng quyết định tin tưởng.

Ta vì hắn cứ rót 1 chén lại 1 chén, đừng nói là người chưa từng uống rượu, cho dù là cao thủ cũng sớm say.

Rất nhanh hắn liền say, ta ghét sát hắn, thấp giọng hỏi:“Ngươi thích Tử Thiên?”

Hắn không hề khiếp đảm, trả lời rõ ràng:“Đúng, ta như thế nào lại không thích? Tất cả mọi người đều thích hắn, không ai không thích hắn cả.”

“Nga?” Ta hỏi,“Hắn tốt như vậy sao?”

“Đương nhiên,” Hắn đáp,“Mọi người thường sẽđối tốt với 1 vài người, chuyện này cũng không hiếm, nhưng chỉ có hắn, hắn đối với ai cũng tốt như vậy, đối tất cả mọi người đều như thế.”

“Mọi người?” Ta tỏ vẻ hoài nghi,“Hắn đối với thần quan đại nhân tựa hồ không tốt lắm.”

“Đó là lỗi của đại nhân, là lỗi của đại nhân……” Hắn trở nên kích động,“Nếu là không có Tử Thiên thiếu gia, y sao có thể chiếm lấy địa vị ngày hôm nay? Y không biết đường báo đáp, còn làm cho thiếu gia thương tâm như vậy, vì sao y luôn không thỏa mãn?”

Không nghĩ hắn lại không khống chếđược như vậy, chỉ là lời hắn nói khiến người ta phải suy nghĩ, hay là chức thần quan này cóđiều kỳ quái?

“Sao lại nói như vậy?” Ta nói,“Thần quan đại nhân có thể cóđịa vị ngày hôm nay, là do y tài hoa hơn người……”

“Không phải,” Hắn lắc đầu,“Nếu không phải nhờ thiếu gia, thì y chẳng thể có tư cách làm thần quan, y căn bản không phải người Việt tộc……”

Thật sự làđứa nhỏ này biết nhiều chuyện, trong thời điểm này, đem tin tức ta muốn biết nhất nói ra. Trước kia ta có thể nào hoài nghi thân phận Tử Mạch?

Ta thấy hắn đã say mềm, cũng không tiện hỏi thêm, hôm nay nghe được đến đây cũng đủ rồi.

Điều tra thân phận một người căn bản không làm khó người thần thông quảng đại như Trương đại nhân, hắn thập phần thông minh đem việc này giao cho Lại bộ cùng Hộ bộ xử trí, 1 chút cũng không kinh động Hình bộ, vì muốn tránh thế lực của Lâu Tấn Văn.

Ngày đó hắn hỏi ta:“Điện hạ vì sao phải đối phó Việt Tử Mạch?”

Ta nhìn hắn, trưng ra nụ cười xấu xa:“Bởi vì ta ghét y.”

Cứ tưởng rằng hắn sẽ cho rằng ta đang nói giỡn, bất quá cũng chỉ cười trừ thôi, nào biết hắn lại tin, vẻ mặt nghiêm túc. Hay là bộ dáng của ta thoạt nhìn giống nhưđang nói thật? Phải chăng đây cũng chính là sự thật đi?

“Trương đại nhân, ta hỏi ngươi,” Ta chỉnh lại thần sắc, thu liễm ý cười,“Để chinh phục 1 quốc gia, điểm mấu chốt là cái gì?”

“Đất đai, thần dân.” Hắn trả lời.

“Đất đai có thể dùng vũ lực chiếm đoạt, lòng dân cũng có thể mua bán, chỉ cần tín ngưỡng của quốc gia đó còn tồn tại, cái đó mới không thể phá vỡ. Cho nên muốn phá hủy một vương quốc, trước tiên phải làm lòng dân dao động, màđể lòng dân dao động, ắt phải đánh tan tín ngưỡng. Tử Viên không kính trời, mà là kính 1 thần linh vô hình, hiện thân của thần linh đóở nhân gian chính là Thần quan, chỉ cần y không tồn tại, tín ngưỡng vàcác thứ liên quan sẽ biến mất. Nay, căn bản là tìm không ra người có thể thay thế Việt Tử Mạch đảm nhiệm chức thần quan, y ra đi, vị thần của Tử Viên cũng ra đi.”

Nói cho cùng, ta không thể không có chút bội phục tài ăn nói của mình, hơn nữa, nếu muốn nói đến lý do thực sự, ta sẽ tình nguyện tin rằng ta chán ghét kẻ kia.

“Điện hạ quả nhiên nhìn xa trông rộng, hạ quan vô cùng bội phục.” Hắn luôn cung kính như vậy, thật làm cho người ta sợ hãi.

“Đúng rồi,” Ta hứng thú,“Việt Tử Mạch rốt cuộc có thân phận gì? Chờđã, để ta đoán một chút, có phải là…… con hát không?”

Trong mắt hắn thoảng qua một tia nghi vấn:“Điện hạ sao lại biết?”

Ta ha ha cười, chỉđáp:“Đoán mò.”

“Nghe nói lúc trước là cô nhi chuyên làm xiếc trong gánh hát, hình nhưđã từng là luyến đồng.” (nôm na là kiểu có mấy lão già thích phang phập trẻ em, tất nhiên sẽ có mấy em nhỏ phải phục vụ mấy lão)

Nghe được kia hai chữ kia, chén trà trong tay bỗng nhiên dừng lại, ta bắt đầu có chút đồng tình với y, là lần đầu tiên phát ra sựđồng tình từ trong sâu thẳm, nhưng lại đối với một người mình căm ghét.

“Y làm cách nào lại leo được vào gia phả Việt tộc?”

“Hạ quan cũng không rõ,” Hắn trả lời,“Đại khái chính là, năm đó phu nhân Việt gia cùng con nhỏ rời Việt gia tới ở nhà mới, đứa trẻ này nhiều bệnh, chỉ có thể nằm trên giường, mà Việt Tử Mạch lại vừa bị bắt lại, liền bị người bên ngoài cho là thiếu gia quý phủ. Sau trận cháy lớn, chỉ còn lại mình y, sau này được cho làđứa con may mắn còn sống của Việt tộc, trở về Việt gia.”

Hóa ra còn có loại sự tình này, nhưng vì cái gì Tử Thiên cùng Tử Hoành lại biết? Mà nếu bọn họ biết thì vì sao phải giấu diếm? Tử Hoành nói, địa vị thần quan là nhờ Tử Thiên màđạt được, hắn vì sao phải giúp một người chẳng thân quen, huống hồ lại là 1 kẻ thế thân mạo danh? Bất quá ta cũng không có hứng thú tìm hiểu, ta chỉ biết, điểm này đủđể khiến y còn lại hai bàn tay trắng.

※※※

“Hoàng Thượng, đây là tội khi quân, phải nghiêm trị!”

Quân vương trên điện bất động thanh sắc, không thấy trả lời.

“Chức Thần quan vô cùng tôn quý, trừ người mang huyết thống cao quý của Việt tộc, không ai có thểđảm đương, Việt Tử Mạch mạo danh thế thân đã là khi quân, mà nay lại tra ra xuất thân ti tiện bực này, thật sự không thể dung tha!”

Văn võ bá quan trong nháy mắt đều trở thành kẻđịch của thần quan, tình thế nghiêng hẳn về 1 bên, không thể nào dịch chuyển.

“Hoàng Thượng,” Lấy hết dũng khí, Lâu Tấn Văn rốt cục mở miệng,“Thần quan đại nhân tuy có sai lầm, nhưng không phải là kẻác, khi đương chức được dân chúng mến yêu, huống hồ giờ phút này cũng không tìm được người thích hợp để thay thế, nếu tùy tiện đem bãi miễn, thần chỉ sợ sẽ có người không phục.”

Lại một lần nữa xuất hiện không khí tẻ ngắt, rốt cục Hoàng Thượng cũng bắt đầu lo lắng.

“Mấy tháng sau đó là lễ mừng trăm năm khai quốc,” Thượng thưđại nhân tiếp tục nói,“Nếu không có thần quan đại nhân chủ trì Tế Tự, chỉ sợ lòng dân đại loạn.”

Đối mặt Hoàng Thượng, Trương đại nhân ra mặt, thay quân vương hóa giải:“Không bằng làm như thế này. Tế Tựđại điển vẫn do thần quan đại nhân chủ trì, nhưng nhiệm kỳ của y cũng chấm dứt khi đó, để phòng nhiễu loạn dân tâm, không nên tiết lộ thân phận của y, đến lúc đó tùy tiện bịa 1 lý do để y từ chức làđược.”

Vẹn toàn đôi bên, chu đáo, tất nhiên không có người phản đối.

Vì thế, một đạo thánh chỉ giá lâm Bắc cung, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, còn có cái gì ai oán?

Trong tay là tờ thánh chỉ nhăn nhúm, Tử Mạch ngồi chồm hỗm trên mặt đất cười khổ.

“Đại nhân……” Tử Hoành thần sắc phức tạp, đối với việc say rượu lỡ lời cũng không phải hoàn toàn không nhớ.

“Đại nhân?” Y lặp lại,“Ta làm sao vẫn còn làđại nhân?”

Suy sụp cúi đầu, nhưng vẫn biết được người đang đi tới là ai.

“Tử Thiên, ta không làm thần quan, ngươi chắc đang cao hứng?”

Sắc mặt hắn không chút thay đổi, không đáp lại.

“Tâm nguyện nhiều năm rốt cục đã thành, trong lòng khó ngăn nổi niềm vui sướng, không nên che dấu, ngươi nên cười thật to mới phải.”

Hắn chưa từng đáp lại, nở nụ cười như tự giễu chính mình.

“Vì cái gì không nói lời nào?” Y nhìn Tử Thiên thờơ trước mặt, cảm xúc có chút không khống chếđược,“Ta đã chỉ còn hai bàn tay trắng, ngươi vừa lòng chưa? Trả lời ta đi!”

Hắn bình tĩnh nhìn y, trầm mặc thật lâu:“Tử Mạch, ngươi không phải chỉ còn hai bàn tay trắng. Mặc kệ thế nào, ta cũng sẽở cạnh ngươi.”

Y bật cười:“Cái người đã từng phản đối ta là ai? Như thế nào hiện tại lại quay về? Là tới xem ta thảm đến thế nào? Đúng đúng, tất cả cho tới nay đều là kế hoạch của ngươi, đem ta nâng đến tận mây xanh, sau đó lại nhìn ta rơi xuống đến mức thịt nát xương tan, hẳn là ngươi đang rất vui vẻ? Ha ha, Việt Tử Thiên, ta ngàn tính vạn tính, tính không được chuyện ngươi bán đứng ta, ta đã tin tưởng ngươi, ta thật sự rất ngốc!”

“Bán đứng?” Hắn cười lạnh,“Việt Tử Mạch, cho dù ngươi tâm loạn như ma, lửa giận che hết lý trí, cũng không được cắn càn.”

“Đúng, ta cắn người bừa bãi, ta vu oan cho ngươi, toàn bộđều là lỗi của ta, là ta tự làm tự chịu, ta chết làđáng đời!”

“Tử Mạch, ngươi hại quá nhiều người, xung quanh có bao nhiêu vong hồn tự ngươi rõ nhất, còn oán giận cái gì?” Hắn nói đúng lý hợp tình, khiến người sợ hãi.

“Đúng vậy, đây là báo ứng,” Y lạnh lùng nói,“Báo ứng ta thân phận hèn mọn, báo ứng ta xuất thân hạ lưu, báo ứng ta chẳng biết xấu hổ trèo cao lên ghế thần quan, đây đều là báo ứng, là báo ứng!”

“Tử Mạch, ngươi căn bản luôn khăng khăng bảo thủ, không chịu hối cải.”

“Tử Mạch đáng chết, làm cho thị trung đại nhân sinh khí sao? Đại nhân muốn như thế nào, xin cứ phân phó Tử Mạch, Tử Mạch nhất định làm theo. Có phải hay không muốn cùng ta tìm một chỗ núi rừng ẩn cư, nguyện sống những ngày bình dị?” Y cười, cười đến ái muội,“Đại nhân cứ mặc sức tưởng tượng đi. Xin hỏi đại nhân cũng biết kiếm kế sinh nhai hàng ngày như thế nào sao? Một khi tiền tài tiêu tán, không còn đường lui, vậy phải ứng phó như thế nào?”

Tử Thiên không trả lời, mặc cho y độc thoại.

“Ngươi nhất định chưa từng nghĩ tới, ngươi không thể biết quyền lực, địa vị, tài phú, hết thảy mang ý nghĩa gì. Ngươi đương nhiên sẽ không biết, bởi vì ngươi vừa ra sinh đã cóđược tất cả, ngươi có biết cái gì là bần cùng không? Bần cùng chính là sỉ nhục, làđê tiện, là hạ lưu, là không có tư cách làm người. Ta không thể trở lại cái loại cuộc sống này, ta không thể mất đi hết thảy!”

“Không ai bức ngươi trở lại cuộc sống đó, không ai lấy đi hết thảy của ngươi, Tử Mạch, vì cái gì? Vì cái gì tựđem bản thân bức đến ngõ cụt? Vì cái gì không chịu ném đi gánh nặng trong lòng?”

“Vì cái gì?” Trái tim đau đớn của y như bị chọc sâu thêm,“Vì cái gì? Cho đến hôm nay ngươi lại hỏi ta vì cái gì? Việt Tử Thiên, ngươi tự hỏi lương tâm của ngươi xem, ta làm hết thảy đến tột cùng là vì ai? Ngươi ban cho ta thân phận cao quý, ban cho ta địa vị, nhưng chẳng lẽ muốn ta cảđời đều phải dựa vào ngươi sao? Ngươi vĩnh viễn làđại thiếu gia cao cao tại thượng, mà ta từđầu đến cuối cũng chỉ là hàng giả, ta vĩnh viễn kém một bậc, vĩnh viễn không thể ngẩng đầu. Ta không muốn dựa vào ngươi nữa, không muốn cứở mãi phía sau ngươi, ta muốn đạt được thân phận ngang hàng ngươi, ta muốn lưu lại hết thảy, ta muốn …… Thứ ta muốn chẳng qua là tư cách để yêu ngươi, ngươi có hiểu hay không?!”

Không gian tĩnh lặng bao trùm, cho đến hôm nay hắn mới hiểu tâm ý của y, Việt Tử Thiên, ngươi thật tự phụ! Ngươi cho là chỉ có mình ngươi phải trả giá? Chỉ có ngươi đem tất cả cho đi? Ngươi cho là ngươi đã hy sinh bao nhiêu? Ngươi cho là ngươi có tư cách chỉ trích y? Kết quả, hết thảy là sai lầm của ngươi. Là ngươi làm cho y thống khổ, là ngươi làm cho y lâm vào tuyệt vọng, là ngươi đem y đẩy vào vực sâu, khiến y không thể tìm ra lối thoát.

“Tử Mạch……”

Bàn tay vừa đưa tới bị hất tung.

“Đừng chạm vào ta!” Y lạnh như băng, khốc hàn tận xương,“Từ nay về sau ngươi và ta không còn quan hệ, đừng để ta gặp lại ngươi nữa!”

Tử Thiên dừng lại, xoay người rời đi.

Y cười, mỗi một lần hắn đều bỏđi dứt khoát như vậy.

Nhưng mà y chưa từng nghĩđến, Bắc cung vốn nên vắng vẻ lại ngày càng náo nhiệt.

Là do tướng quân đại nhân tới.

“Ngươi chẳng những có thể làm quan, còn có thể chiếm được quyền lực vô thượng, giao dịch này đối với ngươi mà nói thập phần có lời.”

“Có lời hay không ta tự biết,” Tử Mạch lãnh đạm đáp,“Đại nhân dựa vào cái gì cho rằng Tử Mạch sẽ liều lĩnh như vậy?”

“Không dựa vào cái gì cả, ta chỉ là tới cùng thần quan đại nhân thương lượng mà thôi, đại nhân nếu không muốn, tất nhiên có thể cự tuyệt.”

“Trần Duệ, vì cái gì chọn ta? Ta đối với ngươi mà nói có giá trị gì?”

“Rất nhiều,” Hắn trả lời,“Tân vương cần thần quan giúp sức trong lễ lên ngôi, ta cần ngươi tới lung lạc lòng người. Đương nhiên, địa điểm chiến lược vô cùng khó kiếm.”

“Ngươi đóng quân phân tán ngoài cung, cấm quân trong cung không thuộc quản lý của ngươi, cho nên, cần một chỗâm thầm đóng quân, giữ sức chờ phát động sao?”

“Ta chỉ biết thần quan đại nhân là người thông minh, cái gì cũng nhìn qua là hiểu được.”

Tử Mạch cúi đầu trầm tư một lát, rồi sau đóđáp:“Được, giao dịch thành lập.”

“Đại nhân quả nhiên là người quyết đoán,” Trần Duệđứng dậy,“Như vậy kể từ ngày mai sẽ quấy rầy thần quan đại nhân.”

Tử Mạch gật đầu, có một khắc xuất thần.

“Trần Duệ, ta đang nghĩ, kẻ tố giác ta không chừng chính là ngươi đi, vì sao hết thảy đúng dịp đến nhường này? Ta vừa mới vừa mất chức thần quan liền được ngươi trọng dụng, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái.”

“Có ý nghĩa gì?” Hắn tiêu sái nói,“Việc đãđến nước này, ngươi đã không thể quay đầu.”

“Phải, ta đã sớm đã không thể quay đầu.”
Bình Luận (0)
Comment