Tử Mệ

Chương 5

Đã rất lâu rồi chưa được tự do như vậy, đó là một bãi săn bắn, nhưng không khiến người ta có cảm giác nguy hiểm. Cứ như vậy một mình cưỡi ngựa đi trước, tránh tầm mắt mọi người, mặc dù chỉ là tạm thời, cũng đủđể khiến người lòng say thần mê.

Mùa đông săn bắn đã bắt đầu, bên ngoài khu vực săn bắnlàđoàn quân nghiêm mật coi giữ. Các vương công đại thần đãđến, núi rừng vốn thường ngày yên tĩnh cũng trở nên huyên náo.

Ta nhìn hắn cưỡi ngựa rong ruổi phía trước, ở cái không gian rộng lớn này, trông hắn thật hăng hái.

“Phượng Nhi!” Quân vương trẻ tuổi quay đầu nhìn ta, chờ ta đi lên.

Ta gật đầu, nhìn hắn giục ngựa đi trước, nhưng chưa đuổi kịp.

Đoàn quân hộ giá vội vàng vượt qua, ta quay ngựa lại, tiến vào một đường mòn u tịch. Gió thổi luồn qua khe núi, trong suốt thấm nhuần. Chợt lơđãng nhớ lại, bộ dáng của hắn cùng vị thiếu niên nhiều năm trước giống nhua đến kì lạ, chỉ là, cảnh tượng kia vĩnh viễn không cách nào tái hiện.

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ xa xôi mà hỗn loạn, nhất thời lại có chút thất thần, thẳng đến khi bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, ta mới nghiêng mặt nhìn lại, đã thấy vị tướng quân vội vàng đi tới. Ánh mắt hắn lạnh thấu xương mà sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào.

Tướng quân viễn chinh có lẽ đều cóánh mắt này chăng, nhưng mà Trần Duệ, một tướng quân trẻ tuổi, sao lại cóánh mắt lão luyện thâm trầm này, tựa hồ có chút không hợp.

Ta nhìn hắn giảm dần tốc độ mà tiến đến, trong lòng sinh nghi hoặc, đã thấy hắn giơ lên cung tiễn, hướng về phía ta.

“Trần…… Tướng quân!” Ta kinh ngạc nhìn hắn, gắt gao nắm lấy dây cương, trong lúc nhất thời bối rối không biết làm sao.

Ánh mắt lạnh như băng vẫn chưa tan biến, hắn buông tay, mũi tên bén nhọn sượt qua tai ta, trúng giữa ngực tên thị vệản núp phía sau.

“Có thích khách!” Thủ vệ hô to một tiếng, đội mã xa vốn đẫđi xa đồng loạt quay đầu hướng phía đường mòn.

“Phượng Nhi,” Hắn vội vàng tới bên cạnh ta, trong mắt sầu lo đều hiện,“Ngươi không sao chứ?”

Ta lắc đầu:“Phượng Nhi không có việc gì.”

Thấy ta khoẻ mạnh bình an, Hoàng Thượng mới thở phào nhẹ nhõm.

“Trần tướng quân đâu.” Ta ghé mắt nhìn về phía hắn, ánh mắt kia dường như thay đổi, nhưng vẻ băng lãnh vẫn ở trên gương mặt.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng,” Thị vệ quan tiến lên bẩm báo, phía sau là thích khách bị trói,“Người này là là người Nhạn Bắc, nhưng lại trà trộn vào đội thị vệ, ýđồám sát. Thần chỉ sợ hắn là gian tế Nhạn Bắc phái tới, nên nghiêm hình khảo vấn, tra rõ ngọn nguồn!”

Thích khách bịáp chế trên mặt dất khịt mũi cười:“Ám sát là một mình ta gây nên, không liên quan tới ai khác, tại hạ chỉ là 1 thứ dân, làm sao lại là cái gì gian tế!”

“Nói cũng phải,” Hoàng Thượng nhìn hắn,“Nếu hắn là gian tế của Nhạn Bắc, phải ám sát trẫm mới đúng, sao lại ám sát hoàng tử Nhạn Bắc được?”

“Ha ha,” Người nọ cười nói,“Ngươi thực sự nghĩ vậy sao? Chính là ngại đám đông thị vệ bên cạnh ngươi, không tiện xuống tay thôi. Chẳng qua, so với ngươi, tên thái tử nhập đầu vào quốc gia đối địch mới thật làđáng giận!”

Vừa dứt lời, chỉ cảm thấy ánh mắt bốn phía đều đồng loạt hướng về ta.

“Có ý tứ,” Ta cười nói, đảo mắt hướng Hoàng Thượng nhìn lại,“Không biết Hoàng Thượng định xử trí hắn thế nào?”

“Mưu đồám sát,” Hắn đáp,“Theo luật xử trảm.”

Ta khó xử lắc đầu:“Phượng Nhi thật sự là không đành lòng nhìn con dân của mình chịu chết như vậy…… Hay làđem hắn giao cho Phượng Nhi đi?”

Hoàng Thượng suy nghĩ một lát, hướng mắt về mã tiền thị vệ. Chỉ thấy hắn lĩnh mệnh tiến lên, đánh mấy chiêu trên người thích khách, đem hắn đánh xỉu rồi bẩm báo:“Đã phế bỏ võ công của hắn.”

Quân vương quay sang, mỉm cười nói với ta:“Tùy ngươi xử trí.”

“Tạ Hoàng Thượng.” Ta cười đáp.

Mượn cớ gặp chuyện ám sát, ta cùng vài tên thị vệ hồi cung trước.

Trong đại điện, trên chiếc giường thật rộng, tên thích khách bị thương chậm rãi mở 2 mắt.

“Ngươi tỉnh?” Ta ngồi ở bên cạnh hắn, cúi đầu hỏi.

“Ngươi……!” Hắn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn ta.

“Đến đây, đem dược uống vào.” Ta bảo hạ nhân đem chén thuốc bưng lên.

Hắn lại quật cường hất ra, cũng không thèm liếc mắt 1 cái.

“Ngươi không phải muốn giết ta sao?” Ta cười nói,“Nếu là không đem vết thương dưỡng hảo, sao có thể giết được ta?”

“Thật kỳ quái,” Hắn hoang mang nhìn ta,“Sao lại có kẻ muốn người khác đến giết mình như vậy?”

Ta tiếp nhận dược từ tay người dưới, không chút đểýđáp:“Trên đời này, bất hạnh nhất là chết không nhắm mắt. Ngươi một lòng muốn giết ta, lại chết trước ta, tất nhiên là sẽ không thể yên tâm. Chuyện thê thảm như vậy ta thật không đành lòng, cho nên tạm thời tha ngươi một mạng, chờ ngươi giết ta rồi chết cũng không muộn.”

“Ngươi……” Hắn nhìn thẳng vào ta,“Ngươi muốn chết?”

Ta lắc đầu, trả lời:“Con người nếu muốn chết, cần gì phải phiền người khác động thủ? Ta mặc dùđã chẳng còn gì lưu luyến, nhưng vẫn chưa muốn chết a.”

“Ngươi nói ngươi không còn gìđể lưu luyến,” Hắn hỏi lại,“Tại sao lúc này vẫn nhân nhượng vì lợi ích toàn cục?”

Ta lạnh nhạt cười, hồi đáp:“Nếu ta chết, làđắc tội với Hoàng Thượng, đến lúc đó, toàn bộ Nhạn Bắc chỉ sợđều phải tao ương. Cho nên ta không có quyền chết, bởi vì ta mệnh sớm không thuộc về bản thân mình.”

Nhuệ khí trong mắt lui đi phân nửa, hắn chăm chú nhìn ta nói:“Xem ra, ngươi cũng không khoái hoạt.”

“Khoái hoạt?” Ta cười,“Người mất nước, làm sao còn có cái gì khoái hoạt?”

Hắn xuất thần nhìn ta, trầm mặc không đáp lời.

“Đến đây,” Ta đưa tay về phía hắn,“Thân thể là máu thịt cha mẹ ban, mặc dù không vì họ mà suy nghĩ, thì cũng nên vì bản thân mình mà yêu quý thân thể mới phải.”

Hắn do dự tiếp nhận bát thuốc, nhìn ta khó xửđem dược uống hết, rồi sau đó hỏi:“Ngươi không sợ ta thật sự giết ngươi?”

“Sợ, đương nhiên sợ,” Ta đáp,“Ta sợ ngươi giết ta sẽ bị Hoàng Thượng bắt được, làm hỏng mối quan hệ 2 quốc gia, sợ ngươi mặc dù có thể giết ta hay là muốn tự làm hại chính mình, thì người thân của ngươi cũng không còn nơi nương tựa. Ta nghĩ, không chỉ là ta, ngươi cũng sẽ sợđi?”

Hắn cúi đầu không nói.

“Đúng rồi,” Ta cúi người nói,“Trước khi giết ta, hãy cho ta biết tên của ngươi đi?”

“Ta……” Hắn do dự nửa ngày mới đáp,“Ta họ Trịnh, tên…… Dục Thành.”

“Dục Thành,” Ta lặp lại,“Nếu không chê liền gọi ta Tử Phượng đi. Được rồi,” Ta đứng lên,“Nếu cần gì, hãy phân phó hạ nhân.” Sau đó, ta rời đi.

Từđóđã qua 3 ngày, mỗi ngày ta đều vì hắn màđưa thuốc đến, xem xét thương thế, lâu dần, hắn không còn phòng bị nữa. Một ngày kia, khi ta vào trong phòng, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo. Hắn từ phía sau đem ta chế trụ, chủy thủ trên tay đặt tahwngr cổ họng ta.

“Xem ra, ngươi thật sự không đểý việc sống chết,” Ta nghiêng mặt đối hắn nói,“Ngay cả cha mẹ, người nhà, ngươi cũng mặc kệ sao?”

“Người nhà?” Hắn cười nói,“Người nhà ta đã sớm chết hết dưới đao của Tử Viên quốc.”

“Thì ra là thế,” Ta trả lời,“Cho nên ngươi mới liều lĩnh đi vào nơi này, tìm thời cơ báo thù?”

“Nếu không phải các ngươi sợ chết không chống cự, sẽ không có nhiều người vô tội phải nhận lấy cái chết!” Thanh âm hắn tràn đầy phẫn nộ.

“Nhưng là,” Ta đáp,“Hiện tại hai nước không phải đều bình an vô sự sao?”

Hắn không trả lời, vũ khí trong tay kề sát vào cổ ta hơn

Một trận trầm mặc qua đi, ta mở miệng nói:“Trước khi giết ta, có thể trả lời ta một chuyện không?”

“Nói.” Hắn ngắn gọn trả lời.

“Khi đó, vì cái gì mà do dự?” Ta thừa dịp hắn thả lỏng, chợt xoay người, đối diện trước mặt hắn,“Khi Trần tướng quân phát hiện ngươi, giương cung bắn chết ngươi. Trong lúc ấy, ngươi cũng cóđủ thời gian có thể giết ta, vì cái gì lại không xuống tay?”

Ta nhìn thẳng hai amwts hắn, thần sắc hắn đã có chút hoảng hốt.

“Hay là,” Ta tiếp tục nói, miệng dính sát vào môi hắn,“Ánh mắt ngươi bị cái gì mê hoặc?”

Hắn buông chủy thủ trong tay, dừng lại tại đôi mắt của ta:“Ngươi cùng ta không giống nhau.”

“Phải không?” Ta vẫn như cũ tựa trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn,“Trong suy nghĩ của ngươi, ta là người như thế nào?”

“Ta……” Hắn ấp úng đáp,“Ta không biết, tóm lại, không phải cái dạng này.”

“Như vậy,” Tay của ta phất nhẹ vài sợi tóc của hắn,“Cái dạng này……Được không?”

Hắn thất thần đứng ở tại chỗ, trầm mặc không nói.

“Ngươi có biết, ta vì cái gì mà một mình đi vào đường mòn hẻo lánh?” Ta hỏi.

Hắn chăm chú nhìn ta, chờ ta trả lời.

“Ta đang đợi 1 người,” Ta đáp, tầm mắt không có dời đi,“Một người có thể mang ta đi. Ta nghĩ người ấy sẽ là ngươi, chỉ tiếc…… hình như không phải.”

Ta giãy ra khỏi lòng hắn, lập tức đi thẳng ra phía cửa.

“Tử Phượng.” Hắn ở phía sau nhẹ giọng hô tên ta, thế nhưng ta không hề dừng lại.

Nửa tháng sau, đội săn bắn sẽ trở về, ta theo thường lệđi vào phòng Dục Thành, vì hắn bưng lên chén thuốc.

“Tử Phượng, theo ta đi đi.” Hắn bỗng nhiên bắt lấy tay ta, nói với ta như vậy.

“Đi?” Ta hỏi lại,“Đi như thế nào?”

“Mặc kệ thế nào,” Hắn trả lời,“Tóm lại, cùng ta rời đi.”

“Vì cái gì?” Ta lại hỏi.

“Ngươi không phải đã nói, ngươi đang đợi 1 người có thể mang ngươi đi sao?” Hắn đáp,“Ta hiểu, ngươi cũng bất quá là bị người lợi dụng, chỉ có thểở lại chỗ này khô héo tiêu hao sinh mệnh, không có tôn nghiêm, không có khoái hoạt. Theo ta đi, sẽ không phải chịu thêm 1 phân khuất nhục nào nữa, cho dù cuối cùng vẫn là không thể thoát đi, cũng tốt hơn lúc này, nhẫn nhục sống tạm bợ.”

“Chỉ là như vậy sao?” Ta hờ hững hỏi,“Không có lý do nào khác?”

“Lý do khác?” Hắn hoang mang lặp lại.

“Ngươi nguyên bản là muốn tới giết ta,” Ta tiện đà nói,“Hiện tại lại nói muốn dẫn ta đi, sao ta có thể biết được ngươi sẽ hại ta như thế nào?”

“Hại ngươi?” Hắn vẻ mặt kinh ngạc,“Ta sao có thể hại ngươi?”

“Sao lại không có khả năng?” Ta trả lời,“Ngươi không phải rất hận ta sao?”

“Ta……” Hình như có chút nghẹn lời,“Đó là trước kia, hiện tại……”

“Không hận?” Ta hỏi.

“Không hận.” Hắn khẳng định.

“Chỉ là không hận sao?” Ta truy vấn,“Bởi vì không hận, nên ta có thể mạo hiểm?”

“Này…… Này chẳng lẽ không đủ sao?”

“Đương nhiên không đủ,” Ta cười nói,“Trên đời này chắc có rất nhiều người mà ngươi không hận, chẳng lẽ ngươi đều phải đi cứu sao?”

“Ta……” Hắn lại một lần nữa lâm vào khốn đốn.

“Nói, rốt cuộc là vì cái gì?” Ta gắt gao ép hỏi.

“Bởi vì…… Bởi vì ta……”

“Bởi vì ngươi thích ta?”

Vừa dứt lời, hắn tựa như bị sét đánh kinh ngạc nhìn ta.

“Không phải?” Ta hỏi ngược lại,“Xem ra là ta suy nghĩ nhiều.”

“Đúng!” Hắn đột nhiên bắt lấy hai vai ta, lớn tiếng nói,“Ta thích ngươi! Ta……” Vừa mới toàn tâm toàn ý, dũng khí tựa hồ lại lui đi nửa phần.

“Thích ta?” Ta cười,“Ngươi và ta biết nhau bất quá mới nửa tháng, nhanh như vậy ngươi liền từ hận chuyển thành yêu? Cái này làm sao ta có thể tin tưởng? Huống hồ, lúc trước ngươi vẫn còn muốn giết ta.”

“Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng tin tưởng?” Hắn vội vàng hỏi.

“Ngươi đã thích ta,” Ta nói,“Vậy chắc không phiền làm cho ta một chuyện chứ?”

“Lên núi đao, xuống biển lửa, quyết không từ nan.” Hắn không chút do dự trả lời.

“Hảo,” Ta cười nhìn hắn, vui vẻ nói,“Ta tin tưởng ngươi.”

“Ngươi thật sự tin tưởng?” Hắn vừa mừng vừa sợ truy vấn,“Nhưng là, ta còn không biết ngươi muốn làm chuyện gì.”

“Không,” Trên mặt ta nét cười vẫn chưa biến,“Ngươi đã làm rồi.”

“Cái gì……” Biểu tình hoang mang trên mặt hắn còn chưa kịp tiêu tan, liền có một dòng máu đen ngòm theo khóe miệng chảy ra. Hắn thống khổ ngã trên mặt đất, hai tay nắm chặt cổ họng, từ nơi đó, máu độc cũng không ngừng trào ra

Ta sửa sang lại vạt áo bị hắn làm xộc xệch, nhặt bát thuốc trống trơn lên nhìn một lượt, rồi tiện tay ném sang một bên.

“Dược……” Hắn nhìn chằm chằm chén thuốc, vẻ mặt không rõ là hoảng sợ hay tuyệt vọng.

Ta nhìn hắn, rút trong tay áo ra 1 phương thuốc nói:“Ta gần đây biết đến phương thuốc này, đang muốn tìm người thửđộc tính của nó xem sao. Ngươi không phải nói nhất định sẽ làm cho ta chuyện gìđó sao? Chút việc nhỏ này thì có là gì?”

“Ngươi……”Đau đớn khiến cho hắn nói không ra lời, dùng hết chút khí lực còn sót lại mà liều mạng giãy dụa.

“Đây là một loại kịch độc tác dụng chậm,” Ta tiếp tục nói,“Nghe nói người trúng động sẽ vỡ hết nội tạng mà chết. Chỉ là,” Ta mê hoặc lắc đầu,“Vỡ hết nội tạng đến tột cùng là thế nào? Nhất định là rất thống khổđi. Ân, nhìn ngươi như vậy, hẳn làđúng rồi.”

“Yến…… Tử…… Phượng!” Hắn dùng chút sức lực cuối cùng gằn từng chữ trong miệng.

“Vâng,” Ta cười đáp,“Tử Phượng nghe.”

Hắn không trả lời, lý tríđã bị thống khổ rút cạn, mà thân thể vẫn như cũ kịch liệt run rẩy.

Ta ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn khói trầm hương chậm rãi bay cao, tính toán thời gian hắn phát độc.

Ước chừng qua một nén nhang, thân thể hắn mới đình chỉ run rẩy.

Ta cúi xuống, kiểm tra mạch nơi cổ hắn, kết luận hắn đã chết, rồi sau đó mới khẽ vuốt đôi mắt trợn trừng kia khép lại.

“Cái này chính là chết không nhắm mắt, phải không Thừa tướng đại nhân?” Ta đứng lên, nói với người phía sau lưng.

Thừa tướng vốn đãđứng bên ngoài từ rất lâu, chậm rãi từ sau bình phong đi ra, nhìn thi thể, hỏi:“Ngươi mang hắn vềđây, vì muốn dùng hắn để thửđộc sao?”

Ta che mặt mà cười, trả lời:“Thừa tướng đại nhân, hắn là kẻ muốn giết ta, nếu để cho hắn được chết dưới 1 đao ở khu săn bắn, chẳng phải là rất tiện nghi cho hắn sao?”

Hắn nhìn ta, nhạt nhẽo cười, xua tay thay câu trả lời.

“Này,” Ta cầm lấy phương thuốc trên bàn,“Đây chính là phương thuốc Thái tửđang dùng. Đương nhiên, liều dùng của ta dành cho kẻđã chết kia cao hơn gấp mấy chục lần, không tới nửa tháng đã thấy hiệu quả. Về lâu về dài, chỉ sợ thái tửđiện hạ cũng sẽ có kết cục giống như vậy.”

Thừa tướng nhìn thẳng phía ta, thần sắc ác liệt hỏi:“Ngươi từ khi nào phát hiện ra?”

Ta cười đáp:“Thừa tướng đại nhân chẳng lẽ không biết sao? Người Nhạn Bắc vốn nổi tiếng với tài dùng độc, từ quân thần, cho tới dân chúng, ai ai cũng biết một chút. Đối với độc vật, ta so với dân thường tất nhiên mẫn cảm hơn 1 chút. Dược liệu này,” Ta chỉ phương thuốc trên bàn,“Mỗi một vịđều tưởng như bình thường, nhưng hợp cùng một chỗ lại là kịch độc, nếu không lưu ý, xác thực rất khó nhìn ra sơ hở.”

“Phải không.” Hắn đạm mạc nói.

“Chẳng qua,” Tạm dừng một lát, ta tiếp tục,“Độc này tuy tác dụng chậm, nhưng cũng không đến mức mấy tháng sau vẫn chưa có bệnh trạng gì, mà Thừa tướng ngươi lại bình tĩnh như vậy, chắc là sớm phát hiện, hẳn đã cóđối sách đi?”

Hắn ra chiều suy nghĩ sâu xa, trầm mặc không đáp.

“Chỉ tiếc,” Ta nói tiếp,“Ngươi cứu được y một lần, lại cứu không được y cảđời, lần này là hạđộc, lần tới không biết là chiêu thức gì nữa. Thân phận y đặc biệt như vậy, thật khó mà thoát khỏi cái chết.”

Thừa tướng naangmi mắt rồi lại hạ xuống, rồi nhìn thẳng vào mắt ra:“Yến thái tử có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”

“Ta sẽđi thẳng vào vấn đề luôn,” Ta đáp,“Đối sách của Thừa tướng đại nhân, Tử Phượng đại khái đều đãđoán được. Chỉ là mấu chốt cụ thể, đại nhân đến nay vẫn chưa thể thực hiện. Như vậy, hiện tại ta nói cho ngươi, từng bước này chỉ có Tử Phượng có thể thực hiện giúp ngươi.”

Ánh mắt hắn lóe lên 1 tia chớp động, rồi sau đó lại biến thành nghi ngờ:“Vì cái gì phải giúp ta? Mục đích của ngươi là gì?”

“Tử Phượng tất nhiên có lý do,” Ta trả lời,“Bất quá, ta với y đều là thái tử thất thế, coi như làđồng bệnh tương lân đi, giúp hắn, cũng là phải đạo.”

“Ngài vẫn nên nói rõýđồ của mình đi,” Thừa tướng lạnh lùng nói,“Hoài Viễn không dám mang tính mạng Thái tử ra đùa giỡn. Nói, ngươi rốt cuộc muốn cái gì?”

Ta thu liễm nụ cười, nhìn thẳng hai mắt hắn:“Rất đơn giản – Chức Thừa tướng.”

“Chỉ như vậy?” Hắn hỏi ngược lại.

“Đại nhân thấy sao?”

Thừa tướng tiếu ýẩn hiện trên gương mặt:“Đối với ta mà nói, cái giá này quá rẻ.”

Ta giương mắt nhìn hắn, ánh mắt của cả hai đều dường nhưẩn chứa ý cười.

※※※

Ngày hôm sau, Hoàng Thượng hồi cung, vẫn như cũ, trước hết giá lâm Tử Mệ trai.

“Ai ngờ trong người hắn lại giấu sẵn kìđộc,” Ta tràn đầy ủy khuất vừa khóc vừa kể với hắn,“Tử Phượng còn tưởng rằng có thể thuyết phục hắn, nhưng ai biết……”

“Được rồi được rồi,” Hắn đem ta ôm vào trong lòng, ôn nhu nói,“Ngươi không phải đã kéo dài tính mạng hắn thêm nửa tháng sao?”

Ta chột dạ, cảm thấy trong lời nói của người kia còn ẩn chứa cái gìđó thật sâu xa, không khỏi thầm cả kinh trong lòng. Nhưng hắn vẫn giữ thần thái nhu hòa, khiến người khác cái gì cũng không đoán ra, cái gì cũng không thấy rõ.
Bình Luận (0)
Comment