Tự Mình Đa Tình

Chương 52

Đi hơn mười dặm đường, sức lực của Tề Tiêu đã dùng hết, chậm rãi đáp phi kiếm xuống mặt đất, lúc đem Yến Như Vân đỡ đến bên gốc cây cánh tay vẫn còn run rẩy, miễn cưỡng dựng lên một cái kết giới bao phủ lấy mình và Yến Như Vân, lại bất chấp hình tượng, ngồi ngay bên cạnh dựa vào Yến Như Vân mà đả tọa.

Hắn chỉ biết kiếm chiêu của《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, chưa từng luyện qua tâm pháp kèm theo, chiêu thức tiêu hao linh lực rất lớn nhưng toàn dựa vào một thân linh lực để chèo chống, nếu lúc ấy Đỗ Kiếm Trì còn không nhận thua, lại tiếp thêm một chiêu nửa thức nữa, linh lực của hắn sẽ khô cạn.

Linh khí vận hành một vòng, cánh tay bủn rủn một lần nữa được rót thêm khí lực, hắn vội vàng nghiêng người đỡ lấy Yến Như Vân sắp bị ngã lệch, một lần nữa ngự kiếm tới thành trấn dưới chân núi Mê Vụ Sơn, tìm một khách điếm, đặt một gian phòng yên tĩnh, dìu Yến Như Vân đi vào rồi sắp xếp cho nằm ở trên giường.

Tề Tiêu phân phó điếm tiểu nhị mang tới một ít nước ấm, quỳ một gối ở trên giường, lấy tay gỡ vạt áo của Yến Như Vân ra, nửa người phía trên có ba miệng vết thương đang chảy máu ào ạt, hai chỗ là hai cái huyết động ở trên xương bả vai đã nhiều lần hết khép lại vỡ đang tỏa ra từng tia từng tia ma khí, một chỗ khác là ở trên ngực, vết thương mới vừa bị kiếm đâm.

Vạt áo bị dính máu ướt đẫm có vài chỗ đã khô dính vào miệng vết thương, chợt bị Tề Tiêu kéo ra, Yến Như Vân đau đến cong người về phía trước, rên khẽ một tiếng, bắt lấy vạt áo của Tề Tiêu.

Vết thương bị kiếm đâm ở trước ngực kia giống như đâm vào ánh mắt của Tề Tiêu, nứt vỡ trái tim hắn. Hắn đưa tay muốn chạm vào, nhưng lúc sắp chạm vào lại cuộn ngón tay lại.

Đúng lúc này, có người gõ vang cửa phòng, giọng nói của điếm tiểu nhị từ bên ngoài vang lên: “Khách quan, nước ấm ngài cần tới rồi.”

Tề Tiêu đang muốn đứng dậy đi mở cửa, bàn tay bắt lấy vạt áo của hắn không chịu buông ra, Yến Như Vân với sắc mặt tái nhợt ngửa đầu nói: “Sư tôn, đừng đi……”

Tề Tiêu nhịn nửa ngày chua xót ở trong lòng như muốn vỡ đê xông lên hốc mắt, hắn bắt lấy tay Yến Như Vân, luồn ngón tay vào rồi nắm chặt trong lòng bàn tay, một bên khơi gợi cho Yến Như Vân buông ra, một bên ôn nhu nói: “Ta không đi, ta chỉ đi mở cửa.”

Yến Như Vân thuận theo mà bị Tề Tiêu gỡ ngón tay ra, tựa như để trấn an, Tề Tiêu hôn một cái trên mu bàn tay hắn, đứng dậy xuống giường, mở cửa tiếp nhận bồn gỗ chứa nước ấm.

Tiếng bước chân của điếm tiểu nhị càng lúc càng xa, Tề Tiêu đem nước trong bồn gỗ đổ một ít vào chậu nước, rút cái khăn vải để trên thành bồn nhúng vào chậu nước cho thấm ướt rồi vắt khô, ngồi trở lại bên mép giường, nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên ngực của người nằm ở trên giường.

Thân thể Yến Như Vân run lên một cái, Tề Tiêu có thể nghe được âm thanh hắn hút không khí trong một thoáng ngắn ngủi, bàn tay dừng lại không dám động tiếp. Một lát sau Yến Như Vân đành phải chủ động, bắt lấy cánh tay Tề Tiêu ấn về phía lồng ngực của mình, thân thể cứng đờ, trong miệng lại nói: “Sư tôn, đồ nhi không đau.”

Có thể nào không đau sao?

Bờ môi Tề Tiêu run rẩy, không biết phải nói gì, chỉ đành yên lặng mà dùng khăn vải trong tay lau miệng vết thương, khăn vải nhiễm đỏ, hắn dùng nước giặt sạch, nước trong chậu đồng liền biến thành màu hồng nhạt.

Yến Như Vân cũng không nói thêm gì nữa, chịu đựng không để cho mình hô hấp đến phát run, tránh làm sư tôn khó chịu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn rơi trên mặt Tề Tiêu, giống như nhìn bao nhiêu lần cũng không đủ mà đảo qua từng tấc từng tấc một.

Đôi mày sư tôn đang nhíu lại.

Hắn giơ tay ấn trên mi tâm của Tề Tiêu, nhẹ nhàng xoa nắn, muốn xóa đi sầu kết giữa mày, động tác của Tề Tiêu thoáng dừng, lại tiếp tục từng chút từng chút một lau đi vết máu trên người Yến Như Vân.

“Ngươi từng hỏi ta, vì sao chỉ dạy 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 cho một mình ngươi.” Tề Tiêu kéo căng giọng nói.

Yến Như Vân liếc nhìn thần sắc của Tề Tiêu, khẽ lắc đầu: “Sư tôn muốn dạy cái gì tự có đạo lý của chính mình.”

Tề Tiêu không nhìn hắn, nói: “Bởi vì đó là công pháp chỉ có ngươi mới có thể luyện, nó chỉ thuộc về một mình ngươi, người khác, bất kể là ta, là Liên Giang hay là người nào khác, đều không được.”

Yến Như Vân hơi ngạc nhiên, tuy câu nói này không được rõ ràng, như cũ vẫn không hỏi vì cái gì, nhưng hắn từ trong thần sắc của Tề Tiêu mông lung nhìn thấy một chút chân tướng, chẳng lẽ……

Tề Tiêu tiếp tục nói: “ 《 Già Lam Đao 》của Liên Giang tuy rất tốt, nhưng so ra vẫn kém ngươi, đó là công pháp tốt nhất trên đời, cho nên chỉ có thể để cho ngươi luyện, ngươi có hiểu không?”

“Sư tôn.” Cổ họng Yến Như Vân nghèn nghẹn.

“Ta không có ——” Tề Tiêu dừng một chút, nhấp môi dưới, căng da đầu nói tiếp: “Ta từ trước đến nay không có không thích ngươi.”

“Ta làm……” Yến Như Vân bỗng nhiên nghẹn lời, thanh âm thấp dần: “Sư tôn sẽ còn tha thứ cho ta sao?”

“Người sai chính là ta.” Tề Tiêu nói: “Không có ta, ngươi sẽ không như vậy.”

Yến Như Vân có chút gấp gáp, bắt lấy cánh tay Tề Tiêu, liên tục không ngừng nói: “Sư tôn không cần tin vào mấy lời nói linh tinh trước đây của ta, ta khi đó…… Ta cho rằng sư tôn sẽ không bao giờ để ý đến ta……”

Tề Tiêu lắc đầu ý bảo sẽ không, lấy ra một hộp thuốc mỡ, quẹt một ít lên ngón tay, từng chút từng chút một thoa đều trên miệng vết thương của Yến Như Vân.

Đôi mày Yến Như Vân tức khắc nhíu lại, đau nhức cực độ mà “A” một tiếng, áp trán lên bả vai của Tề Tiêu.

Tề Tiêu sợ tới mức đột nhiên giơ cánh tay lên, nhưng mới nâng lên được nửa tấc, đã bị Yến Như Vân quắp giữ lại, đành chậm rãi trở về bên miệng vết thương, toàn thân Yến Như Vân một trận run rẩy, đầu ngón tay Tề Tiêu một mảnh ướt nóng, nghĩ đến lúc thân thể hắn cong lên vì đau đớn lại tránh xa miệng vết thương.

Tề Tiêu hận không thể khiến cho miệng vết thương dời sang trên người mình, run rẩy cầm khăn vải lau đi dòng máu vừa mới tuôn ra, lúc tiếp tục động tác, giống như có một cọng lông vũ phất qua, Yến Như Vân vốn đang đè trên bả vai hắn nãy giờ, hơi hơi nghiêng đầu, Tề Tiêu cảm giác được bên sườn mặt hơi nóng, theo bản năng muốn né tránh, nhưng rồi trong lòng lại hạ quyết tâm, làm như không biết, tiếp tục tỉ mỉ mà thoa thuốc.

Yến Như Vân thấp giọng kêu hắn “Sư tôn”, lướt đôi môi khô qua gò má hắn rồi chuyển tới khóe môi, Tề Tiêu rốt cuộc không thể ngồi yên, có chút khó xử: “Ngồi xuống, còn phải……” Thoa thuốc.

Hai chữ sau chưa kịp nói ra, Yến Như Vân đã bắt lấy hai cánh môi mỏng của hắn, một bàn tay từ cánh tay Tề Tiêu xoa dần lên bờ vai hắn rồi đến cổ, cuối cùng nâng cằm của hắn lên.

Yến Như Vân thử thăm dò đụng chạm một chút, sau đó ngẩng đầu cẩn thận nhìn thần sắc của Tề Tiêu, chỉ thấy Tề Tiêu buông rũ mi mắt, lông mi rung động, tựa hồ muốn quay đầu ra ngoài nhưng không có hành động thật sự. Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, lần nữa gần kề, áp môi lên môi Tề Tiêu, khẽ liếm khóe môi một chút, tiếp đó chen vào trong miệng Tề Tiêu.

Một nụ hôn này, Tề Tiêu ngày đêm mong đợi suốt năm năm, lại dằn xuống đáy lòng bốn năm, tới khi được như ý nguyện, cảm giác được không phải là vui vẻ, mà là vô tận áy náy và đau lòng.

Không có hắn, Yến Như Vân sẽ không bị nhốt ba năm mang theo một thân vết thương trở về, sẽ không nhập ma, cũng sẽ không vì cầm tù đồng môn mà bị sư môn ghét bỏ. Hắn bảo vệ Bách Lý Liên Giang, bảo vệ Mê Vụ Sơn, duy nhất…… Để cho người mà mình yêu thương nhất nhận hết mọi tra tấn.

Yến Như Vân dường như cảm giác được Tề Tiêu có chút không thích hợp, hắn lui về phía sau một chút, đôi môi vốn dĩ mất máu lại bởi vì áp hôn mà trở nên đỏ tươi, ngay cả sắc mặt tái nhợt cũng nhiễm chút sắc đỏ, thấp thỏm mà bất an hỏi: “Sư tôn?”

Tề Tiêu che giấu nỗi lòng phức tạp, miễn cưỡng cong khóe môi lên một chút, giơ tay xoa xoa mặt Yến Như Vân, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của hắn, nói: “Để ta giúp ngươi trừ ma, có được không?”

Lần trước hắn muốn giúp Yến Như Vân trừ ma, gặp phải ma khí phản công, chỉ có Yến Như Vân chủ động áp chế ma khí, hắn mới có cơ hội ở bên cạnh trừ đi.

Yến Như Vân vừa kinh sợ vừa hoài nghi: “Ta……” Ngay cả hắn cũng không biết có thể loại bỏ ma khí trong cơ thể hay không, nhưng ngay khi hắn đón lấy ánh mắt chuyên chú mà trịnh trọng của Tề Tiêu, đáy lòng bỗng dưng mềm nhũn, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Tề Tiêu, môi mỏng hé mở: “Đều nghe theo sư tôn.”
Bình Luận (0)
Comment