Tự Mình Đa Tình

Chương 6

Mê Vụ Sơn xôn xao đồn đãi chuyện giữa Yến Như Vân và Lục Dao.

Lục Dao vốn là thiên kim đại tiểu thư của một thế gia tu chân, Mê Vụ Sơn ở Tu Chân giới nổi tiếng từ lâu, nàng rời khỏi gia tộc ngàn dặm xa xôi đến Mê Vụ Sơn bái nhập vào môn hạ của Phong chủ Thiên Xu Phong, trở thành thủ đồ ở Thiên Xu Phong.

Lục Dao có tư chất thượng thừa, thân là nữ tử, lại không hề thua kém nam đệ tử trong núi, nàng tâm cao khí ngạo, từng tuyên bố đạo lữ tương lai nhất định phải là thiên tài trăm dặm mới tìm được một người.

Năm ấy Yến Như Vân mười bảy tuổi từng ở môn phái thi đấu đánh bại Lục Dao, từ nay về sau nàng liền thường xuyên ở Mê Vụ Sơn tìm kiếm ở những nơi mà Yến Như Vân xuất hiện, muốn tỷ thí cùng hắn, Yến Như Vân vì thế đau đầu một thời gian dài, trốn tránh nàng khắp nơi.

Hiện giờ nàng lại tới viện của Yến Như Vân để làm gì?

Lục Dao một tay cầm kiếm, ở bên trong viện tuần tra một vòng, giơ tay lên, một cái kết giới cách âm xuất hiện bao lấy nàng và Yến Như Vân.

Nàng ôm hai tay, kiêu căng nói: “Ngươi vậy mà mang ta tới chỗ rách nát như thế này, nhân lúc ta còn kiên nhẫn, ngươi mau đem ý định của mình nói ra đi.”

Yến Như Vân cười nói: “Xin Lục sư tỷ tạm thời đừng nóng nảy.” Hắn chỉ chỉ ghế dựa bên bàn đá: “Mời sư tỷ trước tiên ngồi đã.”

Lục Dao ghét bỏ mà nhìn thoáng qua ghế đá, tiến lên chụp lấy vạt áo của Yến Như Vân ở phía trên phất qua hai cái, mới làm như tự hạ thấp địa vị mà ngồi xuống, sau đó lập tức đứng lên, khoanh tay ôm kiếm, nói: “Ngươi nói chỉ cần ta tới Vân Tiêu Phong ngồi một lát, sau này chỉ cần ta tìm ngươi luận võ, ngươi sẽ không hề né tránh, hiện tại ta ngồi xong rồi, ta muốn lập tức cùng ngươi luận võ!”

Tề Tiêu không nghe thấy âm thanh hai người nói chuyện, hai người đứng nghiêng người, khó có thể thông qua khẩu hình mà phán đoán bọn họ nói cái gì, bỗng nhiên nhìn thấy Lục Dao giơ kiếm, tay siết nhánh cây hơi dùng sức, răng rắc một tiếng, cành cây bị hắn bẻ gãy, hắn vội vàng lui về phía sau một bước, tránh ở phía sau cây cột.

Đợi một lát, dường như không có người chú ý tới động tĩnh nơi này, hắn thò người ra nhìn kỹ, phát hiện Yến Như Vân mỉm cười đè lại bội kiếm trong tay Lục Dao, bước từng bước một tới gần, Lục Dao bị hắn ấn ngồi trên ghế đá, Yến Như Vân thuận thế cũng ngồi xuống trước mặt Lục Dao.

Lục Dao nhăn lại mày liễu, âm thầm dùng sức muốn rút ra bội kiếm lại bị Yến Như Vân đè lại, nàng phát hiện bội kiếm như là bị kìm sắt kẹp lấy, bất kể có ra sức thế nào, cũng không thể lay động đối phương mảy may.

Nàng khiếp sợ không thôi —— mấy năm trước bọn họ từng ở môn phái thi đấu tỷ thí qua một trận, khi đó nàng bởi vì khinh địch, mới thua dưới tay Yến Như Vân. Nàng từ nhỏ xuôi chèo mát mái, chưa bao giờ nếm qua cảm giác thất bại, vì chiến thắng Yến Như Vân để đòi lại danh tiếng cho mình, nàng chăm chỉ tu hành, còn từng nhiều lần vây khốn Yến Như Vân, buộc hắn tỷ thí với mình, cho dù bởi vậy mà bị đồn thành người theo đuổi Yến Như Vân cũng không tiếc.

Năm năm qua nàng cùng Yến Như Vân tỷ thí mười mấy trận, mới đầu nàng chỉ thua nửa chiêu, Yến Như Vân quả thật là kỳ tài, tu vi tiến bộ vượt bậc, dần dần nàng bắt đầu lực bất tòng tâm, năm năm sau vào chính hôm nay, nàng vậy mà nhẹ nhàng bị Yến Như Vân chế trụ như thế, khó có thể chạy thoát.

Cảm giác không cam lòng và thất bại mãnh liệt trào dâng lên trong lòng, Lục Dao trừng to mắt, cắn răng nói: “Yến Như Vân, ngươi dám nhục nhã ta!”

Yến Như Vân thoáng buông tay, Lục Dao lập tức muốn rút ra bội kiếm, nhưng mà tay mới đặt lên trên chuôi kiếm, đã bị một bàn tay đè lại, nàng tức giận nói: “Yến Như Vân! Lấy tay của ngươi ra! Nếu không đừng trách ta không khách khí!”

Yến Như Vân cười nói: “Xin sư tỷ bớt giận, ta chỉ là muốn nhờ sư tỷ giúp ta một việc gấp, từ nay về sau nếu sư tỷ lại tìm ta tỷ thí, ta tuyệt không trốn chạy.”

Lục Dao nhìn kỹ nam nhân trước mặt, biết rõ hắn tuy rằng kêu mình là sư tỷ, chỉ sợ trong lòng đối với mình không có bao nhiêu tôn trọng, bất quá hắn thật là có bản lĩnh, nếu không mấy năm gần đây nàng cũng sẽ không nhiều lần vồ hụt như vậy.

Nàng từ nhỏ lớn lên ở thế gia, biết rõ thời điểm có thể uống rượu kính thì đừng thoái thác, nếu không đến lúc đó rượu phạt cũng không có mà uống.

Lục Dao giật giật bả vai, Yến Như Vân ngầm hiểu mà thu hồi tay, nàng ngồi ngay ngắn, trước sau bảo trì tư thái từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Xem ở tình nghĩa đồng môn năm năm qua, ta có thể bán cho ngươi một cái mặt mũi. Nói đi, ngươi muốn ta giúp cái gì?”

Yến Như Vân nói: “Chỉ là một cái việc nhỏ thôi, sư tỷ chỉ cần ngồi, còn lại……” Hắn chậm rãi tới gần, nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Giao cho ta làm là được rồi.”

Cùng Yến Như Vân tiếp xúc gần như vậy, Lục Dao nhịn không được muốn lui về phía sau, Yến Như Vân đột nhiên dừng lại, chụp lấy bả vai nàng, nói: “Cứ để như vậy, đừng nhúc nhích.”

Tư thế này nếu nhìn từ sau lưng thì tựa như hai người đang hôn môi nhau, Lục Dao bị hắn giữ lấy, muốn động cũng không thể động, đang muốn hỏi hắn đến tột cùng muốn gì, lại thấy Yến Như Vân cũng không có nhìn nàng, đồng tử chuyển đến chỗ đuôi mắt, giống như đang chú ý một chỗ ở phía sau.

Thời gian cứ như vậy ngừng lại mấy giây, Yến Như Vân buông Lục Dao ra, lui về phía sau một bước, nói: “ Sư tỷ, đắc tội rồi. Hôm nay Lục sư tỷ trượng nghĩa tương trợ, ngày sau nếu có yêu cầu, Yến mỗ nhất định sẽ không chối từ.”

Kết giới cách âm trong viện bị trừ bỏ, Lục Dao đã rời đi, Tề Tiêu dựa lưng sau cây cột ở lầu hai, ngón tay bấm vào thân cột.

Bỗng nhiên một thanh âm ở bên trong viện vang lên, Yến Như Vân nói: “Sư tôn? Là sư tôn tới phải không?”

“……” Tề Tiêu không thể không từ phía sau cây cột bước ra, đứng sát mép lan can lầu hai, nỗ lực duy trì hình tượng.

Yến Như Vân nhìn thấy Tề Tiêu, đầu tiên là vui sướng rồi sau đó lộ ra biểu tình chột dạ, ngửa đầu hỏi: “Sư tôn…… Sư tôn tới đã bao lâu?”

Tề Tiêu há miệng thở dốc, lời chưa nói ra, ho khụ một tiếng: “Tới đã một lúc.”

Yến Như Vân thử hỏi: “Sư tôn đã thấy?”

Tề Tiêu: “Phải.”

Yến Như Vân bấm tay cọ cọ mũi, ánh mắt có chút tránh né, làm như có chút thẹn thùng: “Sư tôn cảm thấy…… Lục sư tỷ và đồ nhi có xứng đôi không?”

Tay Tề Tiêu giấu ở sau lưng siết chặt, xương ngón tay cứng thành bạch ngọc: “Ngươi —— thích nàng?”

“Lục sư tỷ nàng……” Yến Như Vân nói tới đây hơi dừng lại, làm như xấu hổ lại mở miệng: “Nàng rất xinh đẹp.”

Hơi nóng đốt lên mặt Tề Tiêu, mau chóng thoát ra và lưu lại một trận rét lạnh đến thấu xương, hương bồ kết trên quần áo còn chưa tiêu tán, một lần lại một lần nhắc nhở hắn, ảo tưởng chính hắn vẽ ra mấy canh giờ trước là cỡ nào đáng buồn và nực cười.

Hắn cảm thấy không chỗ dung thân, dùng hết sức lực toàn thân áp chế thân thể đừng run rẩy, không thể tại trận thất thố, hơi hơi gật gật đầu.

Thần sắc Yến Như Vân tức khắc nhẹ nhàng rất nhiều, khóe miệng giơ lên: “Thật tốt quá, ta trước kia còn sợ sư tôn không đồng ý ——”

Lời còn chưa dứt, Tề Tiêu đã nghe không nổi nữa, nhảy dựng lên, ngự kiếm rời đi.

Hắn trở lại viện của mình, một chân đá văng cửa rồi đóng sầm lại, dựa vào cạnh cửa, trượt ngồi xuống trên mặt đất, lệ nóng nhịn hồi lâu tràn mi mà ra. Trong lòng hoảng loạn giống như có vạn tia sấm sét, đánh nát từng cảnh từng cảnh mà hắn đã trãi qua cùng với Yến Như Vân, cuối cùng hình ảnh dừng lại ở Yến Như Vân hôn môi Lục Dao một khắc kia.

Hồi tưởng lại quá khứ năm năm qua, Yến Như Vân từng nói thích hắn làm đồ ăn, thích hắn đưa lễ vật, thích hắn dạy công pháp, lại trước nay chưa từng nói thích con người này của hắn.

Trãi qua đủ loại thân mật, chẳng lẽ vẫn luôn là hắn hiểu lầm sao?

Nếu Yến Như Vân không thích hắn, mà là thích Lục Dao, nhiều năm qua như vậy, hành động của hắn ở trong mắt Yến Như Vân…… Không phải giống như năm đó ông chủ của hắn đối với hắn, khiến người ta cảm thấy ghê tởm sao?

……

Nếu thật là như vậy, hắn trước kia thật sự là…… Quá ngốc.

Tề Tiêu chật vật mà ngồi trước cửa, vùi mặt vào trong bàn tay.
Bình Luận (0)
Comment