Tự Mộng

Chương 7

Bạch Khải Hạp nhìn điều khiển trong suốt trên tay mình, phát hiện đường nét của vật này tinh tế sắc sảo. Khóe miệng hắn khẽ nâng, chạm vào một cái nút, chờ đợi biểu hiện của Cố Tử Ninh.

Không phụ kì vọng của hắn, cơ thể Cố Tử Ninh như có một dòng điện chạy qua, giật nảy lên, trong miệng liên tục phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngấy.

Hắn ném roi lẫn điều khiển trong tay lên giường, đè mạnh lên người cậu mãnh liệt hôn hai cánh môi đang cắn vào nhau kia. Bàn tay thon dài của hắn lướt xuống phía tiểu huyệt, cảm nhận được sự rung động kịch liệt của dương v*t giả. Đúng như dự đoán của hắn, Cố Tử Ninh lại không khống chế được bắn tinh, một ít tinh dịch lại vẩy lên bụng.

Có lẽ là bởi vì tính chinh của Cố Tử Ninh sắp thức tỉnh, thân thể cậu càng lúc càng nhạy cảm dị thường. Sau tiểu huyệt không ngừng khép mở, theo bản năng không ngừng chảy ra dịch trong suốt khiến cho thứ đồ chơi kia càng lúc càng tụt ra bên ngoài.

Thậm chí Bạch Khải Hạp còn phát hiện món đồ chơi ban đầu trong suốt đã trở thành màu tím nhạt, nếu không để ý thì hắn hoàn toàn không nhận ra vật ban đầu và vật này là một.

Cảm thụ được thân nhiệt của Cố Tử Ninh càng lúc càng cao, Bạch Khải Hạp có chút lo lắng. Sợ là thuốc kích tình Omega lần trước trong cơ thể cậu còn chưa giải hết nay lại bị dương cụ giả bôi thuốc kia đâm vào, cậu sẽ kế tận tới ranh giới tan rã. Không phải không thoải mái, mà là quá thoải mái, thoải mái đến độ Bạch Khải Hạp chỉ mới vuốt cọng tóc bị mồ hôi bết vào mặt cậu, Cố Tử Ninh lại run rẩy, khẽ khóc.

”A…Không muốn…Anh hai…Em không muốn như thế nữa…A…Hmmm….”

Hai tay Cố Tử Ninh mềm nhũn khoát lên đầu vai của Bạch Khải Hạp, khóe mắt kích động mà rơi lệ nóng. Cậu há miệng thở dốc giống như một con cá thiếu dưỡng khí cần người tới cứu, mặt đỏ lựng lên.

”Không muốn?” Bạch Khải Hạp lại xấu xa đẩy mạnh dương cụ vào sâu bên trong tiểu huyệt của Cố Tử Ninh, để cho đỉnh dương cụ không ngừng ma sát cúc tâm, khiến cho huyệt nhỏ vô thức thít chặt.

Dương cụ giả theo tay của hắn lung lung tung đâm vào vách tràng, bỗng nhiên không biết chạm tới nơi nào mà Cố Tử Ninh bật khóc nức nở, đầu ngón chân co quắp. Hiển nhiên cậu đã đến giới hạn…

”Tử Ninh…” Bạch Khải Hạp hạ thấp thân dưới, nỉ non bên tai Cố Tử Ninh. Hắn vươn tay nắm lấy vật màu hồng ẩm ướt, phát hiện nó vừa trơn vừa dính. Hắn vuốt nhẹ từ dưới lên trên rồi nhìn thứ chất lỏng trong suốt trên tay mình. Bởi vì cơ thể biến hóa nên chất lỏng kia không những tán ra mùi xạ hương nồng nặc mà còn có một mùi thơm thoang thoảng, câu dẫn hắn đưa một ngón tay lên miệng nếm thứ chất ấy.

Không tanh như dự đoán, hắn cảm thấy thứ chất này so với sữa bò tươi còn uống ngon hơn gấp mấy lần. Qủa nhiên, sau này hắn cũng không thích uống sữa bò tươi nữa. Nhưng mà, đó là chuyện của sau này a…

Bạch Khải Hạp lại xấu xa điều chỉnh nút rung của điều khiển, Cố Tử Ninh đón nhận tập kích đột ngột liền hét lớn.

”Aaa…Chậm một chút…Anh hai…Muốn rách huyệt em rồi…Oaaa…” Cố Tử Ninh vô lực rên rỉ, dương cụ đâm đến điểm gồ trong tràng đạo cậu liền không tự chủ cao giọng, âm cuối tiêu hồn thực cốt.

Bạch Khải Hạp đem chất lỏng loang loãng kia nuốt hết, sau đó ra sức hầu hạ cậu. Cảm giác được côn th*t của cậu đang run rẩy không thể cương lên được nữa, hắn liền chuyển hướng công kích sang hai bên tinh hoàn. Hắn đôi lúc sẽ cắn nhẹ, nghiến, nghiền quy đầu mẫn cảm của cậu, dáng vẻ tựa hồ như không đem nó cắn rách sẽ không cam lòng. Trong một khoảnh khắc, khi răng hắn gần kề, Cố Tử Ninh lại cương.

Bạch Khải Hạp thấy cậu đã lấy lại được tinh thần liền chuyển lên cắn hai cánh môi cậu. Tùy ý giày xéo, cắn, mút khiến hai cánh môi đáng thương đỏ mọng lên. Được dịp, hắn còn mang chất lỏng vừa nãy nuốt đem quyện vào lưỡi cậu, mùi vị của mình, chính mình tự nếm cũng là trải nghiệm lần đầu tiên đối với Cố Tử Ninh.

Đồ của mình, quyện trong lưỡi mình, nhất định sẽ là một kiểu cảm giác kích thích rất khác. Cố Tử Ninh lại giống như bị hạ thêm thuốc kích tình, hỗn hợp ấy khiến cậu có cảm giác như bị thiêu cháy đến nơi. Lửa nóng vẫn quanh quẩn trong lồng ngực, tràn ra tứ chi bách hài, cũng thoắt ẩn thoắt hiện quấn quít với dục vọng muốn được thỏa mãn thống khổ.

Cố Tử Ninh chính xác là đang bị hắn cưỡng hôn, đồng thời trong lúc hôn, cặp chân thon dài của hai người không ngừng quấn quít lẫn nhau. Tiểu huyệt sau khi nhận được kích thích quá độ cũng đã bắt đầu bài ra dương cụ, thậm chí theo từng động tác uốn người của cậu nó từng chút từng chút rơi ra khỏi cơ thể.

”A…Oa…”

Cuối cùng Cố Tử Ninh cũng đem được vật khiến cậu không thoải mái kia thoát ra ngoài bằng chính bản năng của mình.

Bạch Khải Hạp lúc này đã ngẩng đầu dậy, nhìn tiểu huyệt đẫm nước khép mở kia thì trong mắt chỉ còn dục vọng trần trụi.

Phía sau, trống không, trống không, thật khó chịu quá…Hmm…

Thần trí cậu nửa tỉnh nửa mê, hình như cậu cũng không phải là chính mình nữa. Bây giờ cậu đã vứt bỏ toàn bộ, bây giờ cậu chỉ muốn, thật muốn có thứ gì đó cứng cứng đến để vỗ về tiểu huyệt thì càng tốt. Đâm cậu đến ngất đi, đâm lỗ nhỏ này khép lại cũng không được, đâm nát hết khó chịu cùng không thỏa mãn của cậu…

”Oa…Hức… Huhuhu…” Cố Tử Ninh hoàn toàn không nhịn được nữa, khóc lớn, trong thanh âm yếu đuối ấy chỉ toàn là mờ mịt cùng luống cuống đến đáng sợ. Từ trước tới giờ cậu chưa bao giờ gặp loại chuyện khó xử như thế này, người kia chẳng phải là sẽ luôn mềm nhẹ như vậy, như vậy sao…

”Muốn không?”

Lời nói của Bạch Khải Hạp trong nháy mắt giống như pháo hoa nổ bên tai cậu, như phản ứng dây chuyền, đầu óc của cậu cũng phát ra một tiếng nổ đùng đoàng. Đây chỉ là mơ, là mơ thôi mà…

”Muốn…”

”Vậy…Nói chút gì đó dễ nghe xem…”
Bình Luận (0)
Comment