Tư Mỹ Nhân

Chương 40

Đội tàu người Sở trùng trùng điệp điệp xuôi theo đường cũ mà quay về, lúc trời tối, đã tới một tòa thành ấp gần nhất. Thành ấp này là lập, người trong ấp đều là người Sở, theo quân đóng giữ dời từ nội địa nước Sở, nhớ quê sốt ruột. Bây giờ Sở vương giá lâm, người trong ấp đều hân hoan không thôi. Rất nhiều người tự động mang đồ trong nhà ra để dâng cho Sở vương, đủ loại kiểu dáng, hoa quả tươi, cá ướp, vải dệt… Thiên Mạch nhìn chằm chằm mấy xâu thịt khô cổ quái, nghe không hiểu cái tên mấy người kia đang thảo luận, đoán đó là một loại thằn lằn nào đó.

Sở vương cũng không ghét bỏ, nhận lấy hết, cũng cho người ban thưởng gạo lương tiền lụa. Y và ấp công cùng quan lại phụ lão tề tụ ở sảnh đường, hỏi thăm mọi việc trong ấp, Thiên Mạch thì ở sau sảnh, cùng đám tòng nhân chia những cống vật kia.

Cô không dám đụng vào những thứ thịt rừng thịt khô kỳ quái kia, bọn tự nhân Cừ lại cứ như nhặt được chí bảo, cầm trong tay, chậc chậc tán thưởng, thảo luận cái này làm thì ăn ngon thế nào, cái kia hiếm có ra sao, ăn vào thì như thế nào. Thiên Mạch dọn dẹp vài thớt vải, cầm lên, lại cảm thấy thú vị.

Người Sở sống giữa non xanh nước biếc, yêu thích màu sắc rực rỡ. Những hàng dệt này, mặc dù nguyên liệu dùng hình như cũng không cấp cao, lại có thể nhìn ra đã bỏ tâm huyết, phối màu mạnh dạn mà rực rỡ. Có một thớt là đồ án chim phượng, mặc dù so với các loại hàng dệt chim phượng thấy trong cung, thô ráp hơn nhiều, lại có một sự thú vị mộc mạc rất riêng.

“Gấm Tương, thích không?” lúc Sở vương đi vào, thấy Thiên Mạch nhìn thật cẩn thận, mở miệng nói.

Thiên Mạch vội vàng buông gấm Tương kia xuống, hành lễ với Sở vương.

Sở vương khoát khoát tay, ngồi xuống giường.

Thiên Mạch lấy nước cho y, đặt trên bàn, đang muốn đi ra, Sở vương lại nói, “Thiên Mạch, nàng trò chuyện với quả nhân.”

Thiên Mạch cứng đờ, đành phải ngồi xuống một bên.

Sở vương nhìn cô, bôn ba mấy ngày liền, giữa lông mày đã có chút vẻ mệt mỏi, lại dường như tâm tình không tệ.

“Nàng thả voi con, quả nhân thả công lệ.” y nói, “Trong mắt nàng, quả nhân vẫn là kẻ nắm ngàn vạn tính mệnh mà không biết thương cảm ư?”

Thiên Mạch mỉm cười, vội nói, “Tôi thả voi con, chỉ vì thương hại, đại vương thả công lệ, thì là nhân đức, há có thể đánh đồng.”

“Nhân đức?” Sở vương như lẩm bẩm hai chữ này, ánh mắt nghiền ngẫm.

“Lâm Thiên Mạch, ” y chậm rãi nói, “Quả nhân nhớ nàng đã nói, là tổ phụ nàng dạy nàng học chữ, phải không?”

Thiên Mạch gật đầu: “Đúng vậy.”

“Hai chữ này, cũng là ông dạy nàng?”

Thiên Mạch sững sờ một lúc, chợt nhớ tới, “Nhân” là chiêu bài của Khổng Tử, nếu nhớ không lầm, thời đại này ông còn chưa ra đời, có lẽ còn chưa có cách giải thích “Nhân” và “Đức”.

“Ừm… Vâng.” Cô đành phải mặt dạn mày dày nói.

Thần sắc Sở vương ý vị thâm trường.

“Quả nhân cũng không phải là người nhân đức.” y thản nhiên nói, “Tiếng nhân đức, chưa chắc là chuyện tốt.”

Dừng một lúc, y bỗng nhiên lại nói, “Thiên Mạch, lời ấy, quả nhân chỉ nói cùng nàng.”

Lòng Thiên Mạch động động, nhìn y, chỉ cảm thấy ánh mắt kia lại trở nên nóng bỏng, mặt mình cũng như đang âm thầm nóng lên…

“Đại vương.” Lúc này, tự nhân vào bẩm báo, “Bữa tối đã chuẩn bị xong, mời đại vương đến sảnh dùng bữa.”

Thiên Mạch như được đại xá, vội cúi đầu lui sang một bên, mời Sở vương thay quần áo.

Sở vương nhìn cô, thần sắc không gợn sóng, đứng dậy theo cô.

** ***

Sản vật trong ấp, phần lớn là tôm sống cá tươi, mặc dù trong mắt Thiên Mạch không có thú vị bằng nồi lẩu đầu cá sau này, nhưng cũng có hương vị khác biệt.

Người Sở vốn hào phóng, con gái Tương thì càng đa tình. Sở vương trẻ tuổi anh tuấn, khiến rất nhiều cô gái chạy tới xem, mặt như gió xuân cười với y, tặng đồ cho y, còn ca hát với y giống nam tử truy cầu nữ tử.

Tiếng ca vang lên bên ngoài tẩm cung Sở vương cơ hồ một đêm, bọn tự nhân Cừ treo nụ cười mập mờ, không ngừng hâm mộ. Thiên Mạch lại không có lòng gì mà nghe, ngày hôm sau tỉnh lại, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, rõ ràng là bị tiếng hát quấy rầy, một đêm ngủ không ngon.

Sở vương đã đến sảnh nghị sự trước, dựa theo kế hoạch của y, hôm nay sẽ lên đường. Thiên Mạch và đám tự nhân bận rộn dọn dẹp đồ, lúc thu dọn, có người bỗng nhiên vội vàng đến, hỏi ai là ti y Mạch.

Thiên Mạch kinh ngạc, trả lời nói là cô đây.

Người kia mắt sáng lên, nhìn cô, “Chúng tôi nghe nói, tử trị được chướng dịch?”

Thiên Mạch gật đầu.

Người kia mừng rỡ không thôi.

Hỏi thăm ra, người kia hóa ra là ấp tư mã đóng giữ nơi đây, năm ngoái chướng dịch hoành hành, gần như tạo thành họa lớn. Ấp tư mã tới gặp cô, chính là muốn mời cô truyền cách trị chướng dịch, để phòng tai họa tái xuất.

Tự nhân Cừ có chút không vui, nói việc này phải chờ Sở vương về hẵng nói. Nhưng Thiên Mạch biết, Sở vương trở về sẽ lên đường ngay, không có bao nhiêu thời gian, truyền cách trị dịch là chuyện tốt, sao lại không làm. Sau nhiều lần kiên trì, tự nhân Cừ đành phải nhượng bộ.

Thiên Mạch theo ấp tư mã đến chỗ trú quân, hỏi triệu chứng lúc dịch bệnh bùng phát, xác nhận là bệnh sốt rét không thể sai, liền cho người lấy bút mực đến, tự mình viết phương thuốc. Nghe nói có người biết trị chướng dịch, rất binh sĩ đều tới. Bọn họ thấy Thiên Mạch, vừa chờ mong lại hiếu kỳ, mong đợi phương thuốc này thật sự có thể trị bệnh cứu người, hiếu kì chính là, một nữ tử trẻ tuổi thế này, lại có kỳ thuật bực này.

Thiên Mạch viết xong vài câu, nâng bút thêm mực, phát hiện chung quanh không biết từ lúc nào đã có rất nhiều người vây quanh, đều là mấy binh lính trẻ tuổi, nhìn cô, nụ cười mang trên mặt, ánh mắt ngượng ngùng mà nhiệt liệt.

Cô cũng mím môi cười cười, đang muốn tiếp tục viết, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm, nói Sở vương giá lâm.

Mọi người đều kinh ngạc, vội vàng tránh ra, quỳ lạy hành lễ.

Chỉ thấy Sở vương vội vàng đi đến, ánh nhìn đầu tiên rơi trên người Thiên Mạch.

“Bái kiến đại vương.” ấp tư mã cũng kinh ngạc, vội vàng hành lễ.

Sở vương liếc ông một cái, sau đó, lại nhìn chung quanh một cái.

“Không phải nói xin phương thuốc à? Sao nhiều người tới thế?” Thần sắc y bình tĩnh, lườm ấp tư mã.

Ấp tư mã bất giác rùng mình một cái, không rõ nội tình, đang định trả lời, lại nghe Thiên Mạch nói, “Tôi muốn hỏi triệu chứng dịch bệnh, mới có thể kết luận phải chăng là chướng dịch. Những binh sĩ này, đều trải qua dịch bệnh, đến tra hỏi.”

Sở vương hơi nhướng lông mày, sắc mặt chậm rãi nhẹ nhàng đi.

“Quả nhân phải lên đường về ngay, viết xong chưa?” y đi qua hỏi.

Thiên Mạch nói, ” còn hai câu.” Dứt lời, cầm bút bổ sung xong phương thuốc, giao cho ấp tư mã, lại dặn dò một số việc.

Tiếng nói vừa rơi, Sở vương liền nói còn có chuyện quan trọng phải làm, để ấp Tư Mã giữ phương thuốc cho tốt, dứt lời, lôi cô đi ra ngoài, lưu lại một đám người hai mặt nhìn nhau đằng sau.

** ***

Sở vương gần đây thích kéo tay Thiên Mạch không hề che giấu, Thiên Mạch đã quen ánh mắt mập mờ của mọi người, gọi vài tiếng “Đại vương”, phát hiện không có hiệu quả, nên cũng kệ y.

Cái gọi là chuyện quan trọng của Sở vương, chỉ là tế thần trước lúc lên đường.

Họ phải đi qua sông Tương, mép nước có từ đường Tương quân*. Các loại trái cây đều không thể qua loa, bày đầy trước thạch án Thần Chủ, Sở vương tự mình đến trong từ đường tế bái Tương quân, cầu nguyện bình an.

*[湘君]; thần sông Tương

Tương quân, Thiên Mạch cũng không lạ, đề cập tới trong danh thiên của Khuất Nguyên*. Tương quân là thần hóa thân sau khi Thuấn chết ở sau núi Cửu Nghi, cùng vợ Thuấn, Nữ Yển hóa thân của Tương phu nhân là một đôi vợ chồng. Tương quân và Tương phu nhân, một là Sơn Thần một là Thủy Thần, bởi vì cách xa, khó được gặp nhau, mà lúc gặp nhau, lại luôn vì các kiểu thời tiết thay đổi mà bỏ lỡ, quan hệ đầy kịch tính.

*Cửu ca của Khuất Nguyên có một bài là Tương Quân

Thiên Mạch nhìn bích hoạ trong từ đường, thuốc màu rực rỡ vẽ ra rắn, phượng, mây, và các kiểu thần thú và thần vật không gọi nổi tên cụ thể, ở giữa có một vị nam tử đang đứng dựa, không cần đoán, chính là Tương quân. Mà một bên tường khác, một nữ tử bộ dáng thần tiên đứng trên nước, có lẽ chính là Tương phu nhân. Hai mặt bích hoạ hô ứng lẫn nhau, có một hàm ý khác.

Thiên Mạch càng xem càng cảm thấy thú vị, lúc rời đi, nhịn không được hỏi Sở vương, “Chúng ta đi thuyền, đi trên sông Tương, vì sao chỉ có từ đường Tương quân, lại không từ đường Tương phu nhân?”

Sở vương nhìn cô một cái, nói, “Tế tự Tương quân là đủ.”

“Vì sao?” Thiên Mạch tò mò hỏi.

“Tương quân ở trên núi Cửu Nghi, nắm giữ tất cả của Tương, Tương phu nhân cũng nghe lệnh của Tương quân.”

Thiên Mạch nghĩ ngợm, lại cảm thấy thế này vẫn không giải thích được đầy đủ, đang muốn mở miệng, lại nghe Sở vương nói, “Lúc nãy khi quả nhân mong ước, cũng nhắc đến Tương phu nhân.”

“Ồ?”

Sở vương nhìn cô, như nói đùa như nghiêm túc, “Quả nhân mong ước Tương quân sớm ngày đuổi kịp Tương phu nhân, để bà an tâm sống qua ngày, đừng lang thang nữa.”

Mặt Thiên Mạch nóng lên, mỉm cười, đây gọi là mong ước cái gì chứ…

Sở vương dẫn tòng nhân lên thuyền, kèn lệnh trầm thấp thổi lên, thuyền nhân hô lên số thuyền, đẩy thuyền lớn đi.

Hai bên bờ núi xanh kéo dài, rừng rậm đẹp tươi, trong tiếng mái chèo dài vẩy nước, chậm rãi lui về phía sau. Rất nhiều người Sở trong ấp đáp thuyền nhỏ và bè trúc, đưa tiễn ven đường. Thiên Mạch nhìn qua họ, lại nhìn tòa thành ấp kia, chợt nhớ mình còn chưa biết tên nó, không khỏi hỏi Sở vương, “Đây là ấp gì?”

“Ấp Đàm.” Sở vương nói, sau đó, lại nhíu nhíu mày, “Tên này không hay, chí khí không phấn chấn.”

Ấp Đàm cũng không tệ mà… trong lòng Thiên Mạch nghĩ, hỏi: “Đại vương muốn đổi tên? Tên mới là gì?”

“Chưa quyết định.” Sở vương nói, bỗng nhiên chỉ chỉ thành thị sát bên một cồn cát, “Nàng cảm thấy cồn cát kia thế nào, dài không?”

Thiên Mạch gật đầu.

Thần sắc Sở vương như đang ngẫm nghĩ: “Lấy tên này, cũng không tệ. Trường Sa*, thế nào?”

*Ở Trung Quốc có thành phố Trường Sa là địa cấp thị (tương đương thành phố trực thuộc tỉnh như bên mình) của tỉnh Hồ Nam, một tỉnh nằm ở khu vực trung-nam Trung Quốc. Trong thời kỳ Xuân Thu (thế kỷ VIII TCN- thế kỷ V TCN), văn hóa Bách Việt lan rộng ra khu vực xung quanh này, thời Chiến Quốc, nước Sở nắm quyền kiểm soát Trường Sa. Thời Hán có vương quốc Trường Sa. Link Wikipedia đây, để biết rõ hơn về địa danh này.

Thiên Mạch yên lặng, trong lòng đại chấn, hai mắt mở to.

Cô thấy nhìn về thành thị kia, chỉ thấy người dân đứng bên mép nước, vung tay áo về nơi này. Nhưng sau lưng, cây cối tươi tốt, sông bãi trống trải, cũng không có chút gì là lầu cao nhà cao cửa rộng san sát.

Thiên Mạch không biết nên khóc hay cười, đang định nói chuyện, bỗng nhiên, cô nhìn thấy trên một chiếc thuyền nhỏ gần đó, khuôn mặt hai người lướt qua, có mấy phần quen mắt. Cô ngẩn người, lại nhìn, thuyền bên cạnh cũng đã ngăn họ lại, tìm không thấy.

“Sao thế?” Sở vương phát giác, hỏi.

Thiên Mạch hoàn hồn, lắc đầu, “Không có gì.”

Dứt lời, cô lại nhìn quanh một hồi, vẫn không nhìn thấy gì, cũng không nhớ nổi đã gặp qua ở nơi nào.

Ảo giác ư? Thiên Mạch nói trong lòng, thu mắt.
Bình Luận (0)
Comment