Từ Nay Không Làm Giáo Chủ Ma Giáo

Chương 2

"Vương Động, để thứ tiểu nhân hèn hạ vô liêm sỉ như ngươi làm giáo chủ, ta không phục, Khổng Hư ta có chết cũng không phục!!"

Vậy thì đi chết đi.

Vương Động thở dài, tên này không những không có mắt nhìn mà còn không có cả đầu óc. Lẽ ra Khổng Hư còn có thể sống thêm một hai canh giờ nữa.

Vương Động giơ tay, ngón tay phẩy nhẹ một cái đã biến thành cây cung, chân khí tụ lại thành mũi tên. Thế rồi mũi tên lao vút đi trong không trung, đâm thủng cổ họng của Khổng Hư.

"Tiếp tục đi, còn ai không phục nữa nào?" Vương Động tỏ ra hiền hòa, nở một nụ cười chân thành rất đỗi tao nhã.

Không ai trả lời.

Vương Động nhìn xuống mấy vị trưởng lão còn lại, cả đám lập tức cúi đầu.

Sau đó, Vương Động lại nhìn tứ đại pháp vương hộ giáo. Bất Tử Man Vương, Phong Lưu Kiếm Vương, Lãnh Huyết Dạ Vương, Phong Ma Cẩu Vương. Tứ đại pháp vương hộ giáo cũng đều im lặng, không ai nói một lời. Trong ma giáo này, kẻ mạnh sẽ được kính trọng.

Lão giáo chủ bị thương nặng, Vương tả sứ thì chết thảm, giờ ở Phong Vân Thần Giáo này Vương Động chính là hiện diện độc tôn, không còn ai giỏi hơn hắn.

Nhìn đám đệ tử khiêng Khổng Hư xuống, Vương Động thở dài căn dặn: "Lát nữa hãy tìm một lang y tới xem cho hắn, Vương Động ta cũng không phải loại người lãnh khốc vô tình, nếu có thể cứu thì nhất định sẽ cứu, không tiếc của tiếc người!"

Tuy mọi người không nói gì, nhưng trong lòng đều không nhịn được mà thầm giễu. Chưa nói tới việc ngươi có phải kẻ lãnh khốc vô tình hay không, Khổng Hư đã bị ngươi bắn thủng cả cổ họng, hoàn toàn tắt thở rồi, có tìm được thần tiên thì cũng chẳng thể cứu sống nổi ấy chứ!

Vương Động nhìn sang thi thể của Vương Hiểu Phong rồi lại thở dài lần nữa: "Khổng trưởng lão nói không sai, ta ra tay đúng là hơi độc ác, bây giờ nghĩ lại quả thật có chút hối hận, thật không đành lòng, thật không đành lòng!"

Hắn vẫy tay, gọi hai tên đồ đệ tới rồi dặn dò: "Đỡ Vương tả sứ xuống dưới, mời một lang y tốt nhất, gọi Lâm thần y tới đây. Lâm thần y với Vương tả sứ từ trước đến giờ vốn tình sâu nghĩa nặng, nói với Lâm thần y, không cứu sống được Vương tả sứ thì hắn cũng đừng sống làm gì nữa, cứ chôn cùng luôn đi! Vương Động ta trước giờ làm việc gì cũng rõ ràng, tuy ta với Vương tả sứ có thù riêng nhưng nếu có thể cứu được hắn thì nhất định sẽ cứu, không tiếc bất cứ giá nào. Người trung nghĩa nhất định không để thẹn với lòng!"

Mọi người lại cúi đầu, lần này cúi càng thấp, không ai dám ngẩng lên.

Ngay cả đầu cũng bị chặt đứt rồi mà nói phải cứu á? Cứu kiểu gì? Đây rõ ràng là muốn Lâm thần y đi chết mà! Còn chưa ngồi lên ghế giáo chủ mà đã bắt đầu thanh trừ rồi sao? Cả Khổng Hư và Lâm thần y bình thường đều rất thân với Vương tả sứ, quan hệ đôi bên rất tốt. Vương Động làm thế này là đang trả thù một cách trắng trợn, thậm chí hắn còn chẳng có ý định giấu diếm.

Vương Động bước lên đài cao, tay phải xoa nhẹ đao, quan sát cả đại điện phía dưới.

"Nếu không còn ai không phục, có nghĩa là các vị đã tâm phục khẩu phục tôn Vương mỗ lên làm giáo chủ. Nếu đã như vậy, Vương mỗ không thể từ chối rồi!"

Vương Động đặt mông lên bảo tọa làm bằng vàng, hơi xoay người, điều chỉnh một tư thế phù hợp nhất, sau đó vắt chéo chân vô cùng kiêu ngạo.

"Từ hôm nay trở đi, bổn tọa sẽ trở thành giáo chủ đời thứ mười chín của Phong Vân Thần Giáo, Vương Động!"

Một thị nữ bê khay lên, trong khay là nho đã được bóc vỏ. Thị nữ dùng miệng mớm cho Vương Động từng quả nho, Vương Động thì nhắm mắt hưởng thụ.

Đậu má!

Đại trượng phu là phải được như thế!

Rất nhiều người thèm muốn lẫn đố kị, hận không thể chiếm lấy vị trí của Vương Động. Đương nhiên là chỉ dám nghĩ vậy, chứ không ai dám làm. Dám thì đã đứng ra từ trước, đi cùng với Vương tả sứ rồi!

"Giáo chủ, nếu ta không nhìn nhầm, cô thị nữ bên cạnh người là nữ chưởng môn của Thanh Hà Kiếm Phái phải không?" Bất Tử Man Vương, một trong tứ đại pháp vương hộ giáo có chút kinh ngạc lên tiếng.

Vương Động lại ăn thêm một quả nho rồi mới cười đáp: "Man Vương đúng thật có đôi mắt hơn người, đây quả thực là nữ chưởng môn của Thanh Hà Kiếm Phái, Lục Thái Y."

Đám đông lập tức trở nên nhốn nháo, mọi người đều rất kinh ngạc. Thanh Hà Kiếm Phái đương nhiên là không giống với Phong Vân Thần Giáo, tuy là có phần khác biệt, nhưng cũng là môn phái có tiếng trong giang hồ.

Lục tiên nữ Lục Thái Y, số người theo đuổi cô nhiều không kể xiết. Thế mà giáo chủ lại có thể thần không biết quỷ không hay đưa cô đến làm thị nữ, còn dùng miệng mớm hoa quả như vậy nữa chứ, đúng là cầm thú.

À, cầm thú còn không bằng!

Nếu như những kẻ theo đuổi Lục tiên nữ ngoài kia mà biết được, không phải là Phong Vân Thần Giáo chúng ta tự tìm đường chết sao?

"Giáo chủ sức mạnh hơn người, thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ. Ngay cả tuyệt thế giai nhân như Lục tiên nữ cũng bị thần uy của giáo chủ làm cho khuất phục, một lòng hướng về giáo chủ, ta hoàn toàn bái phục!"

Người vừa nói là Phong Lưu Kiếm Vương, một trong tứ đại pháp vương hộ giáo. Hắn thật sự bái phục! Tuy rằng hắn tự khoe là khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng, mê hoặc không ít nữ nhân, ngay cả tên gọi cũng là "Phong Lưu Kiếm Vương", thế nhưng đa số đều là người bình thường, hắn biết rõ mình không theo đuổi được loại nữ nhân đặc biệt như Lục Thái Y. Thế nhưng giáo chủ chẳng nói chẳng rằng đã theo đuổi được Lục Thái Y, điều này khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.

"Kiếm Vương hiểu nhầm rồi, không phải Lục Thái Y một lòng hướng về ta. Mà ta cũng chẳng có thần uy gì, nói đúng hơn là nàng khuất phục dưới uy quyền của ta. Ta dùng sinh mạng của một trăm ba mươi chín người của Thanh Hà Kiếm Phái để uy hiếp nàng, như vậy mới khiến nàng trung thành với ta."

Hóa ra là thế, vậy thì hợp tình hợp lý rồi.

Kiếm Vương tò mò hỏi: "Nữ nhân trên đời nhiều như vậy, giáo chủ tại sao nhất định phải chọn Lục Thái Y làm thị nữ?"

Vương Động ăn xong quả nho thứ ba mà Lục Thái Y mớm cho, sau đó nhìn từng giọt nước mắt khuất nhục của Lục Thái Y từ khóe mắt rơi xuống, lăn dài trên má, chảy xuống cả quần áo. Thở dài một hơi, Vương Động thương tiếc giúp Lục Thái Y lau đi giọt nước mắt vương trên mặt.

"Tại sao lại chọn nàng ấy?" Giọng Vương Động xa xăm.

Không chỉ Kiếm Vương tò mò nhìn hắn, tất cả mọi người đều nhìn hắn chằm chằm, mong chờ câu tiếp theo.

Ngay cả Lục Thái Y cũng thế!

Thật ra cô còn muốn biết câu trả lời hơn bất cứ người nào khác. Tại sao tên ma đầu này lại chọn mình, bản thân mình có gì tốt, cô sửa luôn có được không?

Ánh mắt Vương Động trở nên thâm thúy, sắc mặt bình thản, không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.

"Bởi vì bổn tọa yêu nàng từ cái nhìn đầu tiên!"

Câu trở lời này, thật sự không ai ngờ tới.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao?

Có điều nghĩ kỹ lại hình như cũng không sai!

Lục Thái Y vừa khóc vừa cười, một nụ cười tuyệt vọng.

Vậy còn thay đổi thế nào đây?

Cô đã nghĩ đến cái chết, nhưng lại không dám chết. Bởi Vương Động đã từng nói, nếu như cô dám tự sát, hắn sẽ cho cả Thanh Hà Kiếm Phái chôn theo. Không thể không nói, Vương Động quả thực là một tên ma đầu.

Thật ra khi vừa xuyên không đến, hắn cũng là một kẻ chính trực, muốn đi khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa.

Tiếc rằng, hắn lại xuyên không đến ma giáo, trở thành một trong những đồ đệ của ma giáo. Một khi đã gia nhập ma giáo thì cả đời sẽ là đồ đệ của ma giáo.

Dám phản giáo? Chỉ có đường chết!

Sống ở ma giáo nhiều năm như vậy, Vương Động hoàn toàn không thể giữ vững tấm lòng tâm lương thiện ban đầu nữa.

Ngươi không ác, người khác sẽ ác!

Ngươi không ức hiếp người khác, người khác sẽ ức hiếp ngươi!

Ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi!

Dần dà, Vương Động hoàn toàn trở thành kẻ thuộc về ma giáo. Thế nhưng trong lòng hắn, luôn có một đường giới hạn – nhiều năm như vậy hắn chưa bao giờ giết người vô tội. Cùng lắm là ức hiếp người thật thà mà thôi!

Vương Động ngồi trên bảo tọa bằng vàng, trong lòng đan xen nhiều cảm xúc hỗn loạn. Hắn tìm đến Lục Thái Y là vì ngẫu nhiên nghe thấy Vương tả sứ Vương Hiểu Phong nói yêu cô từ cái nhìn đầu tiên, muốn ra tay với Lục Thái Y.

Vương Hiểu Phong lại chuẩn bị dùng hơn một trăm sinh mạng của Thanh Hà Kiếm Phái để uy hiếp Lục Thái Y phải nghe lời. Vương Động nghe được tin này nên ra tay với Vương Hiểu Phong trước.

Đi trên con đường của Vương Hiểu Phong, để Vương Hiểu Phong không còn chỗ mà bước nữa!
Bình Luận (0)
Comment